(12 Chòm Sao) Hoàng Cung Náo Loạn, Gà Bay Chó Sủa

Chương 10: Mắc bẫy




Địa điểm: sân lớn điện Thiên Long- nơi nghỉ ngơi của Hoàng thượng yêu nghiệt.

Thời gian: canh hai.

Khung cảnh thiên nhiên: một buổi tối trăng thanh gió mát, hoa lá tung bay, chim muông bỏ chạy.

Vật thể lạ: có những bóng đen mờ ám di chuyển thật chậm rãi.

Đặc điểm nhận dạng: những ánh mắt lóe sáng trong bóng đêm khiến người ta không khỏi rùng mình

Dự báo: hôm nay sẽ là một ngày đáng sợ, có điềm chẳng lành.

"Chuẩn bị đủ cả chưa Mã Mã?"

Song Ngư thì thào. Vâng, đó chính là mười một con người rảnh rỗi sinh nông nổi với kế hoạch thử thách Thiên Yết mà mò tới đây. Nhân Mã đắc ý vỗ cái túi nhỏ bên hông, giơ ngón tay cái:

"Đã đủ, yên tâm, Mã Mã mà đã ra tay thì gạo phải xay thành cám, các ngươi không phải lo thất bại đâu."

"..."- điều đó còn chưa chắc nha, ngươi có thoát được không mới là vấn đề, bọn ta là lo cho cái số phận bé nhỏ của ngươi thôi có hiểu chưa?

"Mọi người, chia nhóm vào vị trí thôi."- Xử Nữ chỉ huy.

"Vèo...Xoạt...Binh...Bộp...Hự..."

"Á, Giải Nhi, ngươi bắt muỗi giúp ta, ngứa quá đi."

"Này này Bạch Bạch, ngươi bám vào ta như siết cổ thế này làm sao ta bay được!!!"

"Bảo Bảo, ngươi mau cứu ta, ta sắp tuột tay rồi đó."

"Song Song, ngươi đừng có ngoáy mũi cười nữa, bẩn chết!"

"Kết Nhi, người đừng cười quỷ dị trong đêm như vậy được không, ta sợ ma lắm!

"Các ngươi...Trốn thì trốn, có cần gây ấn tượng vậy không? Âm thanh to và chân thực như vậy, bị phát hiện là cái chắc."

Nhân Mã mặt nổi lên ba vạch đen nhìn quần chúng ẩn nấp, không khỏi run rẩy té ngã. Các ngươi...thật đáng phỉ nhổ...

Thiên Bình và Cự Giải- mỹ nữ mỏng manh tay trói gà không chặt, được sắp xếp trốn trong bụi rậm, thi nhau giơ tay vỗ muỗi gây ra tiếng động "bép bép" vỗ tay không được nhỏ cho lắm.

Song Tử và Sư Tử âm thầm đánh bất tỉnh hai tên canh cửa, dùng sức mạnh rất giang hồ hổ báo mà lột sạch y phục thị vệ mặc bên ngoài của họ ra mặc lên người, giả trang làm người giữ cửa.

Kim Ngưu cõng theo Bạch Dương- người này giờ vẫn quấn lấy mình- thi triển khinh công leo lên xà ngang của mái hiên, cắn răng chịu đựng sức nặng ngàn cân trên lưng.

Ma Kết và Song Ngư dễ dàng bay lên nóc nhà, dỡ một viên ngói ra chổng mông lên trời mà nhìn vào trong, Song Ngư còn trực tiếp ôm chân Ma Kết phòng trường hợp nàng ta bỏ mình lại đây.

Bảo Bình và Xử Nữ thê thảm hơn, vì đã hết chỗ trốn thuận lợi đành ủy khuất ôm chặt hai cây cột lớn chống đỡ điện giống như bạch tuộc mà trèo lên cao tít, mồ hôi ròng ròng chảy xuống.

"Ta đi đây, các ngươi bảo trọng."

Nhân Mã giả nam mặc y phục thái giám, cải trang cho khác đi một chút, xốc lại cạp quần hùng hổ đi vào trong. Bên ngoài, khi bóng dáng tiểu mỹ nữ kia vừa khuất bóng liền rôm rả bàn tán:

"Chúng ta chơi cá cược. Ta cá hai ngàn lượng là Mã Mã thoát được, Hoàng thượng đoạn tụ."

Bạch Dương rất có niềm tin vào muội muội tốt của mình, hào phóng ra tay. Sư Tử híp mắt lắc lắc đầu:

"Ta cá năm ngàn lượng Mã Mã không thoát. Hoàng huynh ta là ai cơ chứ? "

"Thoát được."- Song Ngư, Song Tử, Cự Giải, Thiên Bình.

"Không thoát được." Ma Kết, Xử Nữ, Bảo Bình.

Hai luồng tia lửa đối chọi xẹt qua xẹt lại rất có khí thể, Kim Ngưu hắng giọng một tiếng, mỉm cười nho nhã:

"Các ngươi sao có thể vô lương tâm lấy Mã Mã ra cá cược cơ chứ? Ta cá mười ngàn lượng lần này chúng ta đều bị phát hiện."

Quần chúng trực tiếp ngã vật xuống, bi ai rơi lệ. Quân tử chân chính hóa ra cũng xuất phát từ tiểu nhân mà ra. Ngươi mới vô lương tâm, cả nhà ngươi đều vô lương tâm!!!

Quay lại lúc Nhân Mã bước vào hang ổ của địch, rón rén bước thật nhẹ chân đi vào bên trong, nước miếng giống như muốn rớt ra thèm thuồng vì sự xa hoa rộng lớn của gian phòng. Trên tường gắn Dạ minh châu sáng rực rỡ, tường trơn loáng chạm khắc những họa tiết hoa văn cầu kỳ mà nổi bật nhất là một hắc lang to lớn với đôi mắt rực lửa đứng trên ngọn núi nhìn xuống.

Đồ dùng trong điện đều là những món đồ quý hiếm cùng rất nhiều kỳ trân dị bảo nàng chưa từng thấy bao giờ, mà long sàng cũng rộng rãi đủ chỗ cho khoảng sáu người không hết, chăn gấm gối kê đều là tơ lụa thượng hạng mềm mịn như tan trong tay.

Từ phía sau điện vang lên tiếng nước chảy róc rách, theo như Ma Kết nói, đây là thời điểm Thiên Yết đang tắm rửa trong ôn tuyền, vì thế Nhân Mã mới dám xuất hiện hiên ngang thế này. Lôi từ trong túi ra một bình sứ nhỏ màu trắng, nàng cười hớn hở mở nút đổ thứ bột trắng kia pha vào ấm trà, sau đó hòa tan chúng rồi nấp sau chiếc rèm cửa.

Thứ nàng vừa đổ là một dược phẩm được Song Tử điều chế ra, là xuân dược cấp độ nhẹ nhất, chỉ gây ảo giác, không gây nguy hiểm cho người sử dụng cũng như người hạ độc, hơn nữa tỉnh lại sẽ quên sạch mọi chuyện xảy ra sau khi uống. Nàng dùng thứ này chính là vì có mục đích, nếu Thiên Yết thật sự là đoạn tụ thì sẽ sinh cảm giác mà hành động với nam nhân- tức là nàng giả trang lúc này, còn nếu hắn không có phản ứng thì Nhân Mã sẽ cho hắn một liều thuốc mê, sau đó gọi Song Tử vào kiểm tra chức năng sinh lý.

Tiếng bước chân vang lên, Nhân Mã hé mắt nhìn ra, lập tức một luồng nước nóng ấm xuyên từ cổ họng lên mũi, chảy dài xuống. Chảy máu cam rồi...

Thiên Yết chậm rãi sải đôi chân thon dài đi về phía bàn, trên người khoác kiện choàng tắm, vạt áo mở rộng đệ lộ vòm ngực vạm vỡ rắn chắc trắng trèo, mái tóc đen ẩm ướt dính lên da mị hoặc, vài giọt nước trượt dài từ mặt xuống cổ, xương quai xanh tinh xảo và biến mất trong áo choàng.

Nhân Mã háo sắc một tay ôm mũi, một tay điên cuồng lau nước miếng trên miệng, sùng bái dõi theo nhất cử nhất động của hắn. Thiên Yết xoay người ngồi xuống ghế, bình thản rót một tách trà, đưa lên mũi khẽ ngửi.

"Uống đi, mau uống đi, yêu nghiệt kia..."

Nhân Mã nhỏ giọng rên rỉ cầu khấn. Thiên Yết nhấm nháp một ngụm rồi bỏ xuống mặt bàn, sau đó đi tới long sàng lấy khăn lau cơ thể. Chừng một tuần trà sau, đột nhiên sắc mặt Thiên Yết biến đổi, đưa tay ôm đầu lắc lắc có vẻ choáng váng. Nhân Mã hí hửng cười to, chậm rãi đi từ phía rèm ra, đắc ý vuốt vuốt cằm giống như lưu manh:

"Dáng người không tệ nha..."

Thiên Yết cau mày gằn giọng. Nhân Mã tiến tới nhéo má hắn, vui vẻ đáp.

"Ta là ai, ngươi không cần quan tâm. Ngoan ngoãn làm theo ta, ta sẽ nhẹ nhàng với ngươi. Ngươi đã bị khống chế, không có con đường thoát đâu ha ha ha ha ha!!!"

Nhân Mã chống hông ngửa mặt cười, sau đó bắt đầu thực hiện động tác mở đầu- cái mà Song Tử gọi là kích thích dược nhanh phát tác.

"Trời xanh xanh...nắng xanh...Một cô em trông rất tươi xinh...ý a..."

Giọng Nhân Mã rất hay, tuy nhiên khi vào bài hát này nghe lại vô cùng...muốn bùng cháy, lạch bạch làm theo động tác aerobic khi xưa ở hiện đại đã học: nắm hông lắc lắc sau đó vẫy vẫy cánh tay như con vịt xoay vòng tròn, nhảy lên nhảy xuống, uốn éo bên trái bên phải, tay chân xoắn tít cả lại. Mặc dù rất xấu hổ nhưng dù sao tỉnh lại hắn cũng quên mất, vì thế Nhân Mã mới đủ tự tin làm cái hành động khùng khùng điên cuồng này trước mặt yêu nghiệt Thiên Yết.

Mắt Thiên Yết xẹt qua một tia quỷ dị phức tạp, nhanh chóng chuyển sang đỏ rực, nóng bỏng bắn về phía Nhân Mã, khóe miệng co giật liên tục, mặt đỏ bừng run rẩy hiển nhiên là đang cố gắng nhịn cười. Đợi Nhân Mã kết thúc bài nhảy của mình, hắn đứng lên, vạt áo lay chuyển, tiểu cô nương đáng thương lại lần nữa chảy máu mũi, dở khóc dở cười. Thiên Yết chậm rãi tới gần, vòng tay ôm lấy eo Nhân Mã, nàng bi ai rơi lệ, thì ra hoàng thượng là đoạn tụ thật sao, đến thái giám bất nam bất nữ mà cũng không tha, Thiên Triều quốc đáng thương.

Đang định rút thuốc còn chưa kịp vọt ra khỏi miệng đã bị nuốt chửng, môi Nhân Mã bị một đôi môi chụp lên, bao phủ toàn bộ môi nàng.

Trời a! Hôn, hắn dám cưỡng hôn nàng, còn là nơi có mười cặp mắt của chúng huynh đệ tỷ muội đang hứng thú ẩn nấp ngó vào bên trong này.

Nhân Mã trừng mắt to đến mức tròng mắt dường như có thể rớt ra ngoài. Nàng choáng váng cố gắng vùng vẫy thoát thân bất quá hắn như biết được Nhân Mã đang cự tuyệt, lại càng hung hăng hôn nàng mạnh hơn. Thiên Yết vòng tay ra sau giữ gáy của nàng không cho cử động, tay còn lại túm chặt hai tay nàng đặt trước ngực cả hai, môi chà xát, mút mạnh lấy đôi môi anh đào căng mọng của nàng,

Nhân Mã suýt chút ngộp thở, kiên quyết ngậm chặt miệng không hợp tác. Thiên Yết nhéo nhẹ vào hông Nhân Mã, nàng đau đến há mồm, lưỡi hắn thừa dịp công thành đoạt đất vươn vào, dò xét khắp nơi trong khoang miệng của nàng cùng lưỡi chơi đùa. Mãi đến lúc nàng sắp không thở nổi nữa, hắn mới miễn cưỡng buông ra, ánh mắt lưu luyến dừng lại trên cánh môi sưng đỏ kia.

"NỤ HÔN ĐẦU CỦA TA!!! Oa oa, ngươi trả lại cho ta!!!"

Nhân Mã choáng váng gào lên khóc nức nở, mọi người bên ngoài nãy giờ vẫn đang kinh hoàng dừng mọi động tác, hẳn là bị dọa không nhỏ, nay lại thêm tiếng hét của Nhân Mã làm cho rớt tim ra ngoài, lảo đảo sùi bọt mép.

Trong đầu Nhân Mã lúc này chỉ nghĩ đến mất nụ hôn đầu, liền dứt khoát rút thuốc mê ra định cho hắn bất tỉnh, ai dè còn chưa kịp hoàn hồn, Thiên Yết đã phù một hơi, thuốc mê thổi ngược lại, đến lượt Nhân Mã hôn mê. Hắn Bế Nhân Mã lên long sàng, quay đầu nhếch miệng:

"Ra hết đây đi."

Quần chúng đồng loạt ngã xuống đất. Hắn biết???

"Còn không ra, ta sẽ cho các ngươi vào nồi nước sôi...hoặc là...nhổ lông từng kẻ một."

Thiên Yết bình thản khoanh tay, hứng thú nhìn một đám người khoanh tay trước ngực cúi đầu lò dò đi vào, xếp thành hai hàng ngang. Ma Kết cắn răng cố gắng nặn ra một nụ cười:

" Hoàng huynh thân mến, ha ha, thật trùng hợp."

"Trùng hợp?"- Thiên Yết híp mắt phượng cười hết sức vui vẻ- " quả rảnh rỗi nên bỏ xuân dược vào trà, cho Mã Mã giả nam trang vào quyến rũ ta? Nói, mục đích gì?"

Mười người lau mồ hôi mẹ mồ hôi con, liếc mắt nhìn nhau. Mắt hắn đảo một vòng, dừng trước Thiên Bình hiền lành đoan trang nhất:

"Bình Nhi, ngươi nói. Không nói thì ta sẽ bảo cha ngươi thu lại hết số nhạc khí của ngươi."

"Thần nói, thần nói."

Nghĩ đến bảo bối của mình bị thu, Thiên Bình hoảng hốt xua tay lia lịa, kể lại suy đoán của mọi người cùng kế sách. Nghe xong, Thiên Yết mặt đen sì như đáy nồi, cười lạnh:

"A, tốt lắm. Dám nghi ngờ trẫm, có phải chê mạng mình quá dài hay không? Lần này để xem các ngươi còn dám chạy, trẫm nhất định cho các ngươi xong đời."

"Chúng thần không dám."

Trăm miệng một lời cùng hô vang, run rẩy kịch liệt. Thiên Yết liếc nhìn cái tiểu nữ nhân đang ngủ khò trên long sàng của mình, tươi cười:

"Tuy nhiên, các ngươi giúp trẫm một việc lớn, ta sẽ trừng phạt các ngươi nhẹ nhàng hơn. Sư Sư, ngươi đi phân công ba ngàn vũ khí trong kho cho trẫm. Kết Nhi, ngươi chép một trăm lần sách thánh hiền đi. "

"Hoàng huynh, đệ/muội là thư sinh/người luyện kiếm mà."

Hai huynh đệ bi phẫn kháng nghị.(@[email protected])

"Bảo Bảo, Xử Xử, phạt các ngươi đeo xích trói tay chung với nhau trong cả ngày mai."

"Hoàng thượng, chúng thần thực rất trong sáng nha, sao lại hình phạt lại mờ ám như thế."- cả hai ủy khuất giơ nắm đấm đau khổ. (>.<)!!!

"Bình Nhi, Giải Nhi, hai ngươi đi bắt côn trùng trong ngự hoa viên cho trẫm."

"Hoàng thượng, chúng thần sợ côn trùng a, làm ơn!!!"- hai nàng sợ hãi hét ầm lên.(ToT)

"Ngư Nhi, Bạch Bạch, hai ngươi đi thêu cho trẫm mười bức họa thiên nhiên đi."

"Hoàng thượng, chúng ta làm người giang hồ, không phải khuê nữ tiểu thư gì nha. Ngài là muốn bắt chúng ta dùng kiếm thêu tranh sao?" (0o0)

"Ngưu Ngưu, Song Song, đi dọn nhà vệ sinh đi."

"..."- Hoàng thượng, chúng thần có thể phản kháng hay không?(=_=|||)

Nhìn đoàn người lũ lượt rời đi, Thiên Yết phất tay, cánh cửa cung đóng sập lại, dạ minh châu tắt, xung quanh chỉ còn bóng tối. Hắn nằm xuống bên cạnh Nhân Mã nhếch miệng gian xảo, sáng mai sẽ có trò vui rồi đây...