Ký ức là những chiếc sừng đi săn mà âm thanh vang lên biến mất vào trong gió.
=============================
Ngày hôm ấy...
Một đứa bé gái đang đi chơi tung tăng với một đám bạn.
Một đám người lạ đột nhiên xuất hiện rồi vây quanh.
Đám nhóc chạy tán loạn. Và bé gái tóc đỏ đã bị bắt giam.
==========
Phòng tối...
Uyển Chi bị trói chạy. Chân tay đầy rẫy những vết thương, vết máu. Sau một hồi bất tỉnh, Tiểu Chi mở mắt và phát hiện ra mình bị bắt cóc. Một giọng nói khàn khàn và đầy đanh thép cất lên:
- Tỉnh rồi à nhóc con. Mẹ ngươi cũng che giấu kĩ nhỉ. Năm đó chính mẹ ngươi đã bỏ ta đi theo người đàn ông là con người đó. Ta sẽ giết ngươi. Ta sẽ giết loại nửa người nửa quỷ như ngươi. Ngươi không nên tồn tại trong cuộc sống này.
Bước chân ngày một tiến lại gần cô bé. Nhưng Chi Chi không chịu khuất phục không chịu mở mồm xin tha mạng. Quả là cô bé gan dạ và quả cảm!
Hắn đến gần. Lấy tay nâng khuôn mặt xinh xắn ấy lên.
- Mới nhỏ bé thế này mà đã giống mẹ đến thế sao. Khổ cho ngươi rồi. Haha. Ta sẽ làm cho mẹ ngươi đau khổ. Vì đã không chọn ta. Haha
Chi Chi nghĩ tới nghĩ lui rồi quyết định mặc cho số phận đưa đẩy.
Cô ước gì bây giờ sẽ có papa và mama sẽ đến cứu cô.
Và điều đó thành sự thật.
Một ánh sáng loé ra từ căn phòng tối tăm. Một tia hy vọng được thắp lên giữa bầu trời đen tối.
Tiểu Chi nhìn kĩ. Đúng là papa và mama của cô rồi.
-Dừng tay lại.Ngươi mà dám làm gì con bé. Ta sẽ không tha cho ngươi đâu. Papa của Uyển Chi nói một cách dõng dạc
Sau đó, người cha ấy đã hi sinh bản thân mình ra cứu con gái bé bỏng.Tấm lòng của người cha đúng là một kiệt tác của tạo hóa. Một tay cầm cự với kẻ bắt cóc. Một tay bảo vệ và cởi trói cho con gái. Cảm thấy không chống cự được thêm nữa. Ông quay ra nói với Tiểu Chi:
- Chạy đi con.Chạy ngay đi đừng lo cho ba. Ba sẽ ổn thôi.
Mặc dù cô biết đây là lời nói dối nhưng cô vẫn tin. Cô vẫn tin ba mình ổn. Theo quán tính, cô chạy lại phía mẹ rồi hai mẹ con trốn thoát.
Tiếng la trong căn phòng tối vẫn vang vảng bên tai cô.
Ba cô đã ra đi thật rồi. Vì cứu mạng cô. Vì tình yêu thương mãnh liệt.
Về tới nhà.
Cô lẳng lặng lên phòng. Khi bước vào thì thấy bức thư nhỏ nhắn được đặt lên bàn học.
Cô đi tới. Mở bức thư ra xem..
" Xin chào con gái yêu của cha.
Khi con gái đọc được bức thư này là lúc người cha kém cỏi đã không còn tồn tại trên cõi đời nữa rồi.
Đừng trách người cha này con gái nhé
Yên tâm vì ba sẽ luôn theo từng bước chân của con gái.
Ba vẫn thường nói khi con gái lớn ba sẽ kể cho con nghe về ngày hạnh phúc nhất đúng không nhỉ? Bây giờ chắc là cơ hội để kể rồi.
Ngày hạnh phúc nhất của ba đó́ không phải là Ngày ba cưới được mẹ đâu mà là ngày con gái ba được sinh ra đời. Tiếng khóc oe oe vang khắp nơi. Chuỗi ngày hạnh phúc đó cũng kéo dài cho đến khi nghe thấy « cái kẹo xinh xinh» của ba tập nói, tập cầm thìa, tập đi, tập viết chữ, cho đến ngày con vào lớp một, cho đến ngày con biết thế nào là mến một ai đó....
Ba thật sự xin lỗi con gái. Ngày con gái hạnh phúc nhất - ngày con gái được lên xe hoa lại vắng mặt ông bố vô trách nhiệm này rồi.
Đừng buồn vì không có sự góp mặt của ba nhe.́Đừng khóc khi đọc tới dòng này con nhé. Con gái ba cũng nên mạnh mẽ lên chứ nhỉ
Con gái ba giờ cũng đã 8 tuổi rồi còn gì. Đừng ham chơi và hãy lo học hành đi nhé.
Đừng lo lắng về người cha này. Cha sẽ sống tốt ở thế giới bên kia. Hãy chăm lo thật tốt cho người phụ nữ của ba đấy.
Cảm ơn con...
Ba yêu con nhiều lắm. Ba yêu con nhiều như từng hơi thở nhiều như những lần ba chớp mắt trong đời ^^
Papa ""
Nước mắt rơi nhòa trang giấy. Trái tim căm giận đang ngày một sôi lên. Từ đó cô quyết tâm trả thù những người cướp đi mạng sống của người cô thương yêu nhất.