12 Chòm Sao Đừng Thoát Khỏi Anh

Chương 46




Cả bọn vừa phạt xong thì tiếng hoảng hốt của Bạch Dương vang lên:

- Bảo Bình đâu rồi, sao lại biến mất nhanh vậy?

Đồng loạt tất cả hướng ánh mắt về chỗ Bảo Bình nhưng chẳng thấy bóng dáng đâu cả.

- Nhìn xem ở trên cát có gì nè!!

Cự Giải chỉ chỗ mà Bảo Bình ngồi, có cái dòng chữ gì đó nhưng không rõ lắm.

- Hử?? Hướng Tây...3...3 cái gì vậy??

Thiên Yết chau mày, số 3 này là gì?

- Hướng Tây và...3 km??

Xử Nữ nhàn nhạt, sao cái lời nhắn gì mà nó khó đọc vậy?

- 3km?? Bảo Bình muốn chúng ta ra đó làm gì?_ Song Tử xoa cằm.

- Chân cậu ấy sưng, không thể đi, nhưng để lại cái này thì hơi căng..._Kim Ngưu méo miệng.

- Lại bị bắt nữa sao?_ Nhân Mã phồng má.

"Bốp" "Bốp" "Bốp"

3 cái cốc mạnh vào đầu Nhân Mã khiến anh chàng muốn khóc ra nước mắt.

Vâng, 3 người đánh Mã Mã nhà ta là Xử Nữ, Thiên Yết và Bạch Dương.

- Ui ui...Sao đánh tớ a~ hu hu._ Nhân Mã giả vờ khóc, cả bọn lườm Nhân Mã cháy mặt và tất nhiên có bé Cua nhà ta.

- Không được nói bậy._ Bạch Dương đằng đằng sát khí, Xử Nữ liếc Ma Kết, chắc chắn Bảo Bình bày trò đây mà, cô là người hiểu Bảo Bình quá mà.

Nhưng vấn đề là...Cô nên đi không?

Nếu đi thì cô có cơ hội giải thích với Ma Kết, nếu không đi thì không cần giải thích để tránh phiền phức vì chính cô đã nói là "Chúng ta không còn là bạn nữa mà..."

Aaaaa, đau đầu quá đi, dẹp nó qua một bên, cô không quan tâm nữa đâu.

- Có nên báo cho cô chủ nhiệm không? Nhờ cô giúp..._ Song Ngư phồng má nói.

- Không._ Thiên Yết lạnh lùng cắt ngang lời Song Ngư.

- Thôi đi tìm Bảo Bình đi rồi tính, không tìm được thì nhờ người khác giúp._ Ma Kết thở dài, lén nhìn trộm Xử Nữ, cứ có cảm giác sao ấy... (Au: Cứ nhìn trộm nhau hoài à, lát ta cho ứ ừ luôn:33)

- Okay!!

Tất đồng thanh, quyết định đi tìm Bảo Bình.

- "Chậc, một chiếc bánh kem quá ngọt sẽ không được đâu, phải thêm một ít muối chứ nhỉ?"_ Xử Phong đứng sau một cái cây, miệng cười mỉm khiến người ta có cảm giác cậu ta đang quyến rũ ai đó nhưng thật ra đang có một ý đồ.

~o0o~

- Chị à, ở đây được chưa?

- Được rồi, ném nó!

- Rõ!

Bảo Bình không nghe được tiếp vì sóng quá lớn, nhưng mà cô nhận ra giọng nói này...

Gia Linh hử?

Một tia sắc bén hiện ra trong mắt Bảo Bình, có phải là quá lạ không?

Chẳng phải người mà Gia Linh thích không phải là Ma Kết sao?

Càng lạ hơn là cô, tại sao ném cô xuống biển? Cô làm gì sai chăng?

Phải chi có Conan thì tốt biết mấy nhỉ? (Au: A hị hị =]]]])

Dòng suy nghĩ chưa được bao lâu thì chân và tay cô đã bị nắm chặt và nâng lên.

- 1! 2! 3!_ Tiếng của hai gã mặc đồ đen đồng thanh và...

"Ùm"

Bảo Bình đã bị ném xuống biển.

Cảm giác bây giờ là...Lạnh và buốt...

Bảo Bình không hè vùng vẫy, từ từ rút một tay ra và tự cởi trói cho mình. Vứt cái bao bố sang một bên, giờ thì làm sao đây, chân thì nhức và tay thì không thể bơi được.

Nín thở?

Nín thở sẽ giúp cơ thể phồng ra và như cái phao...Sẽ nổi lên...Đúng rồi, nổi lên... Nhưng mà...

Bảo Bình nhăn mặt, cái IQ sao bây giờ không có tác dụng gì vậy??

Kệ đi, nổi là được, chuyện gì lát tính tiếp.

Bảo Bình ngóc đầu dậy, miệng thở dốc, cũng mệt thật đấy.

Bảo Bình sững lại, trước mắt cô là một dãy đá lớn.

"Ầm" "Ầm"

Sóng biển vỗ mạnh vào dãy đá đồng thời Bảo Bình xa bờ hơn, càng ngày càng xa.

Chẳng lẽ Gia Linh muốn khử cô xong rồi tới Xử Nữ sao?

Cũng có khả năng nhưng thôi, dẹp chuyện này sang một bên, vấn đề là cô sắp không trụ nổi rồi.

"Mau tới nhanh lên đi, lâu quá!!!"

Bảo Bình thầm oán trong lòng. Bây giờ đã xa bờ lắm rồi, dù có hét hay kêu cứu đi chăng nữa cũng vô ích, vậy...Đành chờ chết thôi...