Số phận luôn là một từ ngữ mang rất nhiều sức mạnh, chúng không chỉ đơn giản là một danh từ mà còn là lý do để con người bám víu mỗi khi thất bại, lưu luyến mỗi khi sợ hãi hiện tại, sống đau khổ cũng đổ lỗi cho số phận, nghèo đói cũng đổ lỗi cho số phận, có khi bởi vì chính như thế, số phận mới trở nên tức giận mà trừng phạt tất cả.
Nửa đêm, trên đoạn đường dày đặc tuyết rơi , kinh đô ánh sáng vốn dĩ đẹp đẽ nay chẳng hiểu vì sao lại trầm buồn đến lạ, chẳng rõ lý do vì sao mà đèn đường trên dọc quốc lộ gần trụ sở FBI lại tắt đến tối đen như mực, một đoàn xe đen bóng xé gió mà băng ngang qua, bên trong - người đàn ông đã có tuổi mang nét mặt có chút cương nghị mà lạnh lẽo, trước khi băng qua tòa nhà tượng trưng cho công lý đó, khóe mắt tràn ngập nếp nhăn không chờ đợi mà liếc một cái. Sát khí cùng căm phẫn bỗng chốc tỏa ra tứ phía.
" Vâng, quản gia Ted " Tên áo đen đang lái xe phía trước rất phối hợp mà gật đầu, trong khoảng thời gian chờ máy hắn liền tranh thủ một chút liếc vị quản gia thường ngày trông rất hiền lành hòa nhã nay có chút khác lạ, phải nói thế nào nhỉ? lạnh lùng? không, đó không phải là từ ngữ để diễn tả một người đàn ông đã bạc trắng đầu. Ác liệt?
Tút tút... âm thanh chờ máy đã có chút gấp gáp hơn.
" Alo " Tiếng lè rè cùng thanh âm ngái ngủ mệt mỏi từ bên kia truyền tới, ngay cái khoảnh khắc ngắn ngủi thông qua gương chiếu hậu trước mắt mình, tên áo đen bất ngờ trông thấy một đường cong đáng sợ xuất hiện bên khóe miệng nhăn nheo kia.
" Có vẻ như nước Mỹ đang rất yên bình thì phải nhỉ? ngài tổng thanh tra "
Có chút gì đó bức thiết đùa giỡn trong câu nói kia, tên áo đen chỉ đơn giản cảm thấy chút tiếng động lạ bên kia điện thoại, tiếng lè rè lại mất thêm một thời gian nữa, bên kia mới vang lên giọng nói có chút khẩn trương.
Butler? Là họ của ông ấy sao? tên áo đen tự hỏi
Phát ra một tiếng cười quỷ dị, cùng lúc ánh sáng le lói bên ngoài hắt lên bên sườn khuôn mặt già nua kia có chút ám muội khó tả. Quản gia Ted liền dùng giọng điệu cảm động mà đáp lời " Nước Pháp nói chung cũng như gia tộc Louis nói riêng, chúng tôi thật sự rất vui khi mà người nắm quyền lớn nhất cơ quan trực thuộc Bộ Tư pháp Mỹ là ngài đây biết tên tôi đấy "
Đầu giây bên kia hừ lạnh một tiếng, chịu không nổi cái giọng điệu khinh thường đó, liền nói thẳng " Nửa đêm còn chơi trò mèo vờn chuột với ta, cái đám chết tiệt các ngươi còn không nhanh nói rõ lý do?"
" Ha ha.. Một tháng đã trôi qua thưa ngài, chứng cứ buôn bán vũ khí cùng đạn dược phi chính phủ của chúng tôi có lẽ đã được tổng chỉ huy Akon gửi đến nơi ngài rồi phải không?"
Đoàn xe vẫn cứ rồ rồ chạy mãi, không khí trong xe lại có chút áp lực khiến cho hô hấp mỗi người đều trở nên đặc biệt rõ ràng, chẳng rõ bọn họ sẽ phải trải qua cái không khí ngột ngạt này bao nhiêu lâu nữa thì giọng nói khàn khàn bên kia điện thoại như chúa cứu thế lè rè vang lên.
" Nói thế nào đây nhỉ, với chừng này giấy tờ, ta đã có thể khiến cho vị đại thiếu gia nào đó cùng cái thế giới ngầm của các ngươi ... chết - tức - tưởi !!!" kèm theo đấy là nụ cười thỏa mãn như vừa nắm được đuôi của dã thú, ngài tổng thanh tra mang theo giọng mũi đầy giễu cợt mà ngân nga một chút giai điệu khó hiểu.
" Nếu vậy.. "
Tuyết trắng theo gió rải rác ngay bên ngoài cửa kính xe, quản gia Ted nghiêng đầu liếc nhìn chúng đang chậm rãi tan ra ngay trước mắt mình, như có như không chuyển động khóe miệng khô khan của bản thân ...
Nếu vậy... " gia tộc Louis của chúng tôi cũng không ngại mà tử chiến với Trợ thủ đắc lực của nước Mỹ một lần đâu "
FBI muốn chơi, ông không ngại mà đồng ý. Nếu như có kẻ nào dám cả gan động vào dù chỉ một sợi tóc của đại thiếu gia, ông sẵn sàng đại khai sát giới.
Thật khiếp sợ, cái biểu tình khủng bố nghiêm nghị kia chính là lần đầu tiên hắn nhìn thấy từ một vị quản gia già đáng kính. Chỉ biết sau câu nói đó, ngài tổng thanh tra đã có chút nhân nhượng mà cười nhạt, cuối cùng cũng đồng ý với ông.
Thả Thiên Bình.
Vậy... đã xong chưa? Tên áo đen sau khi ngắt máy, liền liếc nhìn vị quản gia đáng sợ phía sau xe một cái. " Bây giờ chúng ta trở lại đón thiếu gia chứ?"
" Không " ánh mắt trầm ngâm của ông chớp nhoáng xẹt qua một tia tàn ác, quản gia Ted nâng đôi con ngươi nhìn thẳng về phía trước, rít khẽ một câu. " trước đó, chúng ta cần làm một việc quan trọng khác."
Liệu có phải ảo giác hay không, tên áo đen vô thức nhìn thấy phía sau lưng mình vốn dĩ không phải là vị quản gia hiền lành tươi cười thường ngày, mà chính là một con quỷ, một con quỷ sắp sửa phá kén chui ra.
~*~
" NGÀI NÓI CÁI GÌ?"
Tiếng hét dữ tợn vô thanh vô thức bạo phát ngay bên trong trụ sở FBI khiến cho mọi người đang loay hoay thu dọn giấy tờ ngay tức thì đứng tim, mọi ánh mắt không hẹn mà cùng nhau đổ về phía ngài chỉ huy da đen nổi tiếng khó tính Akon kia mà nhíu mày, có chuyện gì vậy? chuyện gì khiến cho người đàn ông đó đã nửa đêm còn tức giận đến như thế.
Chẳng rõ đầu giây bên kia nói cái gì, chỉ biết Akon vừa siết chặt điện thoại trong tay vừa một cước đá bay chiếc bàn nhỏ trước mặt. " TỔNG THANH TRA.. " Ông nghiến răng hít sâu một hơi, cố gắng điều chỉnh biên độ trong thanh âm của mình " Tôi đã theo vụ này hơn chục năm rồi, toàn bộ chứng cứ đã gửi cho ông, đây chẳng phải là lúc chúng ta tống cổ bọn rác rưởi đó xuống địa ngục sao?"
" Haiz, nghe này Akon " Giọng nói khàn khàn trầm tĩnh từ trong loa điện thoại đơn giản phát ra, lại mang theo bao nhiêu cảm xúc nặng nề mà không ai có thể hiểu. " .. chúng ta không phải chúa, chúng ta cũng không phải là nô ɭệ của lẽ phải. Sống trên đời, có những chuyện cho dù biết đó là sai trái nhưng cũng phải nhắm mắt cho qua, hiểu không ?"
Lần này thật sự thì ông đã không còn kìm nổi tức giận bốc lên trong não mình, toàn thân phát ra một luồng hỏa khí khó chịu bực tức bước về phòng giam, chẳng ngần ngại mà dùng chân đạp móp cánh cửa sắt. Bên trong liền rất nhanh lộ ra khuôn mặt biếng nhác xen lẫn chút mệt mỏi của kẻ mà ông cực kì căm ghét nào đó.
Yêu tinh, thế quái nào một thằng con trai lại sở hữu nét đẹp ghê tởm đến như thế. " Tôi con mẹ nó không cần biết cái đạo lí rỗng tuếch đó của ngài là gì? hắn hiện tại là tù nhân của tôi, gϊếŧ hay không gϊếŧ .." nộ khí bốc lên che lấp đi lí trí, Akon rống lên.
" LÀ QUYỀN CỦA TÔI "
" ĐÓ LÀ MỆNH LỆNH... AKON, THẢ NGƯỜI ĐI "
Fuck Fuck Fuck !!!!!!!!
Tức thì ném bay điện thoại vào bức tường đến gãy nát, Akon hai tay đấm mạnh xuống bàn sắt, móng tay mạnh bạo cào lấy mặt bàn rách vài đường , dùng mắt to mắt nhỏ mà trừng trộ Thiên Bình từ nãy đến giờ luôn luôn yên lặng, ông đã từng bị sa bẫy bởi cặp mắt màu ám kim quỷ dị đó, từng bị thất thố vì thái độ đùa cợt ngả ngớn chẳng sợ chết kia nữa, một kẻ lắm mưu nhiều kế cợt nhả như một con quỷ âm hồn bất tán lúc nào cũng hiện hữu trong đầu ông, nham hiểm độc ác như hắn, vì sao lúc nào cũng may mắn thoát khỏi lưới trời như vậy? Cho dù ông có cố cách mấy, cũng vô phương chạm vào.
" Ngươi rốt cuộc là ai?"
Nâng mắt nhìn thẳng vào người đàn ông kiên nghị phía trước, Thiên Bình vươn đôi tay bị còng sắt còng lại lên phía trên một cách tao nhã nhất, ngón tay vô thức mân mê chiếc nhẫn vàng nhập nhòe nơi ngón út, bóng đèn phía trên đỉnh đầu thi thoảng lại lung lay đến lợi hại, thứ ánh sáng chói mắt vô vị ấy cứ thế mà lấp lóa chiếu rọi vào hai người bọn họ hệt như thứ ánh sáng của địa ngục. Khe khẽ nở nụ cười, Thiên Bình mị mắt mà cất giọng. " Điều đó chẳng phải ngài là kẻ rõ nhất hay sao?"
Thiên Bình, con trai cả của một trong số những gia tộc danh giá nhất nhì nước Pháp bá tước Louis, 25 tuổi, nghề nghiệp, điều hành cơ ngơi buôn bán vũ khí hạng nặng sau khi cha mình chính thức nghỉ hưu. Đúng vậy, hắn chỉ là một con người bình thường, một người hoàn toàn bình thường mà thôi.
" Ngay cả tổng thanh tra FBI cũng dung túng bao che cho ngươi, ngươi thật sự không hề đơn giản chút nào " Hít sâu một hơi, Akon luôn luôn có cảm giác rằng bản thân đang đối đầu với một con quỷ dữ, không ý nguyện mà bước về phía Thiên Bình đang cười cười, ông bất giác nhíu mày, rồi lại hơi cúi người tháo xuống còng tay cho hắn. Có phải là ảo giác hay chỉ đơn giản ông đang bị hoa mắt.
Nụ cười cứng ngắc xa lạ đó, chẳng hiểu sao lại cứ ám ảnh ông mãi, từ lúc trở về từ sân bay, Akon đã có chút hoài nghi Thiên Bình này vốn dĩ chỉ là kẻ giả dạng, thật sự rất khác, cử chỉ, điệu cười, mọi thứ đều trúc trắc cùng tổn thương, trừ lời nói có chút biếng nhác hơn xưa.
" Đừng nhìn tôi chòng chọc như thế, da mặt tôi mỏng manh lắm đấy nhé " vươn tay lên xoa xoa hai cái nơi cổ tay bị còng đã lâu, Thiên Bình mị mắt trêu ghẹo Akon từ nãy đến giờ luôn chỉ dùng một ánh mắt dò xét mà nghiền ngẫm nhìn hắn.
Hừ lạnh một tiếng, đang lúc tính phản bác lại câu nói khiến cho ông da gà dựng đứng lên hết đó thì một điều tra viên hấp tấp xô cửa hoảng hốt chạy vào.
" ĐỘI TRƯỞNG, ĐỘI TRƯỞNG "
Mày rậm lại càng thêm căng chặt, Akon hơi liếc nhìn Thiên Bình biểu tình đang dần thay đổi phía đối diện một cái, liền dùng tay gõ lên đầu cậu thanh tra viên, hậm hực gằn " Chuyện gì?"
" CÒN CHUYỆN GÌ NỮA, TẠI SAO NGÀI LẠI ĐỀ NGHỊ TỪ CHỨC CHỨ?"
" Hả... ai từ... MÀ CON MẸ NÓ NGƯƠI NÓI CÁI GÌ?" Akon sau khi tiêu hóa được câu nói của thanh tra viên liền tức thì tóm lấy cổ áo cậu nâng lên gào lớn, đang yên đang lành ông cũng không hề muốn bỏ đi miếng cơm manh áo của mình đâu. Cậu thanh tra viên mồ hôi hột ồ ạt toát ra, liền câu có câu không chỉ chỉ về phía điện thoại đang chờ máy phía bên ngoài. " Là một người đàn ông, bảo là người bên tổng bộ thanh.. tra "
Tổng bộ thanh tra? chuyện quái quỷ gì đây? Buông cậu thanh niên ra, Akon trừng mắt với Thiên Bình thêm một lần nữa rồi lập tức chạy ra bên ngoài nghe điện thoại, còn về phần Thiên Bình, ánh mắt hắn mang theo chút trầm tư mà nhìn cái bóng dáng cao lớn ngất ngưởng ấy chạy thẳng về phía trước, không hiểu vì sao, mà sâu tận dưới đáy con ngươi sắc nét đó, bóng dáng của Akon cứ như là đang lao về địa ngục vậy.
~*~
Một tay nắm lấy điện thoại đưa lên bên tai, một tay gãi gãi cái gáy của mình, Akon bực bội không biết kẻ nào cả gan dám chơi trò quỷ với ông, từ chức ư? nực cười làm sao?
Nhưng trước khi Akon nhận ra rằng câu chuyện này chẳng hề có chút hài hước nào thì tất cả đã trở nên quá muộn màng.
" Tôi chưa bao giờ chờ ai lâu đến độ này, ngoại trừ chủ nhân của mình "
Bởi vì, quỷ dữ đã không hề báo trước mà ghé thăm ông mất rồi.
Quay đầu dõi mắt về phía hành lang dẫn đến căn phòng giam dữ Thiên Bình một tháng vừa qua, tiếng bước chân rõ ràng nhẹ nhàng nhưng lại không hiểu vì sao lại khiến cho khoang ngực Akon dấy lên chút ít sự áp bức sợ sệt. " Mày là ai?"
" Ngài có một gia đình thật hoàn hảo, vợ ngài rất xinh đẹp, con gái ngài cũng vô cùng đáng..." tiếng ngâm nga già nua kèm theo tiếng gió rít gào sâu thẳm từ trong điện thoại u u phát ra, thành công đả thương đại não cứng cáp của Akon, ông trợn mắt cảm nhận điệu cười cùng giọng điệu nhởn nhơ của kẻ bên kia điện thoại.. " yêu !!!"
Khoảnh khắc đó, khuôn mặt Thiên Bình như ma thần lấp ló xuất hiện bước ra từ phòng giam, khí thế cùng phong độ bức người hoàn toàn không hề thuyên giảm một chút nào, đôi mắt hai người cùng lúc mà chạm phải nhau, run lên một cái, Akon lớn giọng gầm lên.
" MÀY LÀ AI?"
Mọi người lại một lần nữa đứng hình nhìn ông chằm chằm.
" Suỵt suỵt " Chúng có liên quan gì? người đàn ông đang đe dọa mình cùng tên thiếu gia trước mắt, chúng có liên quan hay không? " Ngài có năm phút để hoàn thành đơn từ chức của mình, mười phút để đi từ trụ sở về nhà, và ba giây để cứu lấy mạng sống của gia đình mình. Akon, ngài làm được không?"
Tao sẽ gϊếŧ mày, tao sẽ gϊếŧ mày, tao sẽ gϊếŧ mày.
Toàn bộ ánh nhìn của những thanh tra viên đều một mực tập trung về phía đội trưởng của mình, chỉ thấy ông chậm rãi cụp máy, từ từ bước về phía bàn của mình, sột soạt viết cái gì đó rồi mạnh bạo đóng dấu một cái, tiếp theo đó là sao nó vào trong máy tính, kết thúc liền gửi đi, tất cả đều chỉ diễn ra trong vòng năm phút đồng hồ. Cho đến cuối cùng, bọn họ cũng không hề biết được chuyện gì đang xảy ra, cái bộ dáng hấp hối chạy đi kia, trông chẳng giống đội trưởng của bọn hắn chút nào cả.
Mà bên trong trụ sở, Thiên Bình hạ mi mắt nhìn đến tờ fax đang được gửi đi kia, trầm lặng chẳng nói gì, phía sau lưng, vị giám đốc trẻ tuổi nào đó cuối cùng cũng đã được người thả ra. Đối diện một bộ mặt như phản chiếu chính bản thân mình. Cô độc cũng phẫn nộ, chừng đó thôi cũng đã đủ khiến cho hắn tự giác được bản thân đã trở nên khác người rồi.
" Bắt đầu từ ngày mai, sẽ rất khó khăn " Thiên Bình ủy mị nhìn Cự Giải lạnh lùng phía trước.
Ngước mắt nhìn về một nơi thật xa xăm, xoay người dứt khoát bước đi, giống như vừa nhớ lại điều gì đó, tròng mắt hắn liền co rút một cái, hai đầu lông mày liền tức thì xoắn lên giận dữ, rít nhẹ " Không quan tâm "
~*~
Người đời nói không sai, mỗi con người đều có hai bản ngã cho riêng mình, bên trong mỗi một con người đều trú ngụ một con quỷ giữ, có để cho nó thoát ra hay không, chính là dựa vào những gì mà bản thân đã trải qua, đừng trách bọn họ tàn nhẫn, mà hãy trách rằng cuộc đời này ngay từ đầu vốn dĩ chưa từng tử tế với bất kì ai.
" Papa đâu rồi ạ?"
Giọng nói ngọt nị lanh chanh phát ra từ miệng của một bé gái đáng yêu với hai bím tóc được tết gọn gàng phía sau đầu, nhóc con níu lấy chân váy của mẹ mình mà lay lay, ngược lại với vẻ mặt hớn hở của nhóc con, người đàn bà run rẩy bặm chặt miệng mà lắc lắc đầu. Bà rất muốn nói rằng mẹ yêu con, cũng muốn hét lên với thế giới rằng cứu chúng tôi với, thế nhưng lại không thể cất nổi thành lời, Bên ngoài cửa nhà được khóa kín, xung quanh hai mẹ con đều là nòng súng đang lạnh lẽo chĩa thẳng vào, chỉ cần bà mở miệng nói một từ thôi, những viên đạn đó sẽ tức thì âu yếm cả hai người, phía trước sân nhà, người đàn ông đã đứng tuổi nửa đêm gõ cửa bảo rằng có món nợ cần giải quyết với chồng mình, bà đã nhất quyết từ chối, những tưởng người đàn ông đó sẽ biết điều mà bỏ đi, thế nhưng khi bà vừa xoay lưng vào bên trong thì cánh cửa cứ như ma quỷ mà nhẹ nhàng mở ra, bị người lôi kéo ra bên ngoài đã hơn nửa tiếng đồng hồ, không biết rằng chồng mình đã gây tai họa gì mà bị người xấu tìm đến cửa thế này, nhưng làm ơn, nhanh trở về đi, con gái chúng ta đang cần anh lắm đấy, Akon!
" Mami~" Bé gái chớp chớp ánh mắt nhìn hai dòng nước mắt tuôn ra từ hốc mắt mẹ mình, chính nó cũng đã bắt đầu mếu máo theo .
Liếc nhìn đồng hồ trên tay, quản gia Ted hơi hơi xoay lưng về phía hai mẹ con, đăm đăm nhìn bóng đen đang điên cuồng chạy ở phía trước, thật sự rất giữ lời, đúng mười phút rồi đấy, ngài đội trưởng.
Tuyết trắng phủ ngập hai bên dọc đường đi, Akon thật không dám tin vào mắt của mình, phía trước vợ con hắn đang bị một toán người áo đen vây thành vòng tròn, từng chiếc súng đều nhất nhất chĩa thẳng về phía hai người họ, con gái hắn đang mếu máo ôm lấy mẹ nó, còn cô ấy, lại nín lặng cắn chặt môi không dám động đậy. Mẹ kiếp.!!!
Nhưng cái khoảnh khắc hắn trông thấy người đàn ông một đầu bạc trắng đang nghiêm nghị đứng nhìn hắn kia, lồng ngực liền điên loạn thắt lại, là vị quản gia già của gia tộc Louis? không thể nào, không thể nào có chuyện đó.
" CELIA.. CELIA " Lớn giọng gọi tên vợ mình, Akon hoàn toàn không lường trước được rằng, một tiếng gọi này lại là bản án tử dành cho người vợ yêu quý của mình.
Cảm xúc dâng trào khi trông thấy chồng mình trở về, Celia vừa vui mừng vừa sợ hãi, khi nghe thấy ông gọi tên mình, bà giường như đã quên mất người đàn ông kia đã từng dặn " Nếu bà lên tiếng, bọn họ lập tức bắn "
" AKON!!!"
Và hiển nhiên, một tràng súng liên hồi vang lên, lại bị áp lực dưới ống giảm thanh ép lại đến vô cực. Phanh !
Một tiếng rầm vang, một màu đỏ tươi chói mắt như hoa tường vi bị bóp nát, phá thành mảnh nhỏ héo tàn trên nền tuyết trắng lạnh lẽo , mơ hồ có thể thấy được thân thể mảnh khảnh nào đó vặn vẹo ngã xuống. " Oa oa oa mami a, mami "
Ba giây trước, mọi thứ đều rất tốt.
Ba giây sau, tất cả đều hóa thành tro bụi.
" Ngươi hết thời gian rồi, Akon. "
Ngã nhào xuống nền đất trộn lẫn tuyết trắng rải rác, Akon chết lặng nhìn chằm chằm về phía trước, đôi mắt trợn lớn như muốn long cả ra bên ngoài, ông cong người bóp nát lớp đất đá cùng tuyết trong tay, nghẹn ngào gào lên " TẠI SAO MÀY LÀM VẬY? TẠI SAO MÀY GIÁM LÀM THẾ VỚI CÔ ẤY "
Bật người lên rút súng bên hông chĩa thẳng vào quản gia Ted bắn liên hồi, thế nhưng lại ngu ngơ phát giác rằng chẳng một viên đạn nào chạm trúng ông ta, quản gia Ted vẫn đứng đó, còn chính Akon lại như điên dại mà lao về phía trước ôm chặt lấy con gái mình mà khóc thét.
Đó chính là đòn tâm lý mà quản gia Ted muốn Akon phải gánh chịu, cũng hiển nhiên thành công mà đả thương trái tim của một kẻ suốt đời chạy theo chính nghĩa kia. " Săn đuổi ác quỷ, lại bị ác quỷ gϊếŧ chết, ngươi cảm thấy thế nào?"
Quản gia Ted xoay người nhìn vào Akon đang quỳ gối bên cạnh vợ mình, nghiến răng " Tao sẽ gϊếŧ mày, tao sẽ san bằng gia tộc mày, từng người từng người một "
" Vậy, hẹn gặp lại dưới địa ngục, ngài đội trưởng "
Dưới bóng đêm tăm tối, tuyết trắng đong đưa nhẹ nhàng rơi, mãi cho đến khi toán người áo đen giơ lên nòng súng kết liễu những kẻ thừa thãi còn lại, quản gia Ted cuối lúc bước đi còn nhớ rõ ánh nhìn tội nghiệp của đứa bé gái đáng thương đó, hệt như oán hận, cũng hệt như khẩn cầu. Nếu chết, chi bằng chết chung, như vậy các ngươi sẽ không bị tổn thương.
Đừng giống như gia tộc Baronne, sót tàn lại chỉ còn là thù hận vô hạn. Cái sai đầu tiên của bọn họ chính là không hề diệt tận gốc những ngọn cỏ dại năm đó, để đến bây giờ người phải hứng chịu tất thảy lại chính là những chồi non vô tội ấy, cái sai thứ hai, chính là đã quá nghiêm khắc với những đứa trẻ kia.
Thiên Bình - quá tình cảm
Thiên Yết - quá tàn nhẫn
Bảo Bình - quá cố chấp
Sư Tử - quá ngu muội
Tất cả bọn họ, mạnh mẽ về điểm nào, đều sẽ chết về điểm đó.!
Tên áo đen ngay từ đầu đã chẳng thể ngờ nổi, vị quản gia già ấy lại có thể ra tay tàn nhẫn như thế, không một chút do dự nào hiện hữu trong đôi mắt đã trải qua bao nhiêu thăng trầm của cuộc sống kia, ông bởi vì một lòng trung thành của mình mà sẵn sàng mạo hiểm, sẵn sàng vấy bẩn chính trái tim cằn cỗi có lẽ sẽ chẳng sống nổi được bao lâu nữa.
Cuối đêm, chiếc xe Benz đen bóng có lẽ đã quá quen thuộc với thành phố này lại một lần nữa êm ả phóng đi, chẳng được bao lâu lại mộc mạc không quá phô trương mà dừng ngay trước cửa trụ sở FBI đầy uy nghiêm, quản gia Ted chậm rãi bước ra, nâng ánh mắt già nua của mình dõi thẳng về phía trước, trong lòng liền cảm thấy thật yên ổn. FBI có lẽ sẽ không bao giờ biết được, chính nó đã mất đi một người đội trưởng hết mực tận tâm tận lực, Akon lúc nào cũng đúng, chỉ trừ việc đã động vào gia tộc Louis, chính là cái sai mà ngay đến cả khi chết, ông ta cũng sẽ không bao giờ biết được.
Đuổi theo những thứ quá xa vời, chính là tự sát. Chạy theo mặt trời, càng đến gần, lại càng bị thiêu rụi!
" Lâu rồi không gặp, Ted !!"
Từng bông rồi lại từng bông, tuyết trắng nhẹ nhàng lả lướt bay qua khuôn mặt đẹp đẽ có chút quỷ dị kia, Thiên Bình thiếu gia lần đầu tiên nở nụ cười không một chút giả tạo, không một chút ngả ngớn, không một chút đùa cợt. Một nụ cười vô cùng chân thật, miễn cưỡng, méo mó đến đau đớn.
Hai khóe mắt đầy nếp nhăn của ông cũng chính vì thề mà co rúm xoắn xuýt đến gượng gạo, vươn tay chạm vào ngực trái của mình, ông cúi đầu khàn giọng đáp lời.
" Mừng cậu trở về, đại thiếu gia !!!"
Gió lạnh cứ thế mà dập dềnh lên xuống, giống như một vực thẳm sâu hun hút, cuốn theo mọi cảm xúc cùng trình tự bay biến đi. Thiên Bình chậm rãi bước tới chạm vào bờ vai của ông, nhẹ nói " Đừng vì ta mà mạo hiểm, nếu như ngươi cũng giống như Al, ta thật sự sẽ không còn là chính mình nữa "
" Thế giới này... Không có sự lựa chọn nào là hoàn hảo cả. Chúng ta luôn mong bảo vệ được người mình muốn bảo vệ dưới tình huống không làm bị thương kẻ khác. Nhưng trên thực tế, khi mà chúng ta mềm lòng với cái kẻ tàn bạo kia, cũng đồng nghĩa chúng ta đã làm bị thương người chúng ta muốn bảo vệ "
Cự Giải một thoáng thâm trầm cũng chỉ biết yên lặng đi theo sau, không nói cũng không để ý, thế mà lại bị chính câu nói như sét đánh ngang tai ấy của người đàn ông già nua này làm cho giật mình nhận ra, cái lẽ đời thật sự khốn nạn biết bao.
" THIẾU GIA, KHI CẬU ĐÃ QUYẾT ĐỊNH SẼ BẢO VỆ NGƯỜI CON GÁI MÀ CẬU YÊU, CHÍNH LÀ LÚC CẬU ĐÃ LÀM TỔN THƯƠNG CHA CỦA MÌNH. CẬU KHÔNG THỂ VỪA BẢO VỆ THIÊN YẾT THIẾU GIA, LẠI BẢO VỆ NHÂN MÃ, BẢO VỆ SƯ TỬ THIẾU GIA, LẠI CÓ THỂ KHÔNG TỔN THƯƠNG AL. NẾU NHƯ CẬU THẬT SỰ LẦM TƯỞNG NHƯ THẾ.."
Một cái ngẩn người chết lặng, Thiên Bình thẫn thờ mà nhìn thẳng vào vị quản gia già đang run rẩy hạ giọng kia. " ... Nếu thiếu gia thật sự lầm tưởng như thế, thì tại sao Al lại chết, tại sao Al lại chết?"
Vậy ra, hắn đã tính toán sai rồi sao? sai từ lúc bắt đầu cho đến lúc kết thúc, chưa một lần nào hắn đúng. Chưa một lần nào.
Lùi lại hai bước, Cự Giải ngửa mặt lên trời mà thở ra một hơi thật dài, cười nhạt nhẽo " Tôi quay về biệt thự của mình lấy ít đồ, anh về trước đi, đại thiếu gia "
Một cái xoay người của Cự Giải, một cái nghiến răng của quản gia Ted, một tràng im lặng từ trụ sở cho đến khi trở về biệt thự gia tộc Louis, Thiên Bình rốt cuộc cũng chẳng thể nói nổi một câu gì. Vị vua luôn khiến cho người ta phải dè chừng cùng sợ hãi ngày đó, dường như đã chết mất một nửa nhân tâm rồi.
~*~
Bên trong đại sảnh của gia tộc bá tước Louis, sau khi quản gia Ted rời đi, Thiên Yết cũng chẳng còn thấy bóng dáng, Sư Tử ôm Bạch Dương trong tay mỗi một khắc đều không rời, khoảnh khắc cô lao đến ôm lấy Thiên Yết, cậu trông thấy nhưng lại chẳng thể làm gì, cho dù hiện tại cậu có nổi điên thì Bạch Dương vẫn sẽ là Bạch Dương, chẳng phải đã đồng ý cho cậu một cơ hội rồi sao, cậu sẽ nhẫn nại không đòi hỏi gì nữa, từ từ chạm đến cô, từ từ trao yêu thương để cô có thể mỗi lần nhìn thấy cậu liền không muốn rời mắt.
" Được rồi, em dọn dẹp đi. Anh về phòng một chút "
Qua loa lau đi nước mắt, Bạch Dương sau khi trông thấy bóng lưng Sư Tử mất hút sau đoạn cầu thang liền rất nhanh quay đầu ra ngoài cổng biệt thự một màu trắng xóa cùng lạnh lẽo ấy, tự hỏi " Thiên Yết thiếu gia, ngài đi đâu rồi?"
Nhưng cô đâu biết, Sư Tử vốn chưa thật sự rời khỏi, chỉ bằng một cái hành động trong vô thức ấy của cô thôi, trái tim của cậu dường như bị ai đó bóp nghẹt một cái, những lúc thế này, chẳng phải Kim Ngưu sẽ cùng cậu đi giải khuây sao, quán bar, đàn bà, tại sao, tại sao tất cả bọn họ đều lừa dối cậu vậy? Lê bước chân có chút bị tổn thương về phía trước, Sư Tử sau khi đặt chân lên tầng hai liền vô thức chạm phải một bóng dáng nhỏ nhắn trên tay ôm một con gấu trắng cũ nát co cuộn ngồi một góc bên trong bức tường. À, đứa nhỏ này chẳng phải là em gái của Al sao? Cậu từng nghe quản gia Ted nói rằng, anh em bọn họ từ nhỏ đã sống ở cô nhi viện, hơn mười năm trước Al được Thiên Bình nhận về nuôi nấng, đào tạo thành người của mình. Còn cô bé này vẫn cứ thế một mình ở đó, sau khi nghe tin anh trai mình đã chết, liền một mực trốn đến chỗ này, từ lúc xuất hiện cho tới bây giờ, nhóc con chưa từng rời mắt khỏi cửa phòng của Thiên Bình, có ở cũng điên cuồng đòi ở phòng đối diện anh trai cậu, còn lý do? quản gia Ted không nói, nhưng chính cậu cũng đã lờ mờ đoán ra được.
Nhận thấy có người đi về phía mình, Turt liền liếc mắt nhìn một cái, sau khi xác nhận được người đến là ai, cô liền tức giận hét toáng lên " CÚT ĐI "
" HẢ?" Sư Tử gân xanh chưa gì đã gằn gằn nổi lên, có kẻ nào đó đã thành công khiến cho đầu của vị thiếu gia nóng nảy là cậu đã rất lâu rồi liền bốc khói nghi ngút, đặt mông ngồi xuống bên cạnh cô, dùng cặp mắt màu đỏ rực của mình trừng trừng cô, Sư Tử gầm nhẹ " Nhà của tôi, nhóc bảo tôi cút đi đâu bây giờ "
Co người như muốn ép khô mình vào góc tường, Turt gục đầu vào chân mình mà nói lớn " Đi đâu cũng được, tránh xa tôi ra, đừng lại gần tôi "
Yên lặng thật lâu nhìn đôi vai gầy nhỏ kia run rẩy, rồi lại nhìn đến con gấu trắng rách rưới bẩn thỉu được cô siết chặt trong tay, tâm can Sư Tử liền có chút nghẹn ngào. Vươn tay chỉ vừa mới chạm vào con gấu kia một cái, cả người Turt liền điên cuồng bạo phát, cô nhóc bật người đứng dậy ôm chặt lấy con gấu, dùng một nắm tay đánh một cái thật mạnh vào mặt Sư Tử, ngây ngẩn nhận ra bản thân cậu thiếu gia nọ không hề né tránh, vững vàng mà quyết định nhận lấy một đấm này, Turt bặm môi nhìn Sư Tử vươn tay vuốt vuốt khóe miệng mình, ngước mặt cười nhẹ nhìn cô. " Vậy nhóc thấy ổn chưa? "
Mếu máo co giật khóe miệng, Turt cố gắng kìm nén cảm xúc của mình, nhất định sẽ không rơi một giọt nước mắt nào. Ổn sao? cậu ta bảo rằng cô sẽ ổn hơn nếu cô đánh cậu ta sao?
" Anh trai nhóc chết là vì tôi, chuyện này chẳng hề có can hệ gì với Thiên Bình cả, nếu như nhóc muốn xả giận, hãy đánh tôi, đánh đến khi nào thỏa mãn thì thôi, được chứ?"
Làm sao có thể, làm sao có thể nói được liền được. Turt cúi gằm mặt chẳng hề trả lời Sư Tử, liền một mực chạy đi, Sư Tử thở dài chống mình đứng dậy, cũng bước nhanh theo, vừa đi vừa gọi cô nhóc đang ráo riết ở phía trước " Turt.. Turt "
Turt đen mặt ôm chặt con gấu trong lồng ngực mà chạy đi, cứ thế loanh quanh một vòng liền chạy xuống sảnh chính lúc nào không hay, ba bốn cô hầu đang lau dọn cũng chỉ biết lắc lắc đầu, thế nhưng cái bóng đèn pha cùng tiếng động cơ phanh xe ô tô dừng lại trước cổng nhà đã thành công làm cô nhóc dừng bước, thở gấp nhẹ nhàng bước đến trước cửa, chẳng rõ vì sao trống ngực cô lại đập mạnh đến nỗi muốn thoát ra khỏi da thịt mình thế này. Phía sau cô Sư Tử cũng vừa kịp lúc đuổi đến, đồng dạng giống hệt Turt mà đứng khựng lại, thẳng mắt nhìn ra chiếc Benz quen thuộc bên ngoài.
Một toán người hầu lớn nhỏ bên trong sảnh cùng lúc mà chạy ra xếp thành hai hàng dài cúi người như chờ đợi chủ nhân của mình. Turt siết chặt con gấu trong tay, sau khi tận mắt trông thấy được cái người bước ra từ cửa xe nào đó, liền thẫn thờ bước thật nhanh về phía trước. Con người đó, đã quá lâu rồi đi, hắn đã lớn đến độ có thể được gọi là một người đàn ông trưởng thành rồi !? Khuôn mặt tươi cười thường thấy đâu rồi, phong thái ngạo nghễ đáng ghét đâu rồi, đừng nhu hòa như vậy, chẳng hợp với ngươi tí nào. " TẠI SAO?"
Để đến khi một đôi mắt màu ám kim vô tình chạm phải đôi mắt một màu tro đục ngầu chẳng hề hợp với lứa tuổi, Thiên Bình ngơ ngác nhìn đứa trẻ đối với chính hắn hoàn toàn rất quen thuộc phía trước, lại không tài nào có thể ngờ nổi, không đời nào lại có thể tiêu hóa được.
" Tại sao không bảo vệ anh trai ta?"
Turt mạnh mẽ bổ nhào lên người Thiên Bình, dùng tay mà đánh xuống cú này đến cú khác, giống như rằng bao nhiêu uất ức, bao nhiêu mệt mỏi liền một hơi trút đi, thành công đánh cho hắn ngã xuống, còn chính mình vẫn ngồi trên người hắn mà thỏa sức cắn xé.
" Tại sao lại để anh ấy chết thảm như thế, tại sao ngươi lại nỡ để ta một mình cô độc trên thế giới này, ta sẽ không bao giờ có thể gặp lại anh ấy nữa..!!"
Turt tóm lấy cổ áo của Thiên Bình mà khóc thét, từng giọt nước mắt được cô kìm lại chỉ chờ đến lúc này mới có cơ hội bộc phát, nước mắt nóng rát tràn ra chảy xuống tận cằm, lại khe khẽ rơi xuống khuôn mặt chứa đựng toàn là mệt mỏi của Thiên Bình cũng đang trơ mắt mà nhìn Turt, thật quá quen thuộc, a ha, phải nói sao đây nhỉ, hắn có cảm giác bản thân đang gặp lại Al nha, là Al, ha ha.
" Tại sao lại cướp anh trai của ta đi như thế, chẳng phải ngươi từng hứa rằng sẽ trả anh ấy lại hay sao? ngươi từng thề rằng nếu chết thì ngươi sẽ là người chết trước hay sao? trả lời ta đi, tại sao bây giờ người đi trước lại là anh ấy, tại sao? tại sao hả?"
Một ngọn gió lạnh lẽo vụt qua như đời người chớp nhoáng sẽ lụi tàn, tuyết trắng như tro bụi tan rã trong một khoảnh khắc ngắn ngủi nhất, có người nói rằng, khi ác quỷ đã đánh mất vỏ bọc của bản thân, mặt tối yếu đuối của nó sẽ hiện ra, thời khắc đó chính là lúc thích hợp để ra tay, thành thật mà nói, ác quỷ hay con người, chẳng phải đều xuất phát từ chính tâm can của chính kẻ đó hay sao.
Có ai đó đã bắt đầu nghiến chặt răng, đôi tay thon dài tinh tế cấu chặt lấy chính trái tim của mình, Thiên Bình run rẩy vươn tay che đi đôi mắt có chút xót xa, khàn giọng đứt quãng mà cười.
Cười ngu xuẩn..
Cười vặn vẹo...
Cười méo mó..
Cười đến nỗi nước mắt trào ra từ hai hốc mắt tưởng chừng như rất mạnh mẽ kia!
" Xin lỗi..!"
"..."
" Xin lỗi .."
Chỉ một câu nói, liền khiến người khác cảm giác còn thống khổ hơn kẻ trong cuộc, đêm đó, từng người từng người một trong gia tộc Louis chỉ biết trơ mình câm lặng mà nhìn đến một màn điên dại như vậy, không còn ai, hay không còn bất kì một người nào có thể lên tiếng, đêm đó không một ai rời khỏi sảnh chính, không một ai chợp mắt, không một ai có thể cười nổi, bởi vì bọn họ biết.
Gia tộc Louis, sắp sửa lụi tàn rồi!