12 Chòm Sao: Độc Chiếm

Chương 48




Không chỉ có trắng và đen, cũng như không đơn giản chỉ có đúng và sai. Đôi khi có những thứ biết là không đúng nhưng lòng vẫn muốn làm...

Mình tự chuốc lấy thôi..đúng sai không còn là vấn đề nữa!

Sau khi Thiên Bình bị FBI điều đi ở sân bay, Sư Tử cùng Thiên Yết cũng lặng yên như vậy mà trở về biệt thự nhà mình, chỉ riêng Bạch Dương là cứ thấp thỏm lo lắng không thôi, chẳng biết có phải là con gái thì tâm hồn nhạy cảm hơn hay không, nhưng cô ấy cứ như vậy, Sư Tử ở một bên cũng có chút chịu không nổi. Chưa kể cậu còn bị thương, toàn thân đau nhức thế mà Bạch Dương chỉ biết lo lắng cho mỗi Thiên Bình thôi sao.

Có chút buồn bực trong lòng, Sư Tử nghiễm nhiên mà quay mặt ra bên ngoài cửa xe, chẳng thèm đả động tới cô, nhận ra được chút ý tứ trẻ con kia, Bạch Dương chỉ biết cười trừ trong lòng, trời à, nếu đã quyết giận dỗi cô thì còn nắm tay cô làm gì nữa? ngu ngốc này.


Nhưng cũng vì thế mà Bạch Dương mới trở nên bình tĩnh hơn một chút.

Không khí ở Pháp quốc so với Anh quốc cũng chẳng khác là bao, bao bọc toàn thành phố cũng chỉ còn là một màu đen dày đặc sự u tối.

Trước cổng biệt thự, quản gia Ted đang bồn chồn đi qua đi lại. Sau đêm ông nhận được xác của Al thì mọi liên lạc với đại thiếu gia đều bị cắt đứt, ông thật sự vô cùng lo lắng, còn chưa kể đến việc lão gia đã quay lại hội nghị viện, chuyện này là sao chứ? nữ hoàng sao có thể chấp nhận chuyện này được.

Mang trong người một bộ lo âu chẳng thể bình tĩnh, vị quản gia già cứ thế mà chìm nổi trong mớ suy nghĩ thấp thỏm của mình, đôi mắt đạm màu sâu hoắm vẫn như vậy một mực nhìn về phía trước mà chờ chờ đợi đợi, mãi cho đến khi từ phía xa xuất hiện chiếc Benz quen thuộc, ông mới mừng rỡ chạy về phía trước mà cúi người, đám người hầu phía sau cũng theo lễ nghĩa mà dàn ra thành hai hàng chào đón thiếu gia trở về.


Thế nhưng khi xe dừng lại bên trong đại sảnh, người mà ông muốn thấy lại chẳng hề xuất hiện. Quản gia Ted lo lắng hỏi " Thiếu gia, đại thiếu gia cùng tam thiếu gia đâu? sao chỉ có mỗi các cậu "

Nhận ra sự yên ắng đến khó tả bên trong đôi mắt của bọn họ, quản gia Ted đã chút ít lờ mờ nhận ra được điều gì đó không ổn, nhưng chưa kịp nói gì liền đã bị Sư Tử cắt ngang. " Bảo Bình anh ấy ở lại với cha, còn Thiên Bình..."

" Làm sao? đại thiếu gia làm sao?" Quản gia Ted nhịn không được mà có chút lớn giọng.

Không chỉ có Bạch Dương, mà ngay đến cả quản gia Ted cũng hoảng hốt như vậy... giống như là nếu như Thiên Bình có chuyện gì thì mọi người đều sẽ không ổn. Rốt cuộc thì tại sao mọi người lại trở nên khó hiểu như vậy. " Anh ấy bị FBI ai bắt lúc vừa mới xuống khỏi máy bay "


" Cái gì?" Quản gia Ted trừng lớn mắt mà kinh hãi, FBI lại một lần nữa muốn gây khó dễ cho đại thiếu gia ư? đám người lúc nào cũng mượn danh công lí mà trả thù tư này, thật không thể dạy cho bọn họ một bài học sao.

.

" THIẾU GIA, THIẾU GIA CẬU SAO VẬY?"

.

Tiếng thét hoảng hốt của cô hầu gái đã thành công đánh gãy hết những tâm tư đang hỗn loạn ở phía trước đại sảnh, cho đến lúc này mọi người mới chú ý đến Thiên Yết từ lúc bước xuống xe đều không hề nói bất cứ câu gì, cứ vậy mà lẳng lặng đi vào bên trong nhà khách, thế nhưng chân vừa chỉ kịp đặt lên bậc cầu thang, y liền lập tức khụy xuống dọa cho cô hầu gái xanh mặt chẳng kiềm nén nổi mà hét toáng lên.

Trông thấy một màn đáng sợ như vậy, quản gia Ted vội vàng quẳng hết mọi suy nghĩ vẩn vơ của mình ra sau đầu, hấp tấp chạy về phía y, thế nhưng đã có người nhanh hơn ông một bước. Bạch Dương chẳng rõ từ lúc nào mà đã an ổn ngay bên cạnh nhị thiếu gia, khuôn mặt trắng bệch tràn đầy vẻ đau lòng mà nâng y dậy. " Thiếu gia, cậu sao vậy thiếu gia?"
Cảm giác nhớp nháp rợn tóc gáy ngay trong lòng bàn tay đang đặt sau lưng y đã bất ngờ cho Bạch Dương biết, vết thương đằng sau lưng y thật sự không xong rồi.

" Á Á Á Á Á Á Á !!!!"

Một cô hầu gái hét lên ngay khi Bạch Dương gỡ bàn tay toàn máu của mình ra khỏi người y, không chỉ có bọn họ mà ngay cả quản gia Ted cũng lập tức trở nên kinh hãi, chuyện gì thế này? tại sao nhị thiếu gia lại tàn tạ đến như thế, siết chặt hai nắm tay, ông chẳng kìm nổi mà rống lớn.

" NGƯỜI ĐÂU, MANG THIẾU GIA VỀ PHÒNG CHỮA TRỊ NHANH LÊN "

Thiên Yết một trận mê mang choáng váng đầu óc, khó chịu khi toàn thân bị người khác đẩy đi đưa lại khiến cho y thật sự muốn bừng tỉnh mà giáo huấn bọn họ một trận, thế nhưng toàn thân giống như là mất máu khá nhiều khiến cho y rất nhanh mất đi ý thức, tấm lưng lại một lần nữa trở nên đau rát đến nói không nên lời.
Tại sao lại đau đớn như thế?

Thoáng chốc, cả đại sảnh chỉ còn lại Sư Tử bần thần như vậy mà đứng, có một số chuyện cậu hiểu rất rõ... nhưng cũng có một số chuyện cậu lại chẳng hiểu nổi bất cứ cái gì? giống như đôi tay nhỏ bé vừa mới đó đang còn nằm gọn trong tay cậu, chớp mắt một cái liền lập tức biến mất không hề báo trước. Cái cảm giác hụt hẫng này là gì? cậu đã có được cô, rõ ràng đã có được cô.

Vậy mà tại sao lại cảm giác giống như cậu thật sự chỉ có được cô trong cái khoảnh khắc ngắn ngủi ấy thôi. Bạch Dương hoàn toàn chẳng thể nào thuộc về cậu, cô ấy chỉ đang cố gắng chấp nhận thứ tình cảm bị chính cậu cưỡng chế ấy bằng cách không muốn làm cậu tổn thương.

Vì sao?

" Thiếu gia? sao cậu còn đứng đấy?"

Tiếng cửa phòng nhẹ nhàng được mở ra đóng lại, Bạch Dương một bộ buồn rầu dùng khăn trắng lau lau bàn tay dính máu của mình, vết thương của Thiên Yết thiếu gia quả nhiên là đã nhiễm trùng không hề nhẹ, vì cô gái đó mà tự hành hạ bản thân đến mức này, thật sự y yêu cô ta đến mức độ ấy sao?
Sau khi bước ra lại không ngờ đến Sư Tử đang thẫn thờ một mực đứng ở phía trước, ánh mắt có chút lẻ loi của cậu khiến Bạch Dương có chút chột dạ, đừng nói là cậu ấy đang tủi thân đấy nhé. Bặm môi đi về phía trước, cô vươn tay gãi gãi đầu, cậu ấy thật sự sẽ không nghĩ gì linh tinh chứ?

" Em mặc kệ tôi đi, đối với người ' chẳng bị thương ' gì như tôi thì em không cần phải lo lắng."

Aiz nha, xem giọng điệu nhấn mạnh ấy kìa.

Phì cười, Bạch Dương thật hiếm khi trông thấy Sư Tử như vậy, không giống như trước đây, cậu ấy đã không còn nổi giận mà dùng bạo lực với cô, thay vì nó cậu ấy trở nên ... trở nên có chút gì đó đáng yêu hơn.

Trừng mắt nhìn cô gái đang che miệng cười cười trước mắt, Sư Tử khó chịu mà hừ ra tiếng, chẳng muốn đoái hoài gì đến cô mà quay người tính bỏ lên phòng thì chẳng thể nào mà ngờ, cậu đụng phải một người. Hay nói đúng hơn là một đứa con nít.
" Tôi không phải con nít "

" A " Nó đọc được suy nghĩ của mình sao? Sư Tử nhíu mày kinh ngạc, lúc này bàn tay cậu thình lình bị người nắm lấy, Bạch Dương từ đằng sau thò đầu nhìn lên cũng một bộ dáng kinh ngạc. " Em là ai?"

Dưới chân cầu thang, cô gái nhỏ nhắn tầm cỡ mười sáu mười bảy tuổi đang khoanh tay lạnh lùng nhìn hai người họ, mái tóc màu nâu nhẹ nhàng được buộc gọn gàng phía sau trông vào có chút kiêu kì, thế nhưng nếu như nhìn kĩ, khuôn mặt thanh lãnh này dường như rất giống một người.

Cùng lúc ngớ ra được điều gì đó, cả Bạch Dương lẫn Sư Tử đều đồng dạng quay đầu nhìn nhau một cái, ngay lập tức đồng thanh " Al "

" Là em gái của Al. Con bé tên là Turt "

Cả hai người đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác, quản gia Ted đi ra từ phòng chữa trị một đường thẳng tiến về phía bọn họ, bộ dáng khi nhìn vào Turt có chút u buồn mà mỉm cười, nó thật sự giống Al cứ như là hai giọt nước, tuy rằng khuôn mặt này so với Al còn có thể phô ra được hàng loạt biểu cảm khác nhau. " Đó là Sư Tử, em trai của đại thiếu gia cùng Bạch Dương, cô ấy cũng giống như ngươi vậy "
Sau khi được quản gia Ted giới thiệu, Turt trầm lặng liếc mắt qua nhìn Bạch Dương một cái, giống chị ta sao? vậy là cô gái đó cũng mồ côi hệt như mình? hậm hực một tiếng, Turt hắng giọng " Tôi không quan tâm, tôi chỉ muốn biết Thiên Bình đang ở chỗ nào thôi "

Chỉ bằng với chừng đó thái độ thì cô đã thành công chọc giận được Sư Tử phía trước, khó chịu bước về phía Turt đang lẳng lặng đứng, Sư Tử mạnh bạo tóm lấy cổ áo của cô nâng lên " Ngươi nghĩ ngươi là ai? lại tùy tiện gọi tên anh trai ta một cách hỗn láo như thế?"

" Đủ rồi thiếu gia. " Bạch Dương hoảng hốt kéo kéo tay cậu.

Ngược lại quản gia Ted lại có chút trầm tư mà nhìn bọn họ, Turt dường như chẳng hề tỏ ra sợ hãi, tuy rằng toàn thân đều bị con người hung hãn này nâng lên khỏi mặt đất, cô thế nhưng lại nhếch mép đậm vẻ khinh thường cùng thù địch " Nếu như không vì các ngươi, liệu anh trai có chết hay không?"
Trừng mắt kinh ngạc nhìn thẳng vào cô nhóc trước mắt, Sư Tử nhăn chặt lông mày " Ngươi biết sao?"

Lời vừa dứt, một cú đánh ngay lập tức hướng thẳng vào mặt cậu, ngửa đầu rất nhanh mà tránh thoát, Sư Tử đồng dạng buông luôn Turt ra, chớp nhoáng lại thêm một cú nữa, cậu giận dữ tóm chặt lấy hai cổ tay của cô nhóc đang nổi điên phía trước mà gằn lên " NÀY!!"

" Tại sao? tại sao các ngươi ngay cả một chút thương xót anh ấy cũng không có? là vì làm con chó cho đám thiếu gia chết tiệt các ngươi nên hi sinh hay bỏ mạng đều là lẽ đương nhiên sao? "

Cái gì mà không thương xót? cái gì mà làm con chó chứ? con nhỏ này đang phát rồ cái gì vậy.

" ĐỦ RỒI TURT. " quản gia Ted cuối cùng cũng không thể trơ mắt đứng nhìn, liền một bước tiến lên tóm lấy ót Turt kéo về sau, đẩy đẩy cánh vai nhỏ nhắn đang run rẩy đó, ông trầm giọng " Về phòng đi "
Cắn môi đang tính phản kháng thì ngay lập tức bị dọa bởi ánh mắt khắc nghiệt của quản gia Ted, cô bất mãn câm lặng giận dỗi trở về phòng của mình. Rốt cuộc, không gian lại trở về trạng thái tĩnh lặng như nó vốn có. Chậm rãi đi về ghế sofa mệt nhọc ngồi xuống, Ted già một bộ tâm tình không tốt mà thở dài " Tránh được mười năm nhưng không thể tránh được cả đời mà"

Mạnh bạo bước tới phía quản gia Ted đang ngồi, Sư Tử dữ dằn gạt hết toàn bộ đồ vật có mặt trên bàn xuống dưới đất, tiếng cốc sứ bể nát cứ vậy mà thanh thúy vang lên, dùng hai tay đấm mạnh xuống mặt kính có chút mỏng manh, chẳng bao lâu trên bàn xuất hiện một hai vết rạn nứt đầy vẻ xấu xí, nếu như cánh tay của cậu ấy không bị thương thì có lẽ nó đã bể nát từ lâu, Bạch Dương nhìn chòng chọc đôi tay đang run rẩy ấy mà than nhẹ trong lòng. Cậu ấy, hình như là rất đau đớn, run đến lợi hại như thế. " Thiếu gia "
Bạch Dương nhỏ giọng kêu lên, đang tính bước đến lại bị giọng nói gầm gừ của cậu dọa cho nhảy dựng.

" Ông đang nói cái quái gì thế? quản gia Ted?"

Nâng đôi mắt có chút nhập nhòe của mình lên nhìn thẳng vào cặp mắt đỏ rực như một con sói trước mặt, Ted già trầm ngâm mãi chẳng nói câu gì, những tưởng thiếu gia sẽ phát điên mà đánh đập mọi thứ thì cái hành động tiếp theo của cậu lại khiến cho ông có chút kinh hoàng.

Bật cười hai tiếng đầy miễn cưỡng, Sư Tử nghiến răng nghiến lợi " Nếu như không ai chịu nói cho tôi tất cả mọi việc, tốt thôi. Tôi sẽ tự giải quyết theo cách của mình "

Sau đó, cậu dứt khoát trở về phòng không hề màng tới bất kì một ai nữa. Cả đại sảnh một lần nữa lại tĩnh lặng đến đáng sợ, Bạch Dương sụt sịt cánh mũi nhẹ nhàng lùi hai bước, lập tức xoay người chạy ra bên ngoài. Gập người chống hai tay lên trán, quản gia Ted nhắm mắt dường như là đang suy nghĩ điều gì đó thật khó khăn.
Ông phải giúp đại thiếu gia, hơn nữa kì hạn giam giữ trước khi kết tội luôn là ba mươi ngày. Chuyện này chắc chắn có sự tham gia của lão gia, chẳng lẽ ông ấy muốn con trai mình mục xương trong tù hay là còn mục đích gì khác?

Dòng suy nghĩ cứ thế mà trôi đi theo từng giây, từng giờ, từng phút, từng ngày. Thấm thoắt đó mà đã một tháng trôi qua, thế nhưng trong một tháng ấy, dường như tất cả bọn họ đều đang dần dần thay đổi.

Không chỉ gia tộc Louis đang ngập chìm trong không khí đen tối mà ngay cả Hắc Long Bang cũng đang một trận loạn thể nội chiến giữa Hắc Bang lão đại cùng người con nuôi mà ai cũng biết là người nào đó.

Trước gian phòng chờ của bọn họ, Ares vừa mới hứng trọn một cái tát của cha nuôi mình, nắm tay siết chặt nhưng lại ẩn nhẫn không hề phát ra bất kì một hành động phản kháng nào.
" Đối đầu công khai với gia tộc Louis? bộ con không có não hay sao?"

Người đàn ông được xem như là cha nuôi của cháu trai thủ tướng với khuôn mặt dữ tợn đang hậm hực trừng trộ ánh mắt khó chịu của mình vào chàng trai trẻ tuổi ưu mĩ phía trước , chết tiệt, ông thật sự là muốn gϊếŧ người cho hả giận " NÓI ĐI, CON YÊU ĐỨA CON GÁI ĐÓ ĐẾN MỨC NHƯ VẬY SAO HẢ?"

" Vâng. " đơn giản trả lời, đơn giản đối diện.

" ARES HESLING!!!"

Tung ngay một cú đánh vào mặt con trai mình, hắc bang lão đại thật sự đã chẳng kìm nén nổi nữa, thở gấp xoay người vài vòng, lại tiếp thêm một cú đánh nữa, ông tóm lấy mái tóc có chút lộn xộn của Ares ác độc mà kéo mạnh lên " Tại sao vậy? tại sao lại có thể dành tình cảm cho đàn bà chứ? hả? đàn bà chỉ dùng để chơi đùa mà thôi, con có hiểu hay không? sau này cô ta sẽ gây ra cho con những gì? con sẽ không thể nào cảm nhận nổi đâu."
Vươn tay nắm lấy tay lão cha kéo ra khỏi mái tóc bị nắm có chút đau của mình, Ares bên mặt đã bắt đầu sưng lên, nhưng cũng không vì thế mà phong độ trầm ổn của hắn giảm đi, ngược lại cái ánh nhìn từ trên cao hạ xuống dường như càng thêm bức người.

" Đàn bà trên thế giới tùy thời tùy lúc có thể là một món đồ chơi, nhưng cô ấy thì không. Thứ mà tôi trân trọng, dùng hết tất cả quãng đời nhàm chán còn lại để tìm kiếm cùng bảo vệ, ngoài cô ấy ra.. không thể là người khác."

Điên hết rồi, con mẹ nó thật sự là phát rồ hết cả rồi. Đối đầu với gia tộc Louis, đúng là đi tìm chết. Hắc bang lão đại khó khăn nhìn Ares lạnh lẽo quay đi, trong lòng lại vừa muốn vừa không mà thỏa hiệp với nó. Nhưng cái ý nghĩ hận thù với đứa con gái chết tiệt kia lại chẳng một chút nào thuyên giảm.
Nhân Mã... !!!!

Lúc trước chính là kẻ phá hoại vụ làm ăn của ông, hiện tại lại dám mê hoặc con trai ông. Khốn kiếp, cô ta đến tột cùng là ai?

~*~

Con người đấu tranh hàng ngày để làm gì? để sống? hay là để sống như chết?

Nhân Mã ngẩn ngơ ngồi dựa đầu vào một bên cửa sổ lặng lẽ ngắm nhìn tuyết trắng nhẹ nhàng rơi bên ngoài, tự do mà vô định, không trói buộc cũng chẳng phải thực hiện điều gì, cuộc sống của những thứ vô tri vô giác thật đáng ghen tị.

Đã một tháng kể từ khi cô rời khỏi nước Anh, sau cái đêm mà bản thân chẳng muốn nhớ tới ấy, mọi thứ xung quanh cô dường như đã bắt đầu thay đổi, Nhân Mã không được cấp giấy trở thành cảnh sát đã đành, ngay đến cả học lại cũng không được chính phủ cho phép, điều đó chẳng mấy chốc mà khiến cho tâm trạng cô gái xinh đẹp này tụt dốc không phanh, những tưởng nếu như bản thân trở thành người của công lí, thì việc tóm Thiên Bình hay cứu Ma Kết đều thật dễ dàng, nhưng đời đúng là không như mơ mà.
Ma Kết sống chết không rõ, Xử Nữ thì bặt vô âm tín, mà ngay đến cả Song Tử cô cũng chẳng kiếm được chút tin tức nào.

" Shhhh " Khó chịu vò vò đầu, Nhân Mã nhìn xung quanh căn phòng trang nhã mà Ares sắp xếp cho cô một chút, sau đó dừng lại ngay trước bìa lịch màu trắng tinh tế, trầm lặng rũ mi mắt. Hôm nay là thứ sáu, hoàn hảo là ngày mà Ares hàng tuần sẽ đến luyện tập cùng cô.

Phải, chính là luyện tập. Chẳng biết bản thân sẽ trở nên như thế nào khi mà tương lai phải đối diện với tên con trai đó, cô sẽ gϊếŧ hắn, cô sẽ không do dự hay sợ hãi nữa, bởi lẽ Thiên Bình cũng vậy, hắn từng hỏi cô có người quan trọng hay không? hắn cũng từng ôm lấy cô mà thủ thỉ rằng, cảm giác mất đi thứ gì đó quý giá, là vô cùng đau đớn.

Nếu đã là như vậy, tại sao hắn lại nhẫn tâm sát hại chị gái cô? chẳng lẽ cô sẽ không đau đớn sao? cái con người đáng hận đó, hắn liệu có thể tàn độc đến mức nào?
Gió tuyết rung rinh len lỏi theo kẽ hở của cánh cửa chẳng mấy chốc mà lẻn vào bên trong căn phòng đượm chút ánh sáng ít ỏi của tự nhiên, tiếng bước chân trầm ổn nhịp nhàng đều đặn đang dần dà tiến tới, nghiêng đầu liếc ánh nhìn vu vơ của chính mình ra phía cánh cửa phòng đang được người ta kéo mở.

Ánh vào trong đôi đồng tử của cô chính là hình ảnh tĩnh mịch của ai kia, chàng trai vóc dáng thon dài với khí chất ưu mĩ đậm vẻ hoặc nhân ấy cũng cứ như thế mà đứng trước cửa phòng chòng chọc mà nhìn cô. Ánh mắt đi khắp toàn thân hắn cho đến khi chạm phải khuôn mặt có chút sưng đỏ phía trước, Nhân Mã cuối cùng cũng chẳng thể ngồi yên một chỗ được nữa.

" Ares !!!"

Không quá vội vàng mà sải bước về phía người con trai ấy, Nhân Mã bặm môi nhìn nhìn hắn, Ares sớm đã bảo cô rằng hắn sẽ đến muộn hơn bình thường , bởi vì hôm nay hắn có việc cần phải nói rõ với cha nuôi của mình. Là về cô ư? bị như vậy có phải là vì cô? Cúi đầu cùng mắt đối mắt với Nhân Mã, Ares trước sau vẫn chưa hề nói bất kì một câu gì, chỉ là ôn nhu như thế, hắn muốn nhìn cô thật lâu thật kĩ càng, tại sao hắn yêu cô ư? điều đó ngay cả chính hắn cũng không thể nào biết được, sẽ có ngày hắn lại trở nên như vậy vì một người con gái.
" Từ lúc chúng ta gặp nhau cho tới bây giờ, Ares đã bao nhiêu lần cứu em rồi?"

Nhân Mã rũ mắt nhẹ giọng, thế mà em lại chẳng bao giờ để ý đến điều đó.

" Anh lúc nào cũng xuất hiện vào cái khoảnh khắc mà em bất lực nhất, ngay cả khi anh bảo rằng anh sẽ trả tự do cho em, anh cũng âm thầm bảo vệ em như thế "

Vậy thì tại sao tâm trí em chẳng bao giờ xuất hiện bóng dáng ấm áp này. Vì lẽ gì con người lại cứ ngu ngơ đuổi theo thứ mà bản thân mình chẳng bao giờ có được.

Khóe mắt bất ngờ run lên khi Ares nhận ra rằng Nhân Mã đang cố kìm nén giọng nói của mình, để rồi cuối cùng cũng mạnh mẽ hướng hắn mà hét lên " ARES NÀY.. EM..."

" Được rồi, luyện tập thôi "

Không thể nói, cũng đừng mong hắn sẽ nghe, hắn sẽ không bao giờ để cô thốt ra điều đó. Không bao giờ, nghiến răng bước qua cô đi về phía giá sách, Ares xoay xoay quyển lịch được đặt gọn gẽ trên bục tủ, máy móc xoay một cái, một cánh cửa phía sau tủ sách cứ như vậy mà ùn ùn mở ra. Rất nhanh mà tiến vào bên trong, mặc kệ cho Nhân Mã ở đằng sau ngây ngẩn nhìn theo.
" Em sẽ chẳng thể nào mà yêu anh được đâu " Khổ sở nhẹ nói, Nhân Mã bặm chặt môi mình, cũng bất giác mà sải bước đi vào.

Đó chính là thứ mà hắn chẳng bao giờ có thể thừa nhận nổi, Ares có thể chấp nhận được Nhân Mã yêu Thiên Bình nhưng lại chẳng thể nào chấp nhận việc cô không yêu hắn. Con người quả nhiên càng mạnh mẽ thì lại càng dễ dàng bị tổn thương, mà đặc biệt, khi chính hắn lại cho cô cái đặc quyền được phép làm điều đó.

Bởi vì sao? bởi vì ai yêu trước, thì người đó thua!!!!

...

Song song lúc này, tại đất nước sương mù mỹ lệ, ở một nơi nào đó trong lòng thành phố, chàng siêu mẫu vốn dĩ mất tích này lại lù lù xuất hiện ăn ở sinh hoạt chung nhà chung cửa cùng vị bác sĩ tư nhân sớm đã đứng tuổi, nhìn chàng trai trẻ loay hoay nấu ăn dưới bếp, ông bác sĩ miễn cưỡng cười cười, thầm nghĩ.
Cái thằng nhóc này, ngươi đã không biết nấu ăn còn cứ tỏ vẻ ta đây thông minh làm cái gì.

Aiz, thật phiền chết ông mà. Một tháng trước ông bị cậu ta dọa gϊếŧ nếu như không cứu được cô gái kia, vậy mà đến khi người đã cứu được cậu trai ấy lại bảo rằng không có tiền trả, cũng không có chỗ ở nên quyết định ở lại phục dịch ông một thời gian. Nói đùa gì chớ ông cũng không cần lắm đâu, mỗi lần cậu ta nấu món gì là ông phải vờ có việc ra ngoài, sống chết cũng đừng mong ông ăn mấy cái thứ kì dị kia một lần nào nữa.

" Này Kim Ngưu " Ông cười hề hề khẽ gọi, lại lập tức nhận được cái liếc mắt khó chịu của hắn khiến cho nụ cười vốn đang treo lỏng lẻo trên môi nay cứng ngắc như pho tượng. " Sao.. sao vậy "

" Ông lại ra ngoài chứ gì? bộ tôi nấu ăn không ngon sao?" Kim Ngưu vừa lầm bầm vừa dùng môi quấy quấy cái thứ xanh xanh đỏ đỏ trong nồi.
Tất nhiên là ngươi nấu vô cùng dở rồi, thế mà cũng không nhận ra sao? " Đâu.. đâu có, tôi hôm nay phải đi lấy ít thuốc. haha"

Cho dù có thật sự như thế thì ông cũng không dám nói ra miệng đâu, đảm bảo thằng nhóc này sẽ chém ông ra thành từng mảnh, vừa cười vừa chân trước chân sau lúi húi hận không thể chạy cho nhanh, ông trước khi đi cũng chẳng buồn chào Kim Ngưu lấy một câu.

Hừ lạnh, Kim Ngưu nhếch môi nhìn ông bác sĩ chạy trối chết kia, vừa buồn cười vừa giận. " Mình thật sự nấu ăn không ngon sao?"

" Chứ còn gì nữa "

Kinh ngạc quay đầu, nhận thấy Alan từ lúc nào đã lù lù xuất hiện trước cửa bếp, bộ dáng ghê ghê nhìn hắn " Ta nói, ngươi nếu như còn vào bếp ngày nào thì ông ta còn bỏ đi ngày đó, ngươi tốt hơn là tránh xa cái bếp ra, tên lưu manh "

Lưu manh? Nhíu mày bực bội ném luôn cái môi đang quấy trong nồi, Kim Ngưu từng bước một tiến sát đến trước mặt Alan mà trừng mắt, bởi vì đều là con trai sấp xỉ tuổi nhau, cho nên vóc dáng hai người cũng chẳng chênh lệch là bao, chẳng qua nếu so cơ bắp thì Kim Ngưu vẫn hơn hắn một chút xíu.
" Vậy ngươi có muốn biết một tên lưu manh sẽ hành xử thế nào sau khi bị người khác sỉ nhục không? "

" Ta không quan tâm " Alan không một chút sợ hãi, bình thản trả lời, cũng đồng dạng xoay người đi ra phòng khách ngồi đọc báo. Hừ lạnh, Kim Ngưu cũng chẳng thèm đánh động gì tới hắn nữa, rảo bước đi về phòng của ai kia.

Đã một tháng, Xử Nữ sớm cũng đã khỏe rồi, thế nhưng mà cái con tiểu hồ ly đó từ khi tỉnh dậy cho đến bây giờ vẫn luôn một mực không cho hắn vào phòng, ngoại trừ cái tên khốn Alan kia, cho nên thành ra hắn trong một tháng mồm ngậm dấm chua túc trực bên ngoài cửa cứ như là một con chó bị chủ trừng phạt vậy.

" XỬ NỮ "

" Này ngươi nhỏ miệng một chút đi " Alan đang đọc báo chợt nhíu chặt mày

" XỬ NỮ "

" NÀY..." Alan bắt đầu khó chịu

" XỬ NỮ "

" Con mẹ nó.. ngươi "
Alan phát rồ mắng bậy một tiếng, lập tức đứng dậy. Cũng tại khoảnh khắc đó cánh cửa phòng bị người bên trong đẩy ra, cô gái vô cùng xinh đẹp với mái tóc màu trà uốn lọn nhẹ nhàng bất mãn nhìn Kim Ngưu đang hồng hộc thở. Cuối cùng cũng thấy rồi, cái tên phá hoại tài sản người khác này.

Nhưng miệng chưa kịp mở, cả người liền bị ai kia kéo mạnh vào lòng ôm chặt. " Này... ngươi ngươi làm cái gì đó "

Xử Nữ vừa hoảng hốt vừa xấu hổ liếc mắt nhìn về phía Alan đang nhíu chặt mày khó chịu nhìn hai người bọn họ. Chết tiệt cái tên trâu thối tha này " Bỏ ra.. trâu thối nhà ngươi có nghe không?"

Xử Nữ tức giận mặt đỏ tía tai dùng tay đánh thùm thụp vào lưng hắn, thế nhưng đổi lại chỉ càng làm cho cái ôm ấy thêm phần chặt chẽ mà thôi. Kim Ngưu mượn lực bức cô lùi từng bước về sau, cho đến khi cả hai người thành công đi vào phòng, hắn liền dùng chân đạp mạnh cánh cửa khép lại " Aaaaa... ngươi muốn làm gì?"
" Làm em "

Kim Ngưu nới lỏng vòng ôm một chút, vừa cười vừa nói, vui vẻ nhìn vào khuôn mặt hắn nhớ đến phát điên từ lâu nay lại đứng trước mặt hắn bằng da bằng thịt, thật sự nhịn không được mà muốn chọc ghẹo tiểu hồ ly dễ dàng xấu hổ này. " Làm... làm cái đầu ngươi đấy"

Nhướn nhướn mày, Kim Ngưu lôi lôi kéo kéo Xử Nữ đang giãy dụa trong lòng ngực đi về phía giường lớn mà ngồi xuống, xoay người cô đặt ra phía trước còn chính mình thì từ đằng sau mà ôm lấy cô, khóa chặt hai tay không cho người nọ giãy dụa nữa, hắn cứ thế mà thoải mái tựa cằm vào bên vai cô cười nhẹ nhàng. " Em cũng thật to gan, dám cho tôi chờ nguyên một tháng, không sợ tôi sẽ bỏ em lại rồi đi mất chứ?"

" Ta cóc sợ, ngươi mau mau cút đi nhanh một chút ta đây đỡ phiền " Xử Nữ nghiêng mặt đi chỗ khác, cả người không được tự nhiên mà xoay xoay trong lồng ngực hắn.Trông đến cái tai đỏ rực một mảng, Kim Ngưu lại bật cười đầy ẩn ý.
" Rồi lại nhớ tôi đến nỗi theo người ta qua tận nước khác hửm?"

Bị hắn xấu xa chế giễu, Xử Nữ bặm chặt môi tức giận ra mặt, liền xoay mạnh người lại mà hét " Ta là cái đồ ngu ngốc mới bị ngươi dắt mũi như thế đó, cũng ngu đến nỗi bị người khác lấy ra làm tấm bia đạn mà xả tức thay ngươi. Đồ khốn xấu xa ngươi suốt ngày chỉ biết trêu chọc ta thôi "

Bởi vì khuôn mặt gần trong gang tấc, lại có thể xuyên qua ánh mắt mà nhìn được tâm tình có chút buồn bã cùng áy náy của người nọ, Xử Nữ ngây ra một lúc, lại không được tự nhiên mà quay mặt đi chẳng dám nhìn vào cái biểu cảm ấy một lần nào nữa.

Cứ như thế, Kim Ngưu ôm chặt Xử Nữ chẳng rõ là bao lâu, mãi đến khi cô cảm giác như toàn thân cô sắp sửa tê rần đi, người phía sau mới chậm rãi nói nhỏ bên tai cô hai chữ.
" Xin lỗi "

Ai thèm chứ, cô mới không cần.

Lúc đó, Alan đã hỏi người bắn cô là ai? có phải bọn cô đang diễn kịch hay không? đạn rõ ràng chẳng gây hại gì cho cớ thể, hơn nữa lại chuẩn xác không bắn trúng xương, vậy ra Thiên Bình thật sự không có ý định gϊếŧ cô, hắn cố tình sao? Đang miên man suy nghĩ vẩn vơ ở đâu đâu, bỗng nhiên Xử Nữ giật mình một cái khi cảm giác gáy mình bị ăn đau, cô giãy mạnh người ra khỏi vòng tay của Kim Ngưu, bùng nổ hét lên.

" Ngươi bị điên sao? khi không lại cắn ta " Xử Nữ một tay chỉ thẳng vào mặt Kim Ngưu, một tay ôm cái gáy bị cắn.

Liếm liếm môi, Kim Ngưu hờ hững nhún nhún vai " Ai bảo em thất thần "

Ôi trời ơi cái tên điên này. " Biếи ŧɦái "

Xử Nữ nghiến răng.

" Biếи ŧɦái?" Kim Ngưu cười khẩy " Em có hiểu biếи ŧɦái là gì không đó ?"
" Ta không cần biết, ngươi mau đi ra ngoài đi "

Ngả người nằm bẹp xuống giường, Kim Ngưu nhắm chặt hai mắt " Không muốn "

" Ngươi " Xử Nữ bất lực biết rõ bản thân chẳng thể nào đấu lại hắn, cũng chẳng thèm đôi co hai lời liền ngoắt mông bỏ đi " Vậy ta đi "

Biết thừa cái người phía sau đang luống cuống lao xuống giường hấp tấp đuổi theo cô, trong lòng Xử Nữ có chút hả hê khó tả, cho nên cô cứ vậy mà thả chậm cước bộ chờ Kim Ngưu bắt kịp " Được rồi, tôi không đùa nữa, em nghỉ ngơi đi "

Một bộ ngoan ngoãn bước ra ngoài, Kim Ngưu trước khi đóng lại cánh cửa còn không quên tặng cho cô gái hay xấu hổ nào đó một cái nháy mắt đầy tình ý, nhận được cái đỏ mắt gay gắt nào đó đáp lại, hắn lúc này mới thật sự nghiêm túc khép lại cánh cửa. Bên trong chỉ còn mỗi Xử Nữ là đang khó khăn xoa xoa cái gáy vô tội của mình, trong đầu vẩn vơ dường như đang suy nghĩ về vấn gì đó khó nói.
Từ lúc tỉnh dậy đến bây giờ, cô luôn muốn hỏi Kim Ngưu rằng hắn thật sự là ai? tại sao lại phản bội Sư Tử, những lời nói ẩn ý của Thiên Bình mà cô không hề có lấy một lời giải đáp, cô rất muốn biết, nhưng lại sợ hãi sự thật đó.

Nó cho đến cuối cùng, rốt cuộc là cái gì?

~*~

Ngươi là của ta.

Em thuộc về tôi.

Ma Kết là của Thiên Yết.

Tại sao? vì cái gì? tôi đã làm sai ở đâu? tại sao lúc nào em cũng chạy khỏi tôi, tôi không phải quái vật, cũng không phải là một con quỷ, đừng sợ hãi tôi như thế, đừng dùng ánh mắt căm hận đó mà nhìn tôi, tôi thương em mà. Tại sao vậy? tại sao? là tôi trói buộc em chưa đủ sao? hay tôi vẫn còn quá mềm lòng?

" Ta ghét ngươi, cái gì liên quan đến ngươi ta đều căm ghét "

Thiên Yết mơ màng kéo mở ánh mắt sắc lạnh có chút vô thần nhìn lên phía trần nhà màu trắng sạch sẽ, tròng đen sâu thẳm chớp nhẹ một cái, y ngay lập tức ngồi dậy ôm chặt lấy đầu mình, chỉ là một giấc mơ? không, chỉ là y tự nói với chính mình mà thôi. Chậm rãi sải chân bước xuống khỏi giường, Thiên Yết lúc này mới đương trường phát hiện trên ngực mình còn quấn băng gạc, nhíu nhíu mày tỏ vẻ khó chịu, y chẳng thèm quan tâm lí do tại sao nó lại xuất hiện, cứ như thế mà soạt một tiếng, băng gạc chẳng có tội tình gì bị y tháo xuống xé thành từng mảnh nhỏ, chẳng hề nhận ra phía sau lưng xuất hiện ba bốn vết sẹo nhỏ đang dần thành da, Thiên Yết tiện tay lấy tạm chiếc áo choàng cứ thế mà khoác lên người.
Thanh lãnh bước ra khỏi phòng mình, trước khi lướt qua cánh cửa y còn không quên nhìn chiếc đồng hồ treo tường bên trong phòng, đã hơn chín giờ sáng rồi sao?

Dọc trên hành lang không có lấy một bóng dáng người hầu nào, lặng lẽ đến nỗi Thiên Yết có chút hoài nghi có phải y đã ngủ quá lâu rồi không?

" Thiếu gia "

Tiếng gọi mừng rỡ bỗng chốc vang vọng từ phía đằng sau, Thiên Yết diện vô biểu tình nhẹ nhàng quay đầu, ánh vào trong mắt y chẳng phải là ai khác ngoài Bạch Dương. Biểu cảm lạnh lẽo lan tỏa trên gương mặt chẳng rõ vì sao mà có chút nhu hòa hơn, Bạch Dương một tay ôm đống quần áo được gấp trong giỏ xuống để qua một bên, thật không khó để nhận ra cô vừa mới lên tầng thượng thu ít quần áo đã được phơi khô.

Hai tay run rẩy bịt chặt lấy miệng mình, Bạch Dương trong một khoảnh khắc ngắn ngủi nhất dường như đã quên rằng bản thân hiện tại thuộc về ai, một đường lao tới ôm chầm lấy y. Giọng mũi đặc sệt lẩy bẩy nói " Ngài tỉnh rồi, thế là quá tốt rồi, một tháng rồi đấy ngài biết không? thiếu gia "
Một tháng? Thiên Yết vươn tay kéo Bạch Dương ra, đau đầu tự hỏi, bản thân y thế nào lại có thể ngủ nguyên một tháng. " Thiên Bình đâu "

Cảm giác được bản thân mình đã thất thố, Bạch Dương buồn bã khi y nhắc đến tên đại thiếu gia " Ngài ấy bị FBI mang đi cho đến tận bây giờ "

" Shhh " Khó chịu hừ nhẹ, Thiên Yết không nói thêm một câu gì, rất dứt khoát mà bước ra khỏi hành lang, ngay khi rõ ràng mà xuất hiện bên dưới sảnh chính, cũng là lúc trông thấy quản gia Ted đang chuẩn bị đi đâu đó cùng một đám vệ sĩ ăn mặc kín đáo đến bất thường.

" Thiếu gia? cậu.." Quản gia Ted ngẩn người vừa vui vừa lo lắng vì sao Thiên Yết lại xuất hiện đúng tại cái thời khắc này.

Khoanh tay liếc nhìn từng người một, Thiên Yết hàn lãnh cất giọng " Đi đâu. "

Đây hoàn toàn không phải là một câu hỏi, mà y đang nói, đang chất vấn, tại sao cái con người này luôn toát lên cái vẻ khiến người ta nhìn vào thì không khỏi sợ hãi thế này.
" Thiếu gia mới tỉnh, các ngươi còn không mau phục vụ y " Quản gia Ted cố tình không nghe y hỏi, xoay người nạt nộ đám người hầu đang bu lại một chỗ.

" Trả lời ta " Ánh nhìn Thiên Yết đã chẳng mấy chốc mà trở nên rét lạnh. Quản gia Ted biết rằng, nếu mình không trả lời y, chuyện sẽ còn tồi tệ hơn nữa.

Mùa đông tuyết rơi đến tan nát cả lòng người, một tháng không tài nào có thể chợp mắt, ông trăn trở tìm cách giúp người đó, người mà ông thương cảm nhất, người mà lúc nào cũng che dấu đau khổ sau nụ cười giả tạo nhất, chỉ là không thể tin được rằng người đó đã chẳng còn là chính mình nữa, bản thân mang trên mình bao nhiêu cái mặt nạ nay đã vỡ nát hơn phân nửa, một đôi mắt trần tục nhuốm đậm tang thương hiển hiện dưới bộ dạng buông xuôi ấy, đại thiếu gia mà ông từng nghĩ rằng : Trên đời này, giảo hoạt nhất có lẽ chẳng ai bằng nổi hắn. Hắn là vua, còn nhân loại ngoài kia ngay cả một cái liếc nhìn cũng đừng mong chạm đến hắn.
Vậy mà vị vua ấy, nay đáng thương đến nỗi ông chỉ muốn ôm chặt hắn vào lòng mà an ủi. " Tôi sẽ không bao giờ bỏ rơi cậu, thiếu gia "

" TRẢ LỜI TA " Thiên Yết một lần nữa hét lên.

" Thiếu gia có bao giờ tự hỏi vì sao cậu luôn đuổi theo người ta, nhưng họ lại luôn bỏ chạy hay không?"

Quản gia Ted hắng giọng đáp lại một câu nói chẳng hề liên quan, lại thành công làm toàn bộ mọi người ở trong đại sảnh phải ngẩn người, kể cả Bạch Dương ở phía trên cầu thang đang bước đi cũng như vậy mà dừng bước.

Thiên Yết tâm đã lạnh đến thấu xương, nhăn mày nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước mắt " Ông nói cái gì?"

Cười nhạt, quản gia Ted cúi đầu chào y, nhẹ nhàng chậm rãi mà xoay người. Cậu thật sự không biết sao, thiếu gia, bản chất của cậu nó đang khiến cho cậu ngày càng trở nên thật đáng thương, cậu đã quên mất bản thân tồn tại vì cái gì, lại có thể thảm hại như vậy vì một người con gái. Thiên Yết đã chẳng còn là Thiên Yết nữa rồi.
.

" Ngay cả ác quỷ cũng sẽ không chĩa chiếc chùy sắt của mình về phía người mà nó quý trọng, còn thiếu gia lại dùng những cách thức tàn nhẫn nhất để yêu thương người đó, tự hỏi xem người đó sẽ làm thế nào để chấp nhận cậu được đây "

Từ bỏ đi, đoạn tình cảm của cậu sớm đã chẳng có kết quả rồi... nhị thiếu gia.!!!!