Tuyết đã ngừng rơi, thế nhưng mây đen lại bất giác kéo đến ngùn ngụt. Tivi bất ngờ chuyển đổi các kênh qua mục thời tiết, cô phóng viên với vẻ mặt không thể tin nổi lên tiếng " Lần đầu tiên London có hiện tượng mưa ngay giữa tuyết, chúng tôi không chắc chắn về việc này thế nhưng cơn mưa đang có dấu hiệu lan rộng và kéo dài, ở các khu vực trung tâm tuy chưa có mưa thế nhưng mong mọi người hãy cẩn thận và hạn chế ra đường để tránh những thương vong không đáng có do mưa lớn gây ra "
Trên chiếc giường King size, Thiên Yết với đôi mắt lạnh như băng trôi đang lẳng lặng nhìn về phía đường chân trời một màu đen đặc quánh. Mưa ngay giữa tuyết sao?
Mưa và...
Tuyết.
Nắm trong tay chiếc di động vừa chớm tắt, Thiên Yết chậm rãi bước xuống giường đi về phía cửa phòng, đúng lúc này cánh cửa cũng vừa lúc bật mở, Xử Nữ ôm trên tay chiếc máy tính đang sắp sửa bước vào thì đã chạm ngay phải y. Không thể tin được là y lại có thể bước đi một cách bình thản như thế, Xử Nữ mang trong mình cái tâm của một cô y tá mà hốt hoảng không thôi.
Lách người chạy vào bên trong đặt máy tính lên bàn xong thì cô liền lập tức quay lại cửa, mà lúc này Thiên Yết cũng đã bước ra được hai bước rồi, vội vàng túm lấy tay y kéo lại, Xử Nữ cho dù có căng mắt đến thế nào cũng không thể nhìn nổi trong mắt y đang chứa cái gì, luôn luôn chỉ tồn tại một màu đen tuyệt vọng, phải.. thứ mà cô nhìn thấy lúc này chỉ có tuyệt vọng cùng... cái gì thế này, có gì đó mà cô không thể diễn đạt nổi thành lời, mọi người có phải đã đồn đại quá lời rồi không.
Y có thể có lúc vô cùng đáng sợ thế nhưng không phải y không biết đau. Y cũng biết thế nào là bi thương, giống như trạng thái chai sạn chỉ vì đã từng trải qua đau đớn không chịu nổi.
" Không cần nữa "
Gạt ra bàn tay của Xử Nữ, Thiên Yết giống như bóng đen cô độc một mình bước về phía trước, vẫn chưa thể lí giải vì sao chỉ mới vài phút trước y còn cần nó mà bây giờ lại bảo là không cần nữa, Xử Nữ lần đầu tiên cảm thấy mình rất gan lì, cứ thế mà tiếp tục bước lên một lần nữa nắm lấy tay y.
Thiên Yết quả thật không phải là một tên kiên nhẫn, chính vì vậy, y ngay tức thì xoay người dùng lực đẩy mạnh Xử Nữ ra khỏi người mình, hẳn nhiên, có lẽ bởi vì cơn đau phía sau lưng đã hạn chế hành động của y, ngay khi Xử Nữ ngã xuống nền nhà thì chiếc điện thoại của y cũng theo đó mà rơi ra khỏi tay.
Nằm ngay trước mặt cô.
Có những thứ rất tình cờ, cũng có những thứ lại rất là trùng hợp. Chẳng hạn như lúc này, chiếc di động của y trùng hợp rơi xuống ngay trước mặt cô, vốn dĩ nó đã tắt ngóm thế nhưng bởi vì va chạm mạnh mà lại bất ngờ sáng rực lên, chiếu sáng mọi thứ có thể xuất hiện ngay bên trong. Đôi mắt tưởng chừng như rất bình thản vậy mà sau khi liếc nhìn nó, đôi con ngươi của cô chỉ còn có thể trừng lớn, ngay cả chớp mắt cũng chẳng tài nào làm cho được.
" Cái... cái này là gì? Tại sao.. tại sao cô ấy lại bị như vậy?"
Tuy không biết trong khoảng thời gian cô đi lấy laptop cho y đã có những chuyện gì xảy ra, nhưng ngược lại, Xử Nữ lại có thể chắc chắn được một điều rằng hình ảnh cô gái bị treo ngược người toàn bộ đều là máu tươi trong bức hình này chẳng phải ai khác ... đó chính là MA KẾT.
.
.
Tiếng nước ẩm thấp tóc tách nhỏ giọt, không gian mốc meo nhợt nhạt cất mùi vô cùng nặng nề. Ma Kết mê man liếc quanh căn phòng chỉ toàn một màu tối đen như mực, toàn thân đau quặn đến nỗi muốn chết đi, hai cánh tay như bị bại liệt, có chỗ bị rách sâu tới mức xương trắng cũng muốn lòi luôn ra ngoài.
Gắng gượng nắn mở các cơ ngón tay sao cho thật đều đặn, cô thở ngày càng gấp gáp, cơn đau như hàng ngàn mũi dao thi nhau xuyên thủng não bộ cùng thể xác. Để tới lúc đã dần thích ứng được rồi thì Ma Kết mới bắt đầu đè nén đau đớn để chống mình ngồi dậy nhưng vô vọng. Đôi mắt nâu buồn bã nheo lại đậm vẻ căm tức, cô cắn răng ôm chặt lấy bàn tay sưng tấy đỏ choét của mình mà thổi thổi.
Thật kinh khủng, cái gã Bennadic đó, hắn nói hắn sẽ giúp cô, hắn hứa sẽ giúp cô nhưng trước đó hắn cần phải chứng minh một điều.
Là gì vậy? là điều gì mà khiến cô thê thảm đến mức này, đầu óc quay cuồng chẳng hề cảm nhận được cái gì, Ma Kết trong vô thức cảm giác hai chân mình bị ai đó trói lại, sau cùng lại bị mạnh bạo kéo giật lên cao... cơn đau khiến cô nhăn mặt nhíu mày nhưng lại chẳng tài nào mở mắt ra nổi, chỉ loáng thoáng nghe được vài câu lẩm bẩm, tiếng tách tách từ một vật kim loại, tiếng bước chân.
Sau đó... mọi thứ đều bị phủ ngập trong bóng đen đáng sợ.
Cầm trên tay chiếc di động đang kết nối đến một nơi nào đó không xa, người đàn ông quý tộc với mái tóc màu vàng như dải nắng đang tựa đầu vào chiếc ghế phủ đầy nhung hươu xa xỉ, ngón tay thi thoảng sẽ gõ lên thành ghế vài tiếng cho đỡ nhàm chán.
Đằng sau, ngay bên trái hắn là cô gái với mái tóc đỏ rực như lửa địa ngục đang yên lặng đứng, không gian tăm tối hòa cùng những ánh nhìn chỉ thuộc về mỗi ác quỷ, Red chớp chớp mắt, tự hỏi rằng vì sao đến giờ này thằng nhóc Kim Ngưu còn chưa trở về, đối với Bennadic thì sự kiên nhẫn chưa bao giờ xuất hiện trong từ điển của hắn, cái tên chết tiệt này muốn chết hay sao đây.
Dòng suy nghĩ chưa kịp dứt thì cánh cửa trên cao chẳng biết bởi vì đâu mà nổ oang một tiếng rồi cất cánh rơi một cách vô cùng tự do, tiếng va chạm mạnh mẽ với mặt đất thật sự khiến cho hai con người đang ngồi bên trong bắt buộc phải nhíu chặt mày, riêng Red lại pha lẫn chút lo lắng không yên, giữa khoảng không gian yên lặng cùng bụi bẩn ẩm thấp, Kim Ngưu với bộ dáng vô cùng chật vật, mái tóc rối tinh rối mù không trật tự, khuôn mặt vốn dĩ đẹp đẽ nay lại tím đỏ sưng vù đầy kì dị, chưa kể đến hai bàn tay dính dớp đầy máu tươi còn đang nhầy nhụa.
Liếc mắt nhìn một vòng xung quanh, hắn chẳng buồn để ý mà chậm rãi đi vào tóm lấy cốc nước trên bàn uống cạn, mặc xác có kẻ nào đang nhìn hay lườm hắn cũng mặc kệ, hiện tại hắn chỉ muốn ngủ một giấc thôi.
Hơi đong đưa thân mình, ngón tay chậm chạp đan cài vào nhau chống tại dưới phiến cằm tinh tế, Bennadic hờ hững liếc nhìn chàng trai vừa mới to gan bước vào phòng, chỉ mới như vậy thôi cũng đủ khiến cho cô gái phía sau chân tay run lẩy bẩy mất rồi, cười lạnh.
Hắn dùng ngón trỏ chà xát môi dưới của mình, thừa biết Kim Ngưu đã hoàn thành nhiệm vụ được hắn đặc biệt giao cho, Bennadic chỉ đơn giản cười lạnh một cái, đối với những kế hoạch mà hắn đã sắp đặt từ trước đến giờ luôn luôn đi đúng hướng, duy chỉ có một thứ... là đã vượt xa khỏi tầm kiểm soát của bản thân hắn.
Song Ngư.
Đứa con gái đó, cô ta thật sự rất là bướng bỉnh. Nói sao nhỉ, giống như con bướm cố gắng thoát khỏi mớ tơ trắng kiên cố của đám nhện độc, cho dù có bị gãy cánh hay đã bị nọc độc của con nhện làm cho tê liệt thì con bướm đó cũng chưa bao giờ bỏ cuộc, thà chết chứ không khuất phục trước hắn. Rất có tố chất, nghĩ đến cô ta lại làm hắn nhung nhớ mãi không thôi.
" Chạy đi, em có thể chạy nhưng sẽ không bao giờ có thể trốn khỏi tôi ..."
Không bao giờ.
~*~
Tiếng bước chân mạnh mẽ, tiếng thở dồn dập đứt quãng, bởi vì đã có thông báo mưa lớn trên diện rộng mà đa số trên các quốc lộ hay các cửa hàng đều đồng loạt đóng cửa, ngay cả một bóng người cũng không có. Bầu trời chỉ mới chớm sáng mà như đã ngả bóng chiều tối, bởi vì mây đen chẳng hiểu sao lại kéo đến một cách kinh dị.
Cố gắng lảo đảo chạy vào một con hẻm cụt, Song Ngư với đôi chân tấy đỏ bẩn thỉu cùng tà váy trắng nhơ nhớp không kém cuối cùng cũng đã kiệt sức sau một đêm bán mạng chạy không ngừng nghỉ. Từ tốn dừng lại tựa lưng vào góc tường thở dồn dập, thật khó để nhận ra vị công nương diễm lệ ngày nào còn đứng trên đài cao thuộc Hoàng Gia quý tộc, cô lúc này, so với một tên ăn mày có lẽ cũng chẳng hơn là bao. Thật khó coi, thật đau lòng, chạy đi đâu cũng vậy, cô đều cô đơn.
Lạnh quá.
Trượt người ngồi xuống co chân tự vòng tay ôm lấy mình, Song Ngư vừa thở vừa mệt mỏi ngã ngục xuống đống rác cùng tuyết lạnh bắt đầu có dấu hiệu tan đi bên dưới, cho qua đi, đừng ai tìm thấy cô, đôi mắt trong vắt một màu xanh bạc nhạt nhòa đang dần dần khép lại, tóc vàng chói óng ánh từng sợi từng sợi vung vãi khắp nơi, dính đầy cát bụi cùng rác bẩn. Cô mặc kệ, chỉ là mệt mỏi quá rồi, chịu không nổi nữa rồi.
" Tôi tức giận vì không thể bảo vệ nổi em "
" Ta không yếu đuối như ngươi nghĩ.."
Không phải, cô thật ra là cô đơn lắm, cô cũng là con người, cô cũng muốn được bảo vệ.
" Ta không cần ngươi quan tâm ta "
Là nói dối đấy, chỉ là cô sợ hãi khi phải ỷ lại hắn mà thôi.
Tại sao lúc này, cô lại nghĩ tới hắn, tại sao cô lại thảm hại như vậy.
Nhưng cũng chính vì quá mệt mỏi mà Song Ngư gần như lịm đi, ngay cả khi tiếng bước chân lạ lẫm phía xa đang sắp sửa bước lại gần cô thì cô cũng không thể nào cảm giác được nữa... Cuộc sống bên ngoài tuy tự do nhưng luôn chứa đựng đầy rẫy những nguy hiểm, chỉ duy nhất một điều, trong cơn mê man loáng thoáng nhìn.
Song Ngư mơ màng trông thấy trên tay kẻ lạ mặt còn cầm theo một con dao sắc ngọt... thì sao nào? chuyện gì đến.. thì cứ đến thôi.
~*~
" Gϊếŧ người?? Bỏ trốn??"
Bảo Bình ngăn không nổi bình tĩnh mà lớn giọng hét vào điện thoại. Trong lúc bộ não của cậu còn chưa kịp phân tích nổi hành vi của Kim Ngưu thì điện thoại của Lucass đột nhiên gọi tới, đầu tiên là kinh ngạc sau cùng lại chẳng dám tin, tên hoàng thân chảnh chọe đó mà lại chủ động gọi cho cậu.
Nhưng cũng thật may là đã ấn nút nghe, Bảo Bình thật sự không thể hiểu nổi trong đầu Song Ngư đang nghĩ cái gì, cô ấy có lẽ đã khủng hoảng quá rồi mới trở nên điên rồ như vậy, chẳng lẽ em không biết em làm như vậy chỉ thêm khổ cho bản thân thôi hay sao.
" Hiện tại Vanes đã cho người truy sát cô ấy, ta không thể rời khỏi cung điện lúc này... cho nên, ngươi "
Chưa kịp để cho Lucass nói hết câu, Bảo Bình lập tức cúp máy ngay tức khắc, đừng đùa với cậu, sẽ chẳng có bất kì một tên khốn kiếp nào có thể làm hại Song Ngư trong khi cậu còn đang hít thở cả. Cứ thử xem, động vào một sợi tóc của cô ấy thôi thì cậu thề, cậu sẽ cho bọn chúng ngay cả súc sinh cũng không thể nào đầu thai được.
" Thiên Bình."
" Đi đi "
Bảo Bình hiểu lúc này anh trai mình đang có suy nghĩ gì, thế nhưng phải để anh ấy ở lại một mình thôi, cậu sẽ không sai lầm như lúc trước, thay vì chọn Song Ngư lại đi chọn Cự Giải, rõ ràng tên khốn đó có thể tự xoay sở được, cậu đã không giữ lời hứa với cô ấy, thật đáng giận. Nhanh chóng leo lên xe mô tô phóng vọt đi, Bảo Bình nắm tay sít sao tới mức trong cơn bạo nộ của động cơ, tiếng rắc rắc của xương khớp bất ngờ rõ mồn một.
Em phải chờ anh.!!
Nhoáng một cái. trên khoảng trắng của ngã tư rải đầy tuyết... cùng máu. Thiên Bình trơ trọi quỳ gối ở đó, trong lồng ngực là thi thể đang dần đông lạnh của Al, bên cạnh là Sư Tử và Bạch Dương đang chết dần chết mòn, thảm cảnh này thật là nhức mắt. Cười khẩy, Thiên Bình rút từ trong túi áo vest của mình ra chiếc điện thoại đã sắp sửa cạn pin, chậm rãi ấn số, chậm rãi gọi.
Hắn chẳng thèm để ý bầu trời đang nổi trận cuồng phong cùng mây đen như dọa người kéo đến, chỈ trơ mắt chờ đợi tiếng tút tút từ phía đầu dây bên kia...
" Thiếu gia. "
À.. ha, đôi mắt vốn dĩ chôn sâu dưới lớp tóc bị xáo trộn đúng lúc này bỗng dưng lộ ra, Thiên Bình tủm tỉm cười nói " Khỏe không, Ted."
Có gì đó khác xa thường ngày, trong phòng riêng, quản gia Ted ngồi trên giường dùng cặp mắt già nua nhìn ra bên ngoài khoảng trời đen kịt mà khàn giọng nói. " Thiếu gia khỏe thì Ted cũng khỏe "
Tiếng cười trầm thấp lại một lần nữa phát ra, nhưng quản gia Ted lại có thể cảm nhận được sự chua chát trong cái điệu cười giả tạo đó, thiếu gia của ông chưa bao giờ thể hiện con người thật của mình cho bất kì một ai, thế thì tại sao lúc này cậu ấy lại có vẻ đơn độc yếu đuối đến thế.
Phải chăng lão gia đã làm gì bọn họ rồi.
" Ted.."
" Vâng "
" Ta... sắp gửi cho ông một món quà " Rũ mắt, dùng tay mân mê từng sợi tóc của Al, Thiên Bình ngoài biểu tình cười nhạt ra thì lại chẳng hề có bất kì một ý chỉ nào khác, có lẽ đã dấu thật sâu, hắn luôn là kẻ cẩn trọng, như vậy cũng chẳng hay ho chút nào... nhỉ.
" Qùa ư?"
Lại cười, Thiên Bình nhàn nhạt nói tiếp " Phải, là một món quà rất đặc biệt, ta cũng rất yêu thương nó cho nên ông phải giúp ta chăm sóc nó thật cẩn thận biết chưa?"
" Thiếu gia.. "
Chưa kịp hỏi gì thì thiếu gia đã ngay lập tức cúp máy, phải mãi đến tận sau khi món quà được chuyển tới thì quản gia Ted mới hiểu vì sao tiếng cười của hắn lại trở nên chua xót tới mức như vậy.
Món quà này không hề mang lại niềm vui, nó chỉ chất chứa thêm nỗi đau mà thôi. Thi thể đang dần phân hủy của chàng trai đã từng gắn bó với hắn từ khi còn đỏ hỏn.
" Al, tại sao chứ? tại sao hết người này rồi đến người khác trong gia tộc chúng ta lại phải chết thế này "
Lyn nước mắt ngắn nước mắt dài nghẹn ngào khóc nấc lên trước thi thể của Al, còn quản gia Ted thì chỉ biết yên lặng đặt xuống lồng ngực cậu ấy một vòng hoa trắng lạnh lẽo. Jun chết rất thảm, Al cũng vậy, bọn họ đều vì chủ nhân của mình mà hy sinh, thế nhưng mỗi cái chết lại không hề giống nhau.
Nước Pháp ngày hôm nay, lại một lần nữa ngợp chìm trong tang thương đau đớn. Xoay người bước đi, quản gia Ted ngước nhìn bầu trời cứ mãi tăm tối ngoài kia, chỉ mong thù hận sẽ khiến cho bọn họ hiểu ra, mất mát đôi khi còn tuyệt vọng hơn việc đánh mất bản thân mình. Thời khắc kia cuối cùng cũng đến, bốn kẻ bọn họ rốt cuộc cũng phải đối mặt.
Mối thù kéo dài hơn một thập kỉ qua, đã bắt đầu lăn bánh rồi.
Cũng cùng một chuyện, đúng lúc này ở cách biệt thự gia tộc Louis một đoạn không xa, khu biệt thự mua sắm lớn nhất nhì nước Pháp nay chỉ còn lại một đống tro tàn hoang hoác đến mức nhận không nổi hình dạng đẹp đẽ trước đó của nó.
Đứng trước thành công của mình, Cự Giải bất giác cảm thấy thật sự vô cùng tức giận, người dân tuy đã giải tán thế nhưng FBI còn đang lởn vởn xung quanh, sau khi từ London trở về, hắn hận không thể một bước bay thẳng về chỗ này, nhưng để đến khi đã trở về thì lại chẳng muốn đi vào chút nào.
" Cậu chủ, cậu chủ "
Tên hầu cận rất nhanh mà trông thấy cậu chủ của mình bước ra từ trong taxi, thật sự quá đau lòng, cậu chủ nhà hắn từ một vị giám đốc lúc nào cũng gắn liền với siêu xe vậy mà bây giờ, lại phải bó gối ngồi xe lai rẻ rúng, thật sự là lỗi của hắn mà. Mếu máo đứng cúi đầu trước cậu chủ phong độ lười biếng của mình, tên hầu cận một bộ dạng chật vật vì mấy ngày hôm nay lo lắng tới mức ăn ngủ không yên lẩm bẩm.
" Xin lỗi cậu chủ, là lỗi của tôi "
Nhíu mày, Cự Giải chỉ biết vỗ vai hắn một cái rồi quay người cúi đầu vào trong xe, trông thấy Song Tử đang loay hoay với cái nút thắt an toàn thì hắn có chút co giật khóe miệng, cái con ngốc này ngay cả thứ tiện dụng này cũng không biết sử dụng sao, chẳng hiểu gần hai mươi năm sống cô ấy đã được dạy dỗ nhưng gì, ngốc nghếch quá thể.
Vươn tay ấn mở chiếc đai an toàn ra, Song Tử vốn dĩ đang căng thẳng liền bất ngờ cười thật tươi, điều đó cũng làm cho Cự Giải giảm bớt đi chút nào đó áp lực nặng nề về chuyện công việc. Nắm lấy tay dẫn cô ra ngoài, tên hầu cận trông thấy một màn như vậy thì không khỏi há hốc miệng, cái con nhỏ này chẳng phải là ' Cải bắp ' gì gì đấy ư? cô ta thật sự mê hoặc cậu chủ của hắn.
Rất... rất có sức hút, nhưng mà vì sao nhỉ.
" Ngươi mang cô ấy đến nhà nghỉ nào đó nghỉ ngơi trước. "
Đẩy Song Tử qua cho tên hầu cận, Cự Giải rút thẻ từ trong túi của mình đưa cho tên nọ khiến hắn đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác, cậu chủ nhà hắn cũng chưa bao giờ vung tiền cho gái đâu à nha. Nhà nghỉ? phải chăng cậu ấy muốn abc xyz gì đấy, trong lúc đang tưởng tượng vớ vẩn thì giọng nói vẫn còn hơi hướm trẻ con của Song Tử chậm rãi vang lên.
" Song Tử không rời xa giám đốc đâu, không cần đi nghỉ đâu "
Nhướn nhướn mày, Cự Giải cười cười cúi đầu hôn nhẹ vào trán cô " Đến đây thôi, anh còn có việc phải giải quyết. Nghe lời được chứ "
Tên hầu thật sự đã bị biểu cảm dịu dàng của Cự Giải làm cho hóa đá, trời đất ơi, tên này chắc chắn không phải cậu chủ lười nhác của nhà hắn đâu. Kinh khủng quá thần linh ơi.
Hơi chút bĩu môi, Song Tử rũ mắt gật gật đầu " Vậy thì Song Tử sẽ nghỉ ở phòng của giám đốc, Song Tử không nghỉ ở nhà nghỉ đâu "
Phòng giám đốc ???
Vốn đang bị sốc vì sự thay đổi của Cự Giải, ngay lúc này tên hầu cận bất giác kinh ngạc khi cô gái này lại đề nghị ngủ tại phòng cậu ấy, phòng giám đốc là chỗ nào cơ chứ, đâu thể tùy tiện được phép bước vào là bước đâu cơ chứ, nhất là người lạ. Ấy vậy mà cậu chủ nhà hắn, lại gật đầu chẳng hề do dự.
" Cậu Chủ "
Có gì đó không ổn, hắn thật sự cảm nhận được gì đó, ánh mắt cô gái này không hề ngây thơ như vẻ bề ngoài của cô ta.
" Không sao, cứ nghỉ ngơi ở chỗ nào em muốn, tiểu bạch thỏ ngốc nghếch "
Mỉm cười tươi rói, Song Tử sau khi chào tạm biệt Cự Giải thì cũng là lúc liếc mắt quay ra sau chạm vào tròng mắt của hắn, bất giác rùng mình một cái, tên hầu cận chẳng hiểu vì sao lại có cảm giác rờn rợn, đôi mắt ấy, có lẽ hắn ảo giác hoặc là bởi vì mất ngủ cho nên mới sinh ra mơ màng, hắn nhìn thấy sát khí sắc lạnh sâu bên dưới con ngươi tím biếc đang cong lên đó.
Cô ta là ai? ngốc nghếch ư? không hề.
Suốt quãng đường đi sau đó, hắn có lẽ phải suy nghĩ về cái tính đa nghi của mình, bởi vì con nhỏ này giống như là người từ hành tinh khác đến, trông thấy cái gì lạ mắt hay dễ thương đều reo hò gào thét đến mức hắn chỉ muốn dùng băng keo dán miệng cô ta lại cho đỡ phiền, thế nhưng cảm giác đáng sợ đó vẫn còn, hắn không tin con nhỏ này.
Đứng trước cửa phòng của Cự Giải, tên hầu cận vừa mở chìa khóa vừa thầm mong nó gãy ngay bên trong luôn đi cho đỡ việc để cô gái này đi vào, bên trong toàn là tài liệu mật chưa kể các chứng cứ chứng minh công ty cậu ấy làm ăn phi pháp còn chưa kịp thiêu hủy, để một người lạ hoắc lạ huơ vào có phải là cậu ấy đã quá tùy tiện rồi hay không.
Cạch.
Cuối cùng thì, nó vẫn mở. Nuốt ngược nước mắt vào trong bụng, tên hầu nghiêm mặt dẫn Song Tử đi vào bên trong. Tiếng reo hò lại một lần nữa vang lên, tên hầu nhăn mày nghiêm giọng, lần này hắn thật sự không muốn đa nghi hay sợ sệt nữa, con nhỏ này.
" Cô là ai?"
Vốn đang xoay người cười đùa, lại bị câu hỏi của tên con trai trước mắt làm cho ngơ ngẩn, Song Tử nghiêng đầu phồng má dùng ngón trỏ chỉ vào mình " Tôi là thư kí của giám đốc "
Ai mà không biết cô là thư kí giả danh bạn mình chứ, nhíu nhíu mày, hắn thật sự chẳng biết hỏi thêm gì, chỉ đơn giản là giác quan của hắn cho thấy cô gái này không hề đáng tin mà thôi, ngoài ra chả có căn cứ gì cả, mà nếu như cô ta như vậy thì chẳng lí nào cậu chủ của hắn lại không biết.
" Cô không phải là kẻ nào đó muốn tiếp cận cậu chủ chúng tôi vì mục đích riêng chứ?"
Ngẩn mặt ra, Song Tử liên tục lắc mạnh đầu " Song Tử rất thích giám đốc, Song Tử sẽ không hãm hại giám đốc "
Chết tiệt, siết chặt tay, tên hầu một bước xoay nguời bước ra ngoài, trước khi đóng lại cánh cửa hắn vẫn mang một tâm tình lo lắng nói.
.
" Tôi mong là cô nói thật, là cô thật sự thích cậu ấy chứ không phải vì mục đích gì khác "
.
Khoảnh khắc cánh cửa được đóng kín lại, một giai điệu u mê ám ảnh nhợt nhạt vang lên, khóe miệng màu hồng vốn đang cười tươi nay bất giác chùng xuống, đôi bàn tay nhỏ nhắn vươn lên che lại một bên khuôn mặt xinh đẹp nghê ngô ấy. Trong khoảng trống của căn phòng tĩnh mịch, tiếng cười chết chóc chẳng biết từ đâu phát ra đầy sự suиɠ sướиɠ thỏa mãn. Giống như một bản tình ca đẫm máu tang thương cùng bi kịch.
Một loài hoa kì lạ sinh ra từ bóng tối..
Một loài hoa nảy mầm trong máu đỏ..
Loài hoa tinh khiết như chưa hề bị vẩn đục bởi sự xấu xa của thế giới này..
Bí ẩn... nhưng đáng sợ
Trầm lặng... nhưng vô tình
Thừa hưởng sự quyến rũ của hoa hồng... nhưng mang sắc đẹp của ác quỷ.............................
Cái gì vậy, tiếng hát ghê rợn gì đây, đi được một nửa hành lang thì tên hầu cận bất giác rùng mình bởi ca từ đứt quãng chẳng biết phát ra từ chỗ nào. Hắn chưa bao giờ đánh giá sai giác quan thứ sáu của mình, liệu cậu chủ Cự Giải có biết, cô gái này thật sự có vấn đề hay không?
~*~
ẦM ẦM
Tiếng sấm chớp rền rã ngay giữa không gian chứa đựng toàn tuyết trắng, thứ hiện tượng kinh hoàng đến khó tin này lần đầu tiên xuất hiện trên đất Anh, ngay đến cả các nhân viên y tá cũng bắt đầu nhốn nháo không thôi, bệnh nhân thì cứ đông nghèn nghẹt chẳng tài nào mà trở tay cho kịp. Trong căn phòng nghỉ dưỡng khép kín, Nhân Mã chẳng mấy bận tâm đến thông tin dự báo thời tiết cùng sự nhốn nhào của đám y bác sĩ ngoài kia.
Từ khi sau khi Ares rời đi, cô mới thật sự hiểu rõ được cảm giác bị bỏ rơi nó kinh khủng như thế nào, giống như việc tìm kiếm một mảnh vỡ để chắp vá vào ly thủy tinh vốn đã rạn sẵn, thế nhưng càng tìm thì lại càng tuyệt vọng, bởi vì chẳng có mảnh ghép nào hoàn hảo với nó cả, lâu dần thì sẽ sụp đổ.
Thật sự rất đau lòng, thời tiết thì quái dị, con người chỉ biết dối gạt nhau. Tút hết đống dây đang chuyền nước dở trên tay, cô cắn chặt răng ôm lấy bụng mình xốc chăn lên bước xuống giường. Cơn đau chẳng mấy chốc mà lan rộng ra khiến cho khuôn mặt Nhân Mã tái mét, trắng bệch không còn một giọt máu, bấu lấy thành giường, Nhân Mã hít vào thở ra liên tục một hồi thật đều, sau khi làm quen được với cơn đau, cô mới bắt đầu run rẩy bước đi.
Ares nói Ares luôn luôn theo dõi cô cho nên mới biết cô đã chẳng hề ngần ngại mà khiêu vũ cùng Thiên Bình, Ares nói Ares luôn luôn quan tâm cô cho nên mới cứu cô khỏi lão bá tước Louis kia, Ares nói Ares yêu cô nhưng lại chẳng có gì để cho cô nữa, bởi vì cô bây giờ không còn cần bất cứ cái gì ở hắn, cho nên hắn trả cô tự do.
Cái tự do khốn kiếp này, cô không cần.
Cắn răng men theo tường mà chậm chạp bước ra đến cánh cửa của bệnh viện, một luồng gió mạnh mẽ lạnh ngắt ngay lập tức hất thẳng vào người khiến cho cơn buốt nơi bụng Nhân Mã bất chợt nhói lên, cho dù là vậy thì bây giờ cô cũng chẳng còn cảm thấy đau đớn nữa. Yếu đuối vì bị bỏ rơi sao? cô quen rồi, việc làm hiện tại cô cần có lẽ là tìm một chỗ ở, sau đó sẽ kiếm chút tiền để thuê người tìm hiểu về lão bá tước kia. Mà không, phải tìm ra Ma Kết, phải tìm ra chị ấy.
Khó khăn lắm mới lết ra tận bên ngoài đường lớn, Nhân Mã vừa thở gấp gáp vừa ôm lấy bụng mình mà nhăn chặt mày, đã nói là không cảm thấy đau vậy mà.. ha ha, cười nhàn nhạt, cô chỉ được cái giỏi tự lừa mình dối người mà thôi.
Cô là loại người rất dễ khóc, nhưng tuyệt đối không bao giờ tỏ ra mình đáng thương, giả dụ như lúc này cô thật sự đang rất tủi thân, ngồi xuống nơi thành đá, Nhân Mã ngửa mắt lên cao chớp chớp thật mạnh, con người mà, khi đau khổ quá thì tự nhiên sẽ khóc cho đỡ hơn thôi, chuyện thường tình ấy mà.
Ai mà chẳng như vậy.
Phải... ai mà... chẳng như vậy.
" Khốn kiếp "
Không thể ngăn được cái thứ chất lỏng đáng ghét cứ vô phương trào ra từ bên trong khóe mắt, Nhân Mã chửi thề liên tục, vươn tay lên lau lau, thế nhưng càng lau nó lại càng trào ra nhiều hơn. Đúng là khốn nạn, cái cảm xúc bức bối này, cái cuộc sống chứa đựng lắm sự đổ nát này, biến chất tha hóa luôn cả cô rồi. Haha