12 Chòm Sao: Độc Chiếm

Chương 31




Đây có lẽ là quả báo mà cô đáng phải nhận.

Bạch Dương ngồi bên cạnh khuôn mặt tái nhợt chật vật đến đáng thương, bụng cô thật đau, cú đấm của Kim Ngưu đúng là rất dữ tợn, chưa kể cú va chạm hồi nãy của Sư Tử nữa, cánh tay của cô cũng đang nhức nhối không thôi, không những thế, hiện tại cô lại còn phải đối mặt cùng một quả bom cảm biến có thể nổ bất cứ lúc nào. Cười nhạt, Bạch Dương hấp hấp cánh mũi, mí mặt sụp xuống một cách vô thức, cô rất mệt mỏi...

Cô... thật sự rất là mệt mỏi.!!!

Làm gì có ai chịu nổi việc bị phản bội phải không? ngay cả Kim Ngưu cũng vậy thôi, chắc hẳn là anh ta rất tức giận khi cô đã ích kỉ chọn Sư Tử thiếu gia, có trời mới biết đó là khoảnh khắc đau đớn nhất cuộc đời cô,

Chỉ cần là Thiên Yết thiếu gia thì ngay cả khi không phải Sư Tử mà là Thiên Bình hay Bảo Bình thì cô cũng sẽ chọn bọn họ, cô sẽ không bao giờ làm hại Thiên Yết, bởi vì y là người quan trọng đối với cô, thật sự rất quan trọng. Vậy mà, người cuối cùng xuất hiện, người cuối cùng gọi tên cô lại không phải là y... trớ trêu làm sao, cô mới tội nghiệp làm sao?


" Bạch Dương, tôi khát nước "

Câu nói nhỏ nhẹ trầm lặng vang lên ngay bên tai, có chút yếu ớt chọc người ta phải khóc than, cảm giác bỗng nhiên xa cách khiến cho mí mắt Bạch Dương sắp sửa sụp xuống một lần nữa mở to, cô quay đầu qua nhìn Sư Tử đang ngửa đầu tựa vào ghế, ánh mắt run run trắng đục nhìn đăm đăm trần xe một cách mờ mịt, rõ là cô có thể chạm vào cậu, thế mà lại giống như có một bức tường vô hình đang ngăn cản, rõ là cậu đang ở sát ngay bên cạnh cô, thế tại sao Bạch Dương lại có cảm giác xa xôi quá.

Chớp chớp mắt cố ngăn dòng cảm xúc đắng chát đang trào dâng lên trong lồng ngực, cô không quan tâm mà quay mặt đi.

" Đã hơn mười phút, tại sao lực lượng chức năng còn chưa tới?"

" Tôi khát nước.."

" Chờ họ tới, tôi sẽ đi mua nước cho cậu "

Thở ra, Sư Tử phẫn nộ hét lên.


" BIẾN NGAY ĐI "

" Cậu thay tôi ngồi trên quả bom rồi bảo tôi biến thì tôi có thể biến sao? cậu tức giận cái gì? thay vì cứ giả vờ giả vịt thì cậu có thể hét lên mà, tôi chờ cậu thì có gì là sai? cậu mắng tôi đi, chửi tôi đi. Cứ làm những gì cậu muốn đi "

Ngu ngốc ngu ngốc ngu ngốc.

Sư Tử cười mà như khóc, em chẳng lẽ không hiểu ư? làm sao tôi giám thở khi em còn đang ở đây, tôi thật sự sợ hãi, chỉ cần một động đậy nhỏ thôi, tôi sẽ khiến em phải tan biến, khiến em biến mất, hóa thành tro, tan thành bụi, em có hiểu cho cảm giác của tôi không?

Bạch Dương.

" Tôi .." Sư Tử ngây ngốc như bức tượng đá, cậu xoay mặt qua đối diện với cô, nhìn cô đầy vẻ dịu dàng nhất chưa từng có, đôi mắt màu đỏ vốn dĩ đáng sợ lúc này lại ổn an đến không tưởng, cậu khẽ nhếch khóe miệng, ngón tay hờ hững đặt bên dưới ghế ngồi run lên bần bật, như thể đang do dự rằng có hay không nên vươn lên... chạm vào cô gái trước mắt một lần...


"...hét lên thì có thể khiến quả bom không nổ sao? tôi hét lên thì có thể làm cho em yêu tôi sao? tôi hét lên thì có thể thay đổi quyết định của em sao? " Sư Tử càng nói càng nâng cao, ban đầu vốn bình tĩnh, sau cùng cậu lại chịu không nổi mà gằn lớn, giống như sự đè nén bao nhiêu lâu nay cuối cùng cũng được bùng phát. " Tôi hét lên thì có thể khiến cho em ngay cả trong mơ cũng sẽ gọi tên tôi sao? tôi có thể sao???"

Câm lặng nhìn cậu, Bạch Dương ngơ ngác đối diện với đôi mắt tràn ngập sự tuyệt vọng cùng bi thương kia mà không biết nên phải làm gì lúc này, bởi vì những gì cậu vừa nói đều là sự thật, cho dù cô có biện hộ gì đi nữa thì tất cả đều không còn ý nghĩa, tôi xin lỗi, xin lỗi, .... thiếu gia.

" Đối diện là nhà thờ đức bà, vào đó có thể xin nước, tiện thể... Bạch Dương, em có thể giúp tôi giục đám cảnh sát kia nhanh lên một chút, được chứ "
Âm điệu thay đổi, giọng nói khác lạ, giống như vực thẳm xa xôi mịt mờ, cậu đừng như vậy, đừng có nở nụ cười gượng gạo kia sau khi nói ra những lời nói đau đớn ấy, tôi sẽ chịu không được... mà bỏ chạy mất. Lúc nào cũng vậy, Sư Tử rõ ràng rất bá đạo, luôn khiến cô tổn thương về thể xác lẫn tâm hồn, cậu ấy bao giờ cũng dùng hành động mà chẳng thèm suy nghĩ, làm cô đau rồi lại ngây ngô mà xoa dịu nó, nếu cô chạy... cậu sẽ đuổi, nếu cô trốn, cậu sẽ cố tìm cho bằng được, chưa bao giờ buông tha, vậy mà lúc này đây. Cậu ấy cứ luôn miệng bảo cô rằng...

" Đi đi "

Tại sao chứ? Tại sao cậu lại muốn đẩy tôi đi xa cậu quá như vậy.?

Chẳng phải cậu luôn miệng nói rằng... cậu yêu tôi hay sao?

" Yên tâm đi, tôi sẽ không sao. Bởi vì..." Bạch Dương ngẩn ngơ nhìn Sư Tử đang mỉm cười phía đối diện, đôi mắt nhắm lại che đi tình tự xao lãng nhạt mờ bên trong đôi con ngươi màu đỏ.
.

" tôi yêu em "

.

Tuyết vẫn đang rơi... London đêm nay lạnh lẽo tới mức khiến cho tất cả thiếu gia trong gia tộc Louis ai nấy đều run rẩy tay chân.

Trên đoạn đường quốc lộ trải dài, không chỉ một mà có tới tận ba chiếc xe màu đen đang phóng đến như tên lửa tầm xa, cứ cách nhau khoảng vài ba chục phút là lại tiếp một chiếc, cái này nối cái kia, chúng đi không có trình tự nhưng nếu như người dân London lúc này còn thức, ắt hẳn sẽ bị dọa cho hoảng sợ, chỉ có một điều kì lạ rằng, tất cả bọn chúng đều một mực hướng tới nhà thờ của đức mẹ đồng trinh một cách thật vội vã, giống như không được phép chậm chạp, bởi vì nếu như đến muộn, có thể họ sẽ mất đi một thứ rất quan trọng.

Thiên Bình ga đã dậm đến hết cỡ, cảm ơn đi, may mắn làm sao vì bây giờ còn đang hơn nửa đêm, trên đường cũng chẳng có ai, chỉ cần hắn nhanh thôi, ngoài ra chẳng cần cái khỉ gì nữa. Lũ cảnh sát chết tiệt, không biết đã tới nơi chưa, để rồi xem, Nữ Hoàng, tôi sẽ làm gì với chính phủ của bà đây, nếu bọn cảnh sát ngu xuẩn kia đến muộn, tôi thật sự sẽ dẫm nát cái tổ chức CIA kia cho xem.
.

Tiếng hát dai dẳng u mê đang ngày lúc một nhanh hơn, vẻ chừng như đang đến phần kết của cao trào, những đứa trẻ khoác lên mình bộ thánh phục màu trắng tinh khôi, đôi mắt nhắm chặt không hề dấy lên một tia run rẩy khi Bạch Dương đang ngây ngốc đứng trước cửa nhà thờ, trên tay chúng còn siết lấy chiếc thánh giá hình chữ thập ép sát vào trong ngực, sự hài hòa như một khuôn khổ nào đó mà người thường không thể phá hủy, những đứa con của chúa. Chúng chẳng khác gì thiên thần cả.

Giữa điệp khúc vang dội của bản thánh ca chết chóc, Bạch Dương khẩn trương đi đến bên cánh phải, nhỏ giọng gọi một cô gái có vẻ như đã sắp sửa trưởng thành.

" Xin lỗi, nhưng làm ơn cho tôi ít nước..."

Thế nhưng đáp lại sự cuống cuồng của cô, cô gái mang thánh phục màu trắng kia vẫn mảy may không hành động gì, đôi mắt vẫn nhắm, đôi môi vẫn hát. Bạch Dương ngơ người lại thêm phần khẩn trương, cô phải nhanh, cô không thể rời xa Sư Tử quá lâu được. Đành vậy, cô lại chạy sang cánh trái, nắm lấy góc áo của một cậu bé.
" Xin lỗi, nhưng làm ơn cho tôi ít nước..."

Y hệt người kia, cậu bé này vẫn không trả lời cô. Bạch Dương khuôn mặt trắng bệch hết cả ra, cô lảo đảo lại tiếp tục chạy lên.

" Xin lỗi..." Tại sao không ai để ý tới cô.

" cho tôi ít nước "

Vẫn không có ai trả lời.

" làm ơn..."

Bản thánh ca càng lên cao thì thanh âm của cô lại càng nhỏ, sự dồn dập đè nén của những ca từ cổ xưa đầy vẻ đáng sợ, Bạch Dương thất bại nhìn từng người từng người một, sau cùng cô hướng ánh mắt đã muốn sụp xuống của mình lên phía chúa đang bị treo trên cây thánh giá thật lớn phía trước, cười nhạt.

Ngay cả chúa cũng không cần cô nữa.

Đang thất thần nhìn về phía trước, Bạch Dương cũng không biết mình có đang hoa mắt hay không, giữa tuyệt vọng cùng cực, cô nhìn thấy có người mang một cốc nước hướng về phía cô mà đi tới, đó không phải là đứa trẻ, là một sơ mặc thánh phục màu đen, đôi mắt hồn hậu được che dưới cặp kính tròn to trông có vẻ nặng trĩu.
Bạn hiểu việc này ý nghĩa tới bao nhiêu không, giống như trong bóng tối vô tận bỗng dưng le lói một tia sáng rực rỡ vậy.

Như nhận được phao cứu sinh, Bạch Dương vươn tay tiếp nhận ly nước, đổi lại chính là nụ cười dịu dàng của người đàn bà phía đối diện. Cũng ngay sau đó, tiếng hát nhỏ dần rồi dần dần ngừng hẳn. Dường như, bản thánh ca cuối cùng đã kết thúc.

Mà ngay tại giờ phút này, ngoài cửa sổ một tiếng nổ bùng lên, cả nhà thờ bất ngờ bị rung chuyển đầy mãnh liệt.

" Chuyện gì vậy, mẹ sơ "

" Trời ơi, có lửa ở phía đối diện, sao vậy ?"

" Sợ quá, mẹ sơ "

Những tiếng nói ồn ào ù ù qua tai, Bạch Dương chết điếng đứng câm nín tại chỗ, ngay cả cốc nước đang cầm trên tay cũng theo sự buông lỏng của bàn tay mà rơi xuống.

Vỡ tan thành từng mảnh nhỏ.

" Sư.." Không thể nào đâu, KHÔNG ĐỜI NÀO.!!!
Bạch Dương xoay phắt người lại, đẩy mạnh một số người ngáng đường, tức thì xông ra ngoài.

Trái tim cô tựa hồ bị kéo bứt lên cao cao cao cao ngất, dẫu thế nào cũng vô phương rơi xuống trở lại.

Cô chạy vùn vụt, cứng nhắc tránh ra những con người mà mình chạy ngang qua, cô cảm thụ khoang ngực cô đang bức bối, cứ như theo một tiếng nổ mới rồi, cô không thể còn hít thở được nữa.

Đứng bên ngoài dải vàng, ngợp khắp nơi nơi là đám người kinh hãi rồi lại tò mò mà tới.

Xe cứu hỏa cũng đã đến đây, đang nỗ lực dập lửa.

Bạch Dương đình trệ, trừng mắt đảo qua cảnh sát London lổn nhổn bên ngoài.

Bất giác lúc ấy, cô chợt hiểu Sư Tử bảo rằng cậu khát nước, cậu ấy để cô đi , âu cũng chỉ là để thuyết phục cô rời khỏi đó mà thôi.

Đần độn dợm bước về phía trước, dải vàng vướng trên người cô. Vài viên cảnh sát vội vã lại gần ngăn cô lại.
"Thưa cô, cô không thể đến gần hơn được đâu!"

"Thưa cô, mời cô hãy lùi ra sau!"

Không thể đến gần nữa, chỉ có thể lùi ra sau?

Đây chính là khoảng cách giữa Bạch Dương và Sư Tử đấy sao?

"Người trong xe đâu rồi?" Giọng Bạch Dương run lẩy bẩy lên tiếng hỏi.

"Xin lỗi, chúng tôi không thể nói."

"Cái quái gì gọi là không thể nói?" Bạch Dương đẩy mạnh họ ra, gạt những dải dây vàng bước nhanh về phía đống tàn tích đã được làm lạnh.

Một vài tên viên cảnh sát vội đến ngăn cô lại, liều mạng lôi cô ra ngoài.

Bạch Dương vùng vẫy, lại chỉ có thể trơ mắt cảm giác chính bản thân cô mỗi lúc một bị kéo đi xa khỏi cái vật kim loại không còn nhìn ra hình thù gì kia nữa.

"Thả ra! Thả ra!"

"Hãy bình tĩnh lại! Thưa cô! Mời cô hãy bình tĩnh!"

Song trong mắt Bạch Dương chỉ còn sót lại có xác xe ấy, cô bạt mạng giãy giụa, bạt mạng ngóng nhìn, cứ như thể rằng tầm mắt của cô sẽ xô đẩy được hết toàn bộ những gì vướng víu ra để có thể nhìn thấu cho rõ.
Phế phổi Bạch Dương co thắt lại đau rút, cơn đau đớn ấy gợi cho cô nhớ về khoảnh khắc lần đầu tiên bọn họ chạm mặt nhau.

Buồn cười làm sao.

Có rất nhiều thời điểm, cô chỉ muốn chạy trốn người con trai này, có rất nhiều thời điểm, cô cũng rất muốn gϊếŧ chết cậu, muốn cậu biến mất. Vậy mà bây giờ cô lại hối hận rồi.

Vì sao cô lại bỏ đi?

Yên tâm đi, tôi sẽ ổn thôi... bởi vì

Tôi yêu em.

Bạch Dương, Bạch Dương, Bạch Dương

" Liệu có một ngày nào đó, cô sẽ vì Sư Tử mà khóc không?"

Câu hỏi cuối cùng, trước khi Kim Ngưu đưa cho cô chiếc chìa khóa chết tiệt, vậy ra hắn đã sắp xếp tất cả, sao cô lại ngu ngốc thế này. Cô chọn cậu ấy chỉ vì cô quá mù quáng với tình yêu ích kỉ của mình, tại sao tôi lại chọn cậu ư? bởi vì tôi không thể yêu cậu được nhiều như cậu yêu tôi.
Khoảnh khắc ấy, Bạch Dương đã bật khóc

Ngay giữa đám người nhốn nhào vì khói lửa, cô không biết gì cả, ánh mắt nhòe đi theo đám khói đang lan tỏa kia mà đau đớn không thôi.

" Tôi yêu em, tôi sẽ ổn thôi "

Nói dối

" Bạch Dương "

Cậu là tên khốn dối trá chết tiệt.

Tuyết rơi như đánh dấu một sự kiện mất mát vô cùng to lớn, Bạch Dương mặc kệ đám cảnh sát đang giữ chặt lấy cánh tay mình, điên cuồng dãy ra, điên cuồng mà lao về phía trước, cô muốn nhìn thấy cậu, phi thường muốn nhìn thấy cậu, chưa bước nổi hai bước, cánh tay lại bị ai đó từ phía sau tóm lấy, lực đạo mạnh mẽ đến nỗi kéo hẳn cô vào trong lồng ngực rộng lớn ôm một cái thật chặt. Hét lên dãy dụa muốn thoát ra, lại bị cái vỗ về trên lưng của người đó làm cho muốn khóc lên thật to.

" Ổn rồi, Bạch Dương. không sao hết, không sao "
Không phải cậu ấy, không phải Sư Tử. Cuồng nộ giãy ra, Bạch Dương vẫn cứ một mực muốn lao về phía trước, giữa sự nhốn nháo của lực lượng chức năng cùng người dân bị vụ nổ đánh thức. Thiên Bình vừa đến, trông thấy một màn đáng sợ như vậy tâm tình cũng đã có chút loạn, hắn thế mà lại đến muộn, nhưng chưa kịp tự trách bản thân mình thì đã trông thấy Bạch Dương như con búp bê vải vị nhàu nát, ấu trĩ muốn lao về phía chiếc xe đã không còn nhìn ra hình dạng gì kia mà lao đến thì hắn lại không thể đứng yên một chỗ nữa rồi.

Đành rằng, những chuyện này tất cả đều là khởi nguồn từ cô gái này.

Dù sao thì... " Bạch Dương .."

" Thiếu gia.. còn.. trong đó " Tiếng khóc nức nở cùng cánh tay yếu ớt chỉ về phía chiếc xe như đống sắt vụn phía đối diện, Bạch Dương đôi mắt sưng húp đỏ ngầu cứ mãi ngoái đầu muốn chạy tới xáo tung đống kim loại đó ra, tìm kiếm thứ mà cô muốn nhìn thấy nhất.
Sư Tử.

Chưa bao giờ hắn lại có cảm giác nhói nhói thế này, dùng sức một chút, kéo Bạch Dương vào lòng, ôm chặt lấy, Thiên Bình nhàn nhạt nhìn đống tàn tích phía trước, trong mắt liên tục lóe lên thứ lam quang khó hiểu, như phân vân, như tìm hiểu, thế rồi cuối cùng hắn cũng chỉ hời hợt nhắm chặt đôi mắt vàng kim của mình, dùng tay vỗ vỗ trên lưng của cô gái đang không ổn ở trong lòng.

" Nếu Sư Tử đã chết, chúng ta có làm gì cũng là thừa thãi thôi. Nếu Sư Tử còn sống, vậy sớm muốn gì chúng ta cũng sẽ nhận được tin về nó thôi."

Nếu không để ý, thì Bạch Dương cũng không hề biết được, người đang ở sau lưng Thiên Bình thiếu gia chính là Thiên Yết, y lúc nào cũng vậy, luôn nói những câu chẳng có một tí cảm xúc nào. Vậy là y cũng đến, y đến vì cái gì? y có biết những chuyện vừa mới xảy ra không? y biết không.
Biết hay không biết, cũng đâu còn quan trọng nữa.

~*~

Nắm trong tay chiếc váy trắng tinh đính đầy rẫy kim cương ở trong thùng rác, Nhân Mã vừa cười khổ vừa tự hỏi rằng không biết mình đang muốn làm cái gì, vì sao lại đi nhặt nó về chứ? chẳng phải cô đã không nương tay tống nó đi rồi sao? chỉ là... vừa nãy cô trông thấy ánh mắt khinh thường của Thiên Bình, chịu không nổi mà tới tận đây, bới móc, tìm kiếm, thật may mắn làm sao. Cô thấy nó rồi

Ấy thế mà, đôi chân vừa mới di chuyển muốn rời khỏi chỗ này thôi, thì cách đó không xa, một tiếng nổ kinh hoàng bất ngờ vang lên thật lớn, trái tim Nhân Mã liên hồi đập loạn, cô ngẩn người nhìn một vầng sáng theo khói lửa cùng tuyết trắng bay tứ tung đầy trời, chuyện gì xảy ra vậy. Nhân Mã ước gì cô đừng có tới, Nhân Mã ước sao cô đừng tò mò mà đi đến quá gần... để rồi trông thấy thứ không nên thấy.
Thiên Bình - kẻ chỉ vừa mới vài tiếng trước thôi còn nở nụ cười ngả ngớn với cô, bá đạo đè cô xuống ghế máy may, luôn miệng nói những thứ hạ lưu đáng khinh. Thế nhưng hắn lúc này lại dùng một vẻ mặt dịu dàng mà thương cảm ôm chặt một cô gái, là người hôm đó ở biệt thự gia tộc Louis đã tấn công cô. Tại sao hắn lại ôm cô gái nọ?

Nhân Mã không hiểu vì sao, lồng ngực lại đau nhói, chiếc váy trắng trong tay bị cô siết cho nhăn nhúm. Bỗng nhiên đằng sau lưng có người thúc phải cô, rồi tiếp người nữa, chiếc váy cứ vậy mà tuột khỏi tay, một toán người vội vội vàng vàng đi đến không hề chú ý mà dẫm lên. Nhân Mã hoảng hốt cúi người xuống nắm lấy, lại không thể kéo lên.

" Đừng... đừng dẫm nữa "

Thế nhưng người qua người lại, mấy ai để ý cô đang nói cái gì, thứ họ quan tâm lúc này đâu phải chiếc váy dạ hội màu trắng bị vấy bẩn, mà là chiếc xe nổ tan tành phía trước cùng một cái kết đỏ tươi như máu không xa tới đây.
Không nên.. không nên.

Nhân Mã chật vật ngồi xuống nắm chiếc váy lên, lại chưa kịp đứng dậy thì lại bị người ta chạy đến húc phải, ngã nhào xuống đất. Sự khuấy động cùng khổ sở của cô cuối cùng cũng đã thành công hấp dẫn được lực chú ý của ai đó.

Thiên Bình không nghĩ rằng hắn sẽ trông thấy Nhân Mã ở chỗ này, lại bất ngờ hơn nữa chính là. Cô gái ngốc nghếch đó đang cố gắng bảo vệ chiếc váy mà hắn mua tặng. Tâm Tình vốn đang không ổn tí nào, nhưng trông thấy một cảnh như vậy, khóe miệng Thiên Bình bất giác cong lên, sự hỗn độn trong lòng chẳng rõ vì sao lại giảm đi rất nhiều. Buông nhẹ Bạch Dương ra, Thiên Bình an bài cô vào trong xe, ý chỉ muốn Al đưa cô về khách sạn, trước khi rời khỏi, hắn chỉ có thể nhắc nhở cô.

" Việc cuối cùng chúng ta có thể làm, chính là chờ đợi đáp án "
Phải rồi, ngoài việc đó ra, cô còn có thể làm được gì. Nếu như Sư Tử sống, cậu ấy chắc chắn sẽ đến gặp cô.

Hãy đến gặp tôi... xin cậu.

" Anh nghĩ sao?" Thiên Bình nhướn mày nhìn qua Thiên Yết đang hướng ánh mắt về phía chiếc xe đã bị nổ cho tan tành phía đối diện, thở ra một hơi, cười trừ.

Biểu tình đau khổ nháy mắt tan biến, lúc này Thiên Bình hệt như người khác, hắn bật cười thành tiếng, so với biểu cảm của một thằng anh bị mất em trai thì lại hoàn toàn ngược lại. Hắn gãi gãi cánh mũi, ậm ừ một chút, ánh mắt thế mà lại thâm trầm nhìn về cô gái đang chật vật phía xa.

" Đây có thể là cái cớ thật tuyệt vời để dồn ép Nữ Hoàng, chờ mong làm sao "

Lạnh lùng không hỏi thêm gì, Thiên Yết trên mặt cũng chẳng hề xuất hiện một tia biểu tình đặc biệt nào.
" Em cũng tàn nhẫn quá đó, sau đêm nay, giải quyết cho rõ chuyện cùng với Bạch Dương đi "

Nhẹ nhàng bỏ lại một câu, Thiên Bình đang thong dong tính bước đi thì phía sau đột ngột vang lên một tiếng rống lớn. " THIÊN BÌNH "

" ANH MAU GIẢI THÍCH CHO EM "

Hết người này rồi tới người khác, Thiên Bình bấm bụng thầm mắng, không nói không rằng mà trực tiếp dùng ánh mắt hình viên đạn trừng trừng Bảo Bình đang từ trên ô tô đi xuống, đang phẫn nộ đi về phía hắn. Tặc lưỡi một tiếng, hắn tiến lên vỗ vai Thiên Yết.

" Giải quyết hộ anh "

Liếc hắn một cách vô cùng khinh bỉ, Thiên Yết rập khuôn nói một cách không cảm xúc " Còn anh?"

Còn hắn ư? Thiên Bình cười cười hướng mắt về phía Nhân Mã đang chật vật đứng dậy, híp mắt.

" Chơi đùa cho hết đêm thôi "

~*~

Yêu cái đẹp nhưng chẳng bao giờ lộ liễu...
Nhân Mã cuối cùng cũng từ trong đống người mà đứng lên, thở nhanh hơn một nhịp, cô thương tiếc nhìn chiếc váy trắng đã bị dẫm cho đến bẩn thỉu, dùng tay phủi phủi, cô cắn môi, đã tính sẽ mặc nó, vậy mà lại hư mất rồi.

" Không nghĩ rằng cô lại nâng niu thứ mà tôi tặng đến như vậy "

Giọng nói nhạt nhòa trầm thấp theo đúng nhịp độ, vừa có chút trêu đùa lại có chút yêu thương, Nhân Mã ngây người ngước mắt nhìn lên, lại vô tình đụng phải ánh mắt yêu ma của Thiên Bình, chẳng biết đã xuất hiện khi nào, sừng sững đứng trước mặt cô, nở nụ cười thập phần đáng ghét... Là cô từng cho như vậy, thế nhưng bây giờ, Nhân Mã chẳng biết vì sao lại ngượng ngùng, khuôn mặt cứ vậy mà trướng lên đỏ bừng.

" Ai thèm nâng niu cái thứ chết tiệt này của ngươi " Ho khụ một tiếng, Nhân Mã gào lên xoay người bước đi, miệng tuy nói không thèm nhưng tay vẫn cứ nắm chặt chiếc váy mãi chẳng buông. Điều đó thật sự khiến cho Thiên Bình đi theo phía sau hạnh phúc muốn chết. Mãi đến khi bọn họ đã thành công ra khỏi phạm vi lu bu của toán người, phút giây Nhân Mã sắp sửa rẽ vào đoạn đường nhỏ vắng người, cô nhăn mặt quay phắt ra sau, hét.
" Đừng theo tôi nữa "

Nhướn nhướn mày, Thiên Bình quỷ quyệt nở nụ cười, hai ba bước tiến tới, cúi mặt xuống ghé sát vào cô, thì thầm " Đi hay không, đó là quyền của tôi "

Với lại, mặt cô đã đỏ lên hết rồi kìa. Thiên Bình cười thầm, thế nhưng cũng biết thức thời mà không nói toẹt ra

Giật mình lùi lùi ra sau, Nhân Mã lưng đụng phải tường thì lập tức thở hồng hộc, tại sao tim cô nó cứ nhảy tưng tưng như bị động kinh thế này, khuôn mặt sắc sảo đẹp đẽ cứ thế mà ngượng ngùng dưới ánh đèn mập mờ lại có chút quyến rũ dị thường, Thiên Bình bất giác ngây ngốc nhìn cô.

" Đừng có mà tự ý tiến quá gần "

Vậy sao?

" ha.... ha " cười nhẹ hai tiếng, dưới ánh đèn lập lòe trong đêm tối, lại còn vài bông tuyết lả lướt yêu thương hôn lên từng chi tiết nhỏ nhắn trên khuôn mặt vốn đã tuyệt mỹ nay lại còn muốn thôi miên người khác hơn, Nhân Mã trừng lớn mắt nhìn nhìn Thiên Bình đang bước tới thật gần, cô đang tính sạt người sang lách qua để chạy thì lại bị cánh tay hữu lực của hắn giam lại, giữa khoảng trống của tường và người, đôi tay đó đang lúc càng gập xuống, thành công kéo sát khoảng cách, Nhân Mã sợ hãi mà cố gắng ép dính người mình lên bờ tường, gần quá, gần quá.
Ánh mắt Thiên Bình bỗng chốc thay đổi, từ trêu chọc lại bay biến qua trầm mê một cách lạ lùng, cũng tại bởi vì khóe miệng của Nhân Mã cứ úp úp mở mở, khiến cho người ta liên tưởng đến những chuyện không hay.

Thời gian bỗng nhiên trôi thật chậm, ngay khi cô cảm giác được khuôn mặt Thiên Bình đang dần dần phóng đại, cô thật sự đã quay mặt đi, tránh né khỏi sự tiếp xúc làm cho người ta bị lôi cuốn này, thế nhưng Thiên Bình đâu có để yên, tay hắn vươn lên nắm chặt lấy cằm cô, xoay qua.

Đôi môi cứ thế mà bị đoạt lấy.

" Nụ hôn chỉ có thể dành cho người mà mình yêu nhất "

" Tôi sẽ không bao giờ hôn cô "

Người con gái này là người đầu tiên khiến hắn phá vỡ quy tắc của chính mình, không hiểu sao, khoảnh khắc chạm vào đôi môi run rẩy kia, Thiên Bình liền có một loại ham muốn chiếm đoạt vô cùng to lớn, hắn muốn có cô gái này, tại sao người đầu tiên nhận ra cô đặc biệt như vậy lại là Ares, tại sao hắn lại ngu ngốc dâng cô cho tên kia. Rốt cuộc đã bị bỏ bùa mê thuốc lú gì, chỉ cần nhìn thấy cô thôi, hắn lại nhịn không được...
À thì ra, cô là ngoại lệ... không còn là trò chơi nữa, từ bây giờ sẽ không còn là trò chơi có thể dừng được nữa. Bởi vì cô chỉ có thể là của một mình hắn.

Nhân Mã chỉ có thể là của Thiên Bình.

Kinh hoàng mở lớn mắt, Nhân Mã không dám tin vào mắt của chính mình, môi cô... môi cô. Chiếc váy trên tay sớm đã bị rơi rớt, Nhân Mã vươn tay lên muốn đẩy Thiên Bình ra, lại khiến cho hắn thêm lớn mật, hôn đến càng sâu, thế nhưng Nhân Mã vốn dĩ rất cứng đầu, cô mím chặt môi không cho Thiên Bình được được làm tới, thoáng dời ra một chút, hắn nhẹ cười, Nhân Mã hé mắt nhìn, lại nhịn không được đỏ mặt, Thiên Bình khiêu khích dùng khoảng cách thật gần nhìn biểu tình đáng yêu của cô, bàn tay nắm cằm lại không an phận mà du di chạy xuống cổ áo, hắn bất ngờ tóm lấy, Nhân Mã hoảng hốt hé miệng gào lên.
" Này .."

Đôi mắt lóe lên âm mưu đen tối của Thiên Bình chớp ngày thời cơ, khoảnh khắc bất cẩn kia mà rất nhanh cúi đầu, lần này không phải là một cái hôn bình thường, đầu lưỡi của hắn bởi vì cô đã hé miệng mà thành công đi vào càn quét, chiếm đoạt. Nhân Mã điên cuồng giãy giụa muốn xoay đầu lại bị Thiên Bình nhìn thấu, hắn dùng tay giữ chặt gáy của cô, ép sát về phía mình để cả hai thêm gần sát.

Tên khốn này, tên khốn này, tên khốn này.

Ngay khi Nhân Mã cứ tưởng cô sắp sửa chết vì ngạt thở thì Thiên Bình lại lui ra, lập tức như bắt được phao cứu sinh, Nhân Mã hít lấy hít để. Thiên Bình trông thấy biểu bình như sắp xỉu tới nơi của cô mà thỏa mãn đầy mình.

" Ta.. gϊếŧ ngươi "

" Vẫn còn khí lực như vậy?"

Thiên Bình cười cười, nhẹ liếm môi. Nếu không phải vì chuyện Sư Tử, có khi hắn còn muốn chơi đến cùng, thế nhưng cái gì cũng cần có giới hạn, thời gian của hắn còn nhiều, chủ yếu là bây giờ phải đoạt lại cô gái này từ tay Ares. Chà chà, đau đầu rồi đây.
Có ai lại trong lúc em trai mình sống chết chưa rõ mà còn đi chơi cái trò này không, ha ha. Hạ lưu thì cũng có mức độ thôi chứ nhỉ. Ôm chặt lấy cô, Thiên Bình cảm giác như tâm trạng bức bách hồi nãy đã thật sự được giải thoát, có điều...

Mọi chuyện dường như chỉ mới vừa bắt đầu, bởi vì ngày mai, tất cả thật sự sẽ đi vào quỹ đạo.

Những kẻ trong cuộc, muốn trốn cũng đừng hòng... mối thù mười năm trước, sự nhục nhã mười năm về trước. Tất cả sẽ phải giải quyết...

...Thật sạch sẽ