Trên đoạn đường quốc lộ trải rộng, một chiếc Benz đen đang lao đi như xé gió. Tiếng ma sát, tiếng gió rít mỗi lần nó chạy sượt qua, tất cả đều tạo nên một cơn lốc cát bụi nhỏ bỏ lại bên vỉa hè, nhanh tới nỗi người ta chỉ kịp nhìn thấy mỗi một đường vút mờ ảo. Hoảng hốt ngoái đầu nhìn theo, bọn họ mơ hồ có cảm giác rằng chiếc Benz kia còn lạnh lẽo hơn cả thời tiết đêm nay.
Trong xe, chỉ là một mảng tĩnh lặng tới ngột ngạt. không phải là lần đầu tiên trông thấy thiếu gia nhà mình ngồi vào ghế lái, chỉ là Al cảm thấy hắn thật khẩn trương, gấp gáp, khuôn mặt yêu mĩ sớm đã không còn một chút biểu tình ngả ngớn vốn có, nắm tay siết lấy vô lăng chặt tới mức các đầu ngón tay trắng bệch cả ra, Thiếu gia hắn.
Đang lo lắng cái gì vậy?
Vầng bạc trên cao chẳng biết từ khi nào đã chuyển màu tối dần, bầu trời tuy đang là ban đêm nhưng có thể cảm nhận được rõ ràng sự âm u đến khác lạ, không những thế gió cũng đột nhiên thổi lên từng trận lạnh buốt người. Đông, hình như đã đến thật rồi, thời tiết thoáng cái biến đổi đột ngột hệt như báo hiệu rằng một trận tuyết không mấy ấm áp sắp đổ bộ. Sư Tử ngả mình trên chiếc salon ấm áp tựa đầu ra đằng sau hưởng thụ sự âu yếm của cô gái nọ, cười khẩy một tiếng.
Cái cảnh chết tiệt này chẳng phải chính là không gian lần đầu tiên cậu nhìn thấy Bạch Dương sao. Con nhóc ăn mày bẩn thỉu rách rưới, nhếch nhác tới nỗi cậu vừa liếc mắt một cái thôi đã quên không được. Đôi mắt bạc ngập nước giống hệt như thủy triều lúc hoàng hôn, thôi miên cậu, cuốn hút cậu mỗi lúc cậu vô tình chạm phải. Sư Tử đã từng hung dữ túm chặt khuôn mặt non nớt đó để được ngắm nghía thật kỹ càng, xem xét từng chi tiết một để tìm ra câu trả lời.
Tại sao cậu không bao giờ dứt suy nghĩ của mình ra khỏi cô gái này? Một tiểu thiếu gia khí phách ngút trời, người gặp người yêu như hắn lại bị một con nhóc mồ côi đầu đường xó chợ không thèm để vào mắt, thật đúng là sỉ nhục. Ngày hôm đó, cái ngày mà tuyết lạnh bao phủ toàn bộ Paris, cậu chính là bạo nộ đẩy Bạch Dương khả ái dễ thương ra ngoài nhà kho, để cho cô chịu đói chịu rét suốt một đêm, hòng muốn cô hiểu được nếu như dám khinh thường cậu thì sẽ có hậu quả gì. Lúc đó Sư Tử còn quá nhỏ, sẽ không hiểu được việc mình làm có bao nhiêu độc ác, Bạch Dương sau ngày đó thì lên cơn sốt thập tử nhất sinh, mặt mày tím tái, cánh môi hồng hào thường ngày lại khô khan nứt nẻ, thân hình nhỏ nhắn co quắp đến đáng thương.
" Ha ha " Bật cười, Sư Tử đột nhiên xoay người túm chặt lấy cổ áo của cô gái phía sau lưng, một đường lôi thẳng về phía trước. Mạnh bạo tới nỗi cô gái nọ đau đớn than nhẹ một tiếng, cả người nhoáng một cái đã bị cậu ghì hẳn xuống bàn, dùng một loại ánh mắt không có một tia cảm xúc nào nhìn chằm chằm " Cô thích tôi không ?"
" Dĩ nhiên là có "
Nhướn mày, Sư Tử lần này chính thức áp sát người mình lại gần cô một chút, bàn tay thon dài tinh tế vươn lên nhẹ vuốt ve cần cổ mảnh khảnh nọ, hít sâu một hơi, cô có chút khó hiểu, chàng trai này tuy là hành động ám muội nhưng tròng mắt đỏ rực ngoài vẻ bất cần ra thì chính là không hề có một chút gì lấy làm hứng thú.
" Vì tôi là khách hàng sao? Vì tôi có nhiều tiền sao? Hay vì tôi có thể thỏa mãn cô? " Bất ngờ thốt ra một câu chặt đứt dòng suy nghĩ của cô gái dưới thân, biểu tình trên khuôn mặt của Sư Tử phẳng lặng như hồ nước. Giật mình nhận ra bàn tay đang vuốt ve chiếc cổ của mình đang càng ngày càng dùng lực, sâu thẳm trong lòng của cô bất ngờ dấy lên một loại suy nghĩ. Nếu như mình trả lời không vừa ý thì có phải sẽ bị gϊếŧ chết ngay không?, chính vì suy nghĩ như vậy, cô gái lựa chọn câu trả lời im lặng.
Sư Tử nhíu chặt mày, cậu ghét như thế này, im lặng giống hệt như cô ấy " Trả lời đi "
Bàn tay cậu đã thôi hành động vuốt ve thay vào đó chính là bắt đầu bóp chặt, tròng mắt nhu hòa của Sư Tử cuối cùng cũng bùng nổ, cảm nhận được cô ta không có ý định mở miệng khiến cậu lại càng thêm sôi máu, lần này chính là hai tay song song nhau siết chặt, Sư Tử rống lớn " TRẢ LỜI TA "
Không khí đột nhiên bị ngăn chặn khiến cô gái trướng đỏ hết mặt mày, đôi tay nhỏ nhắn nhanh chóng túm lấy cổ tay Sư Tử hòng muốn kéo ra nhưng tất cả đều bất lực, ưỡn người về phía trước há rộng miệng như muốn nói gì đó nhưng không thể thốt nổi cái gì. Sư Tử hiện tại đã mất hết kiểm soát, cậu muốn gϊếŧ người, thật sự muốn gϊếŧ người.
" Vì... v..ì " trông đến cô gái sắp ngạt vì thiếu oxi đang cố gắng phát âm từng từ thì Sư Tử bất ngờ nhớ đến tình cảnh hấp hối của Bạch Dương lúc nhỏ, lại không nỡ xuống tay, hung tợn hất văng cô gái ra xa, cậu vớ hết tất cả những thứ ngay trước mắt đập cho đến nát. Những vị khách trong Bar nhận ra có chuyện không hay thì hoảng hốt bỏ chạy tán loạn, không đến mười giây đồng hồ thì bảo vệ bắt đầu chạy tới, một vài nhân viên tiến lại nâng đỡ cô gái ngất đi bên dưới mang đi, còn chính mình thì chạy đi gọi ông chủ.
Trong lòng Sư Tử lúc này không hiểu vì sao lại rất thèm khát được gϊếŧ chóc, cậu muốn đánh, muốn cắt nát những tên đó ra. Sự tức giận nháy mắt đốt cháy lý trí của cậu, Sư Tử điên cuồng mà dùng bàn ghế đánh đập từng người một.
Bạch Dương
Bạch Dương
Không hiểu vì sao, trong đầu còn gào thét cái tên này, mỗi lần Sư Tử xuống tay là mỗi lần hình ảnh của cô cứ hiện lên rõ mồn một, hung hăng đánh nát khóe miệng của một tên đang lao đến, khóe mắt Sư Tử trông thấy bên cạnh có một mảnh vỡ thủy tinh bén nhọn đang lấp lóe, không suy nghĩ nổi cái gì cậu liền vươn tay vớ lấy nó. Hai mắt trừng thẳng tên bảo vệ mặt mũi tứa máu bên dưới chân, ác độc mà đâm xuống.
Nhưng tia nhọn chưa kịp chạm vào da thịt lạnh lẽo thì Sư Tử liền cảm giác được gáy của mình bị tên nào nó nắm lấy hất thẳng ra đằng sau, thoát khỏi cảnh ngàn cân treo sợi tóc, tên bảo vệ nọ mặt cắt không còn giọt máu, ngất xỉu ngay tại chỗ. Không biết là kẻ nào to gan như vậy, Sư Tử bị ném một phát đau đến nhăn mặt, bật mạnh người đứng dậy tóm lấy cổ áo của tên kia giơ lên nắm tay tính tung cho hắn một đấm, nhưng khi nhìn thật kỹ người nọ là ai thì cậu liền ngơ ngác, nắm tay giơ lên giữa không trung cứng ngắc khựng lại.
" Thiên ..Thiên Bình " Vô thức phun ra một cái tên, Sư Tử như không dám tin vào mắt mình, cơn tức giận nháy mắt trông thấy hắn lại đột nhiên biến mất không còn tăm hơi.
" Sao vậy? Tính dùng bạo lực với anh luôn sao ?" Vươn lên bàn tay nắm lấy nắm tay đang cứng còng giữa không trung của Sư Tử, Thiên Bình trầm giọng mấp máy môi, Thanh âm hắc ám, mang theo một chút gợi cảm trêu ghẹo nhân tâm, khuôn mặt hắn bất giác nhẹ nhàng khêu lên một nụ cười tuyệt mỹ lại làm cho người ta phát lạnh trong lòng.
" Làm sao anh biết em ở chỗ này?"
Câu hỏi đầu tiên Sư Tử thốt lên ngay sau khi bị Thiên Bình kéo ra khỏi bar, quay đầu trừng mắt với tên nhóc đang kháu khỉnh đằng sau lưng, Thiên Bình áp chế cơn điên đang sắp sửa trỗi dậy, gằn từng từ qua kẽ răng " Thời đại công nghệ thông tin đang ở đỉnh cao chói lọi nhất, em nghĩ GPS dùng để làm cái gì??? "
Gió đêm mỗi lúc một lớn, thổi tung lớp áo khoác mỏng manh của Sư Tử, thi nhau len lỏi rót vào trong lòng ngực cậu từng đợt gió lạnh đến gai người. Hừ lạnh một tiếng, cậu xoay người tính bỏ đi thì cánh tay lại vô tình bị Thiên Bình phía trước giữ chặt lấy, cậu lại tức tối lớn giọng " Ai cần anh tìm em làm cái quái gì chứ, con mẹ nó buông ra mau."
Giận giữ gào lên, Sư Tử hất phăng bàn tay của hắn, tại sao mỗi lúc cậu muốn yên ổn một mình thì hết người này rồi tới người kia làm phiền cậu. Thứ mà cậu muốn hiện tại ngay bây giờ đâu phải là sự quan tâm chết tiệt này, giá mà cái người đang đứng trước mặt cậu lúc này là ai kia thì thật tốt biết mấy, vươn tay bấu chặt lấy ngực mình, Sư Tử thở gấp gáp. Cậu muốn gặp cô ấy, muốn ôm lấy người con gái đó nhưng mà.
Lại chẳng được!!! Bạch Dương, Bạch Dương ... nhẩm đi nhẩm lại cái tên dường như đã khảm thật sâu vào máu thịt của chính mình, Sư Tử ngồi vật xuống đất ôm chặt lấy đầu hét lên một tiếng, quằn quại mà bất lực. Trông thấy em mình đau khổ như vậy, trong lòng của Thiên Bình bỗng nhiên thót lên một cái như vỡ vạc ra cái gì đó, lại chỉ có thể lặng yên mà nhìn Sư Tử thật lâu. Hình ảnh của cô gái nọ nháy mắt hiện ra trong đại não hắn, ánh mắt căm hận ương ngạnh trừng thẳng hắn như muốn nhớ thật kỹ sự sỉ nhục mà Thiên Bình đã dành cho cô, phải chăng hiện tại Nhân Mã cũng như vậy, giống như em trai hắn, cô quạnh mà đau thương.
" Thiếu gia, ngài hối hận? "
Thanh âm nhẹ nhàng vô thức từ một nơi nào đó bất giác phóng tới, Thiên Bình chung quy vẫn chưa có động tĩnh gì, ánh mắt vẫn còn đăm đăm nhìn vào Sư Tử đang ngồi ôm đầu dưới chân mà thở ra một hơi. Hối hận sao? Loại người như hắn, một khi đã quyết định cái gì thì làm sao có cái quyền được hối hận, loại người như hắn, chỉ có thể tàn nhẫn vô tình tạo ra trò chơi dựa trên nước mắt của kẻ khác, nếu như yếu đuối như vậy liệu bây giờ có tồn tại nổi không? trái tim này từ khi sinh ra từ lâu đã chẳng còn phân biệt nổi đâu là cảm xúc, đâu là lý trí nữa rồi, thứ duy nhất vớt vát chút ít xúc động nhỏ nhoi trong con người này có lẽ cũng chỉ còn cái gia đình này mà thôi.
Al đứng cách đó không xa lại dùng một loại biểu tình mà từ trước tới giờ chưa lần nào xuất hiện trên khuôn mặt không cảm xúc của hắn, đau đáu nhìn về phía trước, cái cảnh tượng giữa sâu thẳm đêm đen lạnh lẽo của Paris, người con trai với vẻ ngoài xinh đẹp luôn luôn che dấu con người thật dưới lớp mặt nạ bông đùa ngả ngớn lúc này đang lẳng lặng thẳng nhìn vào em trai của chính mình bằng một loại ánh mắt bất đắc dĩ cùng thản nhiên đến nỗi ngay cả chính Al- loại người tài giỏi về cái khoản đoán biết sắc mặt cũng chẳng thể nhìn ra nổi, thiếu gia của mình thật sự đang suy nghĩ cái gì.
Sẽ chẳng một ai có thể biết được, câu chuyện thật sử ẩn sau những chàng trai này, câu chuyện tạo nên bọn họ, những con người Hoàng Gia cao quý.
Ma Kết sau khi bị Thiên Yết nắm tay rời khỏi khu mua sắm thương mại thì lo lắng vẫn chỉ hoàn lo lắng, cô lo cho Xử Nữ hiện tại có sao không? Tại sao ngay cả một cuộc điện thoại cũng chẳng thèm gọi cho cô, Ma Kết lo cho cô nhóc Song Tử ngây thơ bị tên con trai lạ mặt đó mang đi lúc này như thế nào, cái biểu cảm suy sụp trên khuôn mặt non nớt lúc đó trông thế nào cũng thấy thật đáng thương. Nhưng hơn hết, người cô bận tâm nhất lúc này chính là em gái mình!!!!! Nhân Mã.
Em sao rồi? em sao rồi, bàn tay run rẩy đan chặt vào nhau, Ma Kết quay mặt ra ngoài cửa kính xe mà nhìn về phía tòa nhà mua sắm đang mỗi lúc một xa đi, Nhân Mã đang ở trong đó a, con bé sẽ không chịu nổi đâu, một mình như vậy, Nhân Mã của cô sẽ không chịu nổi đâu mà. Từ nhỏ chưa bao rời khỏi nó nửa bước, nhất là sau khi cha mẹ cô qua đời. Ma Kết đã từng thề sẽ bảo vệ em gái của mình, vậy mà lúc này đây lại một mình bỏ đi như thế này. Chị xin lỗi, xin lỗi.
" Xem ra vẫn còn dư sức lo lắng cho kẻ khác, cô hiện tại không biết bản thân mình cũng đang gặp nguy hiểm sao? " lời nói lạnh như băng bỗng chốc tản mát bên cánh tai khiến cho Ma Kết giật mình quay phắt mặt ra sau lại tức khắc hoảng hốt ép sát lưng mình vào cửa kính xe, hận không thể dính chặt chính mình lên đó thêm chút nữa. Bởi vì lúc này đây, khuôn mặt yêu mỹ của Thiên Yết đang rất gần, dường như chỉ cần hắn tiến thêm một chút nữa, cánh môi đạm sắc đó sẽ ngọt ngào chạm vào cô. Tuyệt đối không thể xảy ra chuyện đó, Ma Kết nuốt nuốt nước bọt, đừng có nhìn cô chằm chằm như vậy a, nhất là y còn dùng cái loại ánh mắt đáng sợ đó nữa chứ. Định dọa chết cô sao?
Thiên Yết nghiêng người như vậy một lúc thật lâu, y thích đôi mắt nâu buồn của cô gái này nha. Nó giống như là một song hồ thu nhẹ nhàng dịu mát vậy, thật muốn một tay móc ra nó cất vào trong hộp sứ, thi thoảng buồn bực sẽ lôi ra xem. Ma Kết mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, tại sao biểu tình của người này đột nhiên đáng sợ tới như vậy, giống như là sắp hành hình cô tới nơi vậy, thật may cho Ma Kết vì cô không có biết trong đầu Thiên Yết đang suy nghĩ cái gì, nếu như để cô biết được y có ý định móc mắt của chính mình ra làm vật trưng bày thì có lẽ Ma Kết nhà ta sẽ đạp nát cửa kính xe, mặc kệ sống chết chạy ra ngoài a. Buồn cười, cái biểu cảm ngô ngố của cô gái này làm y muốn bật cười một cái thật to, Thiên Yết trong đầu chính là suy nghĩ như vậy nhưng biểu tình trên khuôn mặt ngoài cái nhếch môi mờ nhạt ra thì lại chẳng có gì. Xem ra y chọn trúng người rồi, cô gái này thật sự, thật sự rất đáng yêu. Cái hành động mỗi khi y thình lình tiến sát như vậy quả nhiên làm người ta nhịn không được lại càng muốn chọc ghẹo. Lui người ngồi trở lại ngay ngắn, Thiên Yết quay đầu mình ra bên ngoài cửa xe một tay y chống cằm, tay còn lại thì gõ gõ từng nhịp lên đầu gối, tự nhiên tách xa như vậy, Ma Kết cảnh giác nhìn y một hồi thật kỹ, sau khi chắc chắn hắn đã xoay lưng về phía mình thì cô mới nhẹ nhàng thở ra một hơi. Tên này đúng là kỳ lạ, bất giác cô lại chẳng thể mở miệng hỏi hắn đang muốn đưa mình đi đâu nữa. Những ánh đèn bên ngoài cứ chớp tắt rồi lại chớp tắt mỗi lúc chiếc xe chạy qua hắt vào khuôn mặt Thiên Yết vài cái bóng sáng nhàn nhạt, hơi liếc mắt một chút, Ma Kết thật sự rất ghen tị khi trông đến cánh mũi cao thẳng cùng cặp lông mi cong dài đó, người này ngay cả chút chi tiết nhỏ nhoi nhất cũng muốn đẹp hơn cả cô rồi.
Khó chịu quay đầu đi, Ma Kết bặm môi thả trôi dòng suy nghĩ của bản thân vào dãy đèn đang chạy sàn sạt bên vỉa hè, có điều cô lại không hề nhận ra rằng, cái thời điểm mà cô nghiêng người quay đi thì cũng chính là lúc Thiên Yết xoay người nhìn về phía cô, khóe môi vô thanh vô thức nhẹ cong lên đầy đẹp đẽ mà ngay cả chính y cũng không hề nhận ra. Cũng như thế, ánh mắt vốn đáng sợ của y hiện tại lại long lanh tới mức có thể hút cả hồn phách của nhân loại.
Đó chính là cái nhìn đặc biệt duy nhất mà Thiên Yết lần đầu tiên nhìn Ma Kết, rất lâu về sau, khi y kể cho cô nghe về cảnh tượng này thì Ma Kết lại vô cùng đắc ý mà nở nụ cười đầy tự mãn. Cuộc sống tràn ngập hạnh phúc như vậy cũng chỉ là chuyện của thật lâu, thật lâu về sau mà thôi. Còn hiện tại Ma Kết sẽ không bao giờ biết được sắp tới sẽ có chuyện gì xảy ra với chính mình.
Mà cô cũng hơi đâu mà quan tâm, suy nghĩ duy nhất trong đầu của cô lúc này chính là phải gặp cho bằng được em gái mình.
Trước cổng biệt thự Hoàng Gia.
Quản gia Ted cùng Bảo Bình đang đứng, dường như là chờ đợi cái gì đó. Quản gia Ted sốt sắng đi đi lại lại khiến cho Bảo Bình đang tựa lưng vào tường hoa hết cả mắt, khoác lên mình chiếc áo len mỏng di mỏng dính hình như là chả thấm tháp gì khi mà gió cứ mỗi lúc mỗi lớn, thở ra một hơi, Bảo Bình vươn tay kéo ống áo lên. Đã hơn mười một giờ rồi, sao lúc này bọn họ còn chưa về. Bọn họ mà Bảo Bình đang nhắc đến ở đây chính là ba người anh cùng em của hắn, Thiên Bình sau khi được hắn gọi điện nhắn nhủ về chuyện của Sư Tử thì cũng đã qua một lúc lâu rồi, bị quản gia Ted ương ngạnh lôi ra chỗ này hết chờ rồi lại đợi, Bảo Bình chỉ muốn một cước chạy vào phòng đóng cửa ngủ một giấc cho đỡ lạnh.
" Sao có thể lâu như vậy được " Lẩm bẩm nói, ông quản gia lia mắt về phía trước, chỉ toàn một màu đen đặc của màn đêm, hai tay đấm thùm thụp vào nhau, ông quản gia cứ như một con dơi mẹ bay vòng vòng khiến cho Bảo Bình đứng bên cạnh không khỏi co quắp khóe miệng, đột nhiên một cơn gió mạnh bạo thổi tới làm cho hắn da gà da vịt thi nhau nổi lên thì lúc này sức chịu đựng của Bảo Bình cũng đã bị nứt vỡ, đang tính dùng bạo lực lôi ông quản gia bướng bỉnh còn hơn cả cô công nương người Anh kia vào trong thì đằng xa, một chiếc Limo sang trọng đang từng chút một đi đến. Bảo Bình nhíu nhíu mày, sao không có chiếc Benz nào thế, chẳng lẽ là Thiên Bình về sau.
Không giống như Bảo Bình nghi hoặc khó hiểu, quản gia Ted lại vội vàng chạy đến cúi người một cái, chờ cho chiếc xe nọ chạy vào trong sảnh chính rồi ông mới hấp tấp bước theo sau. Trông đến cái thái độ lo bò trắng răng của ông, Bảo Bình không khỏi cười khổ. Rốt cuộc thì bọn họ cũng đâu còn nhỏ nhắn gì nữa, làm quá như vậy chỉ càng chứng minh thêm rằng ông quản gia của bọn họ cũng đã trở nên lẩm cẩm rồi thôi.
Đang hào hứng nhìn cửa xe bật mở nhưng ngay sau đó quản gia Ted liền thất vọng vì chẳng trông thấy tiểu thiếu gia nóng nảy mà mình yêu thương nhất ở đâu cả. Bước xuống khỏi xe chính là Thiên Yết cùng một cô gái.
Cô gái? Thiếu gia lại mang về một cô gái, cả quản gia Ted và Bảo Bình đều trố mắt lên nhìn, cô gái này không có rách rưới, không bẩn thỉu cũng chẳng khả ái hơn nữa lại còn vô cùng xinh đẹp cùng trầm tĩnh. Không phải là nhặt được trẻ mồ côi mà là y nhặt được một tiểu thư a.
Thật khác so với tiểu Dương lúc đó, " Thiếu gia, cậu bắt cóc vị tiểu thư này sao???" bộ dáng tái xanh tái mét của cái cô này nhìn kiểu gì cũng giống như là bị thiếu gia nhà ông bắt cóc vậy, mà cái điệu bộ lạnh lùng âm hiểm của y thì cũng có khả năng là vậy lắm. Nhưng mà quản gia Ted không hiểu a, y bắt cóc cô gái này làm cái gì?????????? Một loạt dấu chấm hỏi tràn lan khắp đầu óc khiến cho quản gia Ted choáng hết cả đầu, khuôn mặt hiện tại của ông móp méo đến buồn cười.
Không còn gì để nói, Bảo Bình đứng bên cạnh chỉ muốn chào thua lão già này, thật là giỏi tưởng tượng. Anh trai hắn cũng đâu có mất hình tượng như vậy chớ, Bảo Bình đang tính lên tiếng thì một lần nữa, từ ngoài cổng một chiếc Benz quen thuộc đang chầm chậm tiến vào. Lần này thì người bước xuống đích xác là Thiên Bình cùng Sư Tử. Quản gia Ted đang mừng rỡ chạy về phía Sư Tử thì lại bị Thiên Bình ngả ngớn chặn lại, cũng chính vì vậy mà cả người ông quản gia hấp tấp té nhào vào người vị thiếu gia yêu tinh nọ, hắn chính là dùng một loại giọng điệu càn rỡ cực kỳ thô bỉ hướng ông quản gia già cất tiếng.
" Yo, Ted nha, vừa mới chỉ xa nhau có vài tiếng đồng hồ thôi mà ông đã nhịn không được muốn động tay động chân với ta rồi, đúng là dê già mà ~~~ " Cố tình kéo dài âm cuối, Thiên Bình vừa nói vừa ôm lấy vai quản gia Ted lôi xềnh xệch vào trong, cũng chả thèm quan tâm thái độ phản kháng cùng ánh mắt như muốn trừng chết hắn của ông.
Ghê tởm, ông đây mới không có hứng thú với tên yêu tinh yêu mị như ngươi. Hừng hực muốn giãy ra lại chỉ càng thêm khổ sở, ông quản gia nhìn đến tiểu Sư Tử của mình ngày càng xa thật xa thì không khỏi khóc thét. Tốn công ông chờ mấy tiếng đồng hồ a, tiểu thiếu gia của ông cần ông aaaaaaaaaaaaaaaa. Cái tên hỗn đản hạ lưu vô sỉ này, ngày mai tuyệt đối không nấu bữa sáng cho ngươi, nhưng đến đây là hết, ông quản gia tuyệt nhiên phải tự mình kết thúc dòng suy tưởng ngay sau khi bị Thiên Bình một cước tống thẳng vào phòng đóng sầm cửa lại. Còn chính mình thì cười khẩy một tiếng bước ra ngoài.
Nhưng khi vừa mới bước ra chưa được hai bước thì hắn lại bất chợt nhận ra được cảm giác khó chịu bao phủ toàn bộ cái sảnh ngoài này. Sư Tử với ánh mắt hung tợn đang dùng tròng mắt đỏ tươi như máu của mình chằm chằm mà nhìn Thiên Yết, không.
Là nhìn cô gái bên cạnh y mới đúng.
Tiếng gió rít gào càng lúc càng lớn, Ma Kết khó hiểu nhìn một vòng bốn kẻ lạ lẫm đang như tạo thành một hình tròn lớn bao vây lấy mình, giống như con nai nhỏ ngây ngốc bị lũ sói độc ác dồn vào chân tường, mặc cho nó có vẫy vùng muốn thoát khỏi nhưng kết cục cũng chỉ có thể trở thành một đống máu thịt hỗn độn. Thật đáng ghét.
" Cô ta là ai? " Câu hỏi này chính là đang hướng Thiên Yết cất lời, thế nhưng đôi con ngươi rực đỏ của Sư Tử lại nhìn Ma Kết mãi không rời mắt, giống như một cái dao hình lưỡi liềm hận không thể một cái nhìn gϊếŧ chết cô. Ma Kết không hiểu sao tay của mình lại toát đầy mồ hôi, nhất là còn trong cái loại thời tiết lạnh lẽo như vậy nữa. Bỗng nhiên có cảm giác trống rỗng cùng cô đơn tới mức tủi thân, cô hoàn toàn không biết phải làm cái gì, nếu như có chuyện gì xảy ra thì sao đây? Một mình cô, phải, chỉ có một mình cô. Đôi chân bất giác xê dịch ra đằng sau, trong đầu Ma Kết duy nhất lúc này thật sự chỉ còn lại suy nghĩ muốn chạy trốn khỏi chỗ này.
Ấy vậy mà, ngay cái thời điểm cô dường như sắp sửa tuyệt vọng đến nơi thì bàn tay lại vô thanh vô thức bị ai đó nhẹ nhàng nắm chặt lấy, ấm áp tới mức, an toàn tới mức Ma Kết thầm nghĩ Có lẽ trên đời sẽ chẳng còn điều gì khiến cô an tâm hơn nó được nữa.
"Al , mang cô ấy vào trong " Cái gì???? Sao lại mang vào trong?? Ma Kết hoảng hốt thật sự ngay khi Thiên Yết đưa chính mình cho cái tên được mệnh danh là Al mặt than kia, mệnh lệnh được y phun ra như thể chẳng kẻ nào có gan dám cãi lại, Al lặng lẽ đi đến bên cạnh Ma Kết vươn tay ôm ngang người cô mang đi nhưng hình như có cái gì đó níu chặt lại khiến cho hắn không thể bước nổi, khẽ quay đầu ra sau, đập vào mắt Al chính là cái cảnh tượng khiến cho hắn không biết nên phải làm sao. Cô gái nọ đang bướng bỉnh siết chặt lấy tay của Thiên Yết thiếu gia mãi chẳng chịu buông, khuôn mặt ương ngạnh đỏ bừng một mảng, giống như níu giữ lấy một tia hy vọng nhỏ nhoi nhất mà chính mình tìm thấy được, Al lại nâng mắt nhìn lên, thiếu gia của hắn- Thiên Yết đang diện vô biểu tình đăm chiêu nhìn vào cái nơi tiếp xúc thân mật kia, không hề toát ra một loại khí tức đặc thù nào cả, y đơn giản chỉ là hơi dùng lực một chút, liền tức khắc thoát khỏi cái nắm tay yếu ớt đó.
" Đi đi "
Không được, không được!!! nội tâm Ma Kết gào lên tức tưởi, độ ấm nơi bàn tay bị chính y tàn nhẫn rút cạn, cô không muốn cứ vậy mà biến mất khi chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, cô còn phải quay trở lại nơi đó tìm Nhân Mã, còn có Xử Nữ cùng Song Tử a. Hình ảnh của Thiên Yết mỗi lúc một xa đi, Ma Kết vô giác vươn tay muốn bắt lấy cái ảo ảnh mờ nhạt đó thế nhưng nắm vào trong lòng bàn tay cũng chỉ toàn là không khí.
Chỉ vừa mới đó thôi, toàn bộ sảnh ngoài bỗng chốc chỉ còn lại bốn vị đại thiếu gia của gia tộc Louis danh giá, mỗi người một vẻ, mỗi người một tính cánh, đứng tại một chỗ như vậy lại vô tình toát ra cái loại khí tức chết chóc cùng quỷ dị không thể nói thành lời, nhất là lúc này, chàng thiếu gia nóng nảy - Sư Tử chớp nhoáng vọt tới túm chặt lấy cổ áo của Thiên Yết một đường đẩy mạnh y vào xe, tấm lưng đột nhiên va phải cửa xe oto đằng sau kêu lên ầm ầm, cho dù có như vậy thì biểu tình trên gương mặt của Thiên Yết cũng chẳng có gì lấy làm to tát, dùng một loại ánh mắt lạnh lùng khiêu khích nhìn Sư Tử, Thiên Yết không hề nói một lời nào.
Tiếng gió vút qua kẽ tai, xáo tung mái tóc của bọn họ một cách đầy nhịp nhàng, những tà áo khoác phất phơ như muốn bay lên tận trời cao. Sư Tử thật hận không thể bóp chết anh trai của chính mình, ánh mắt chẳng biết từ khi nào đã gằn lên hàng loạt tia máu, cậu gầm gừ nghiến răng nghiến lợi hét lớn " Không đủ sao? Một Bạch Dương thì không đủ sao còn muốn thêm người khác, chẳng phải anh nói với em cô ấy là người của anh ư? Thế tại sao còn mang về một đứa con gái khác. Vì cái gì? VÌ CÁI GÌ?????"
Bàn tay nắm lấy cổ áo Thiên Yết mỗi lúc một siết chặt, Sư Tử đã bắt đầu không khống chế được bản thân. Bảo Bình đằng sau đang tính tiến lên thì lại bị Thiên Bình bên cạnh giữ lại, hắn lắc đầu tỏ ý không nên can thiệp. Khó chịu siết tay mình thanh nắm đấm, Bảo Bình hoang mang nhìn về phía trước. Rốt cuộc thì chuyện này sẽ đi đến đâu, cậu đang cực kỳ lo lắng, không phải về Sư Tử mà chính là Thiên Yết, y không phải loại người hay nói vòng vo, nhưng những câu mà y nói ra đôi khi lại mang rất nhiều ý nghĩa khác nhau, nếu như không chú trọng đến nó thì có thể sẽ bị hiểu lầm chi phối lý trí tạo nên sự giận giữ mất kiểm soát giống như Sư Tử hiện tại vậy, chung quy thì giữa Thiên Yết và Sư Tử đã xảy ra vấn đề gì, tại sao thằng nhóc này lại trở nên như vậy.
" Ngu ngốc " Đột nhiên phun ra một câu nói khiến cho ba kẻ còn lại cứng đờ cả người, Thiên Yết nhắm mắt vươn tay đẩy mạnh Sư Tử ra khỏi một cách vô cùng dễ dàng, cứ tưởng như thế là đã hết, lại không ngờ y nghiêng người tung chân đá liên tiếp từng cú mạnh bạo vào bụng, lưng, mạn sườn Sư Tử từng cú không thương tiếc, hai tay vẫn thong dong đút vào túi quần, Thiên Yết không quan tâm đến biểu tình chật vật của em mình, chỉ lạnh lùng hạ từng cú đá như muốn gϊếŧ chết cậu. Chót cùng, mũi dày của y hung tợn dẫm xuống ngực Sư Tử một cái thật mạnh, Thiên Yết từ trên cao nhìn xuống đối diện ánh mắt giận giữ dù đau vẫn quật cường trừng lớn kia, nhạt nhẽo nói.
" Có vẻ như lời cảnh cáo của anh chẳng hề thấm tháp gì, em vẫn cứ là to gan dám động tay động chân với Bạch Dương? "
Thanh âm không biết là chứa cảm xúc gì đang len lỏi thoát ra khỏi cánh môi đạm sắc bay vào tai Sư Tử, thở gấp gáp, cậu nghiến răng " Con mẹ ... Ô " câu nói chưa kịp thốt lên hết thì Sư Tử lại bị Thiên Yết dùng chân đá một cái vào bụng đau đến độ nước mắt muốn trào hết cả ra, quay người ôm lấy bụng, Sư Tử hít thở thật mạnh, dạ dày của cậu có lẽ đã bị y đá cho xung huyết rồi.
Bảo Bình đằng xa chỉ có thể thở dài ôm đầu, thằng nhóc này quả đúng là lì lợm mà. Nhếch môi cười nhạt, Thiên Bình khoanh hai tay trước ngực lẳng lặng tiến lên một chút, vẫn chẳng hề nói câu gì.
" Đầu óc nông cạn chỉ biết một mà không hiểu mười, Bạch Dương là người của anh em hiểu theo khía cạnh nào, phải chăng là nghĩ theo kiểu một tên khốn như em, cho nên mới có hành động cưỡng bức con bé. Thiển cận " Híp mắt nhìn Sư Tử đang thảm hại gắng gượng ngồi dậy, Thiên Yết dựa lưng vào cửa kính xe chờ công kích sắp sửa phát ra từ cậu, thế nhưng Sư Tử nóng nảy thường ngày lại thật lâu không có hành động gì khác lạ, một tay ôm chặt lấy bụng, tay kia cậu vươn lên vuốt vuốt mớ tóc rối xù của mình, giữa làn gió lạnh buốt tim gan, xót xa thốt ra một câu nói.
" Vậy ... trả Bạch Dương cho em đi "
Nếu như đã không phải như anh nói, vậy thì trả cô ấy lại cho em đi, khóe môi không nhanh không chậm trước đôi con ngươi phẳng lặng của Thiên Yết, nhẹ cong lên một độ cong nhạt nhòa. Cả Bảo Bình lẫn Thiên Bình đứng đằng sau cũng chỉ biết ngây ngốc đứng trân trân tại một chỗ, lại chẳng thể thốt lên một câu nói nào, lại như ngây ra mà tự hỏi rằng, Sư Tử yêu Bạch Dương nhiều đến mức đó sao?
Có cái gì đó lành lạnh nhẹ nhàng chạm vào chóp mũi của Thiên Bình, không chỉ có hắn mà ngay cả Bảo Bình cũng sửng sốt không thôi, nhẹ ngẩng đầu lên lại như không dám tin vào mắt của mình.
Tuyết rơi.
Những bông tuyết đầu mùa lạnh lẽo nhẹ nhàng rơi lả tả từng hạt rồi lại từng hạt vô tình đáp xuống nền đất ẩm thấp, vô thức tan biến đi một cách hờ hững, Sư Tử hơi ngửa đầu, lại đột nhiên nhớ về cái lần gặp gỡ đầu tiên nào đó, tuyết cũng rơi như vậy, gió cũng mạnh như vậy. Cô gái một thân nhếch nhác ấy đã vô tình nắm giữ trái tim hắn vào cái thời điểm khó coi như thế này. Tựa như huyết mạch ngưng tụ giữa khoảng không chập chờn vô định, Sư Tử vươn tay lên che đi hai mắt của chính mình, hệt như muốn ngăn chặn cái gì đó chực trào, cậu bật cười một tiếng. Lạnh thật đấy, giống như cái tình cảm của cô ấy dành cho cậu cũng chỉ có thể mịt mờ lạnh lẽo như những hạt tuyết này a.
" Em muốn Bạch Dương " là của em.
Thiên Yết ngẩn người.
" Em muốn Bạch Dương " yêu em.
Tuyết đã bắt đầu rơi mỗi lúc một nhiều, quyện theo làn gió bay thật xa vào khoảng không vô giới hạn. Thiên Bình rũ mắt nhìn xuống những chấm trắng li ti đang dần tan thành bọt nước.
" Em muốn Bạch Dương " thuộc về em.
"..."
" Em muốn cô ấy "
Đến phát điên rồi......!!!!
Câu nói cứ vậy mà được Sư Tử lặp đi lặp lại một cách ngắc ngứ, đứt quãng, hệt như đang cố níu kéo cái chấp niệm ích kỷ nhỏ nhoi sâu thẳm trong trái tim đang thổn thức của chính mình.
Tuyết vẫn nhẹ nhàng tung bay, gió vẫn nhẹ nhàng phiêu dật. Đêm vẫn còn chưa kết thúc...
***
" Ngươi làm cái gì aaaaa, mau thả ta ra. Cứu người, có quỷ a, cứu người a "
Trong đêm tối phủ đầy tuyết trắng, trên đoạn đường dẫn vào ngôi biệt thự cổ điển sang trọng tại ngoại ô nước Pháp có một tiểu hồ ly chua ngoa đang bị chàng Ngưu ma vương trong truyền thuyết mang vác trên vai tiến thẳng vào trong sảnh chính. Đạp a đạp, vùng vẫy a vùng vẫy, cắn a cắn, véo a véo. Tiểu hồ ly nọ đã dùng hết cả ngàn năm công lực tung ra mọi tuyệt chiêu có thể công kích đối phương, thế nhưng đối với chàng Ngưu ma vương mình đồng da sắt thì chừng đấy chả thấm tháp gì. Biết mình sắp chết đến nơi, tiểu hồ ly xinh đẹp chỉ có thể ra chiêu cuối cùng. Dùng giọng nói như muốn nổ cả bầu trời.
La hét không ngớt.
Phải, tiểu hồ ly của chúng ta - Xử Nữ, còn chàng Ngưu ma vương thì chẳng còn là ai khác ngoài siêu mẫu anh tuấn, thâm tàng bất lộ - Kim Ngưu. Cuối cùng thì hắn cũng đã bắt được cô, lần này thì đừng hòng thoát, nếu như không còn cách nào khác, hắn tuyệt nhiên sẽ xích cô lại, giam giữ cẩn mật ( = )) ) trong đầu Kim Ngưu hiện tại chính là nghĩ như vậy. Tâm tình đang vui vẻ hớn hở sắp sửa bước chân lên cầu thang thì bỗng nhiên Kim Ngưu giật mình một cái bước hụt, nhưng rất nhanh tay của hắn đã nắm được vào cái thành bên cạnh. Suýt thì té, Kim Ngưu thở ra một hơi sau đó liền nghiêm mặt, bàn tay tức giận vươn lên vỗ vào mông của cái người trên vai một cái.
Cứng ngắc, đúng , tiểu hồ ly tất nhiên là đang bị hóa đá, sau vài giây bất động yên ắng, Kim Ngưu đang nhẹ nhàng nhịp bước lên cầu thang thì lại một lần nữa suýt bổ ngửa bởi vì......
" AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA Biếи ŧɦái, Biếи ŧɦái, Cứu người a, có người muốn gϊếŧ người a. Cứu mạng a cứu mạng " Xử Nữ đột nhiên giãy giụa điên cuồng, nắm tay cứ từng cái từng cái hạ thùng thùng xuống lưng của Kim Ngưu như muốn nổi trống vậy, hắn dám vỗ mông cô, tên khốn này lại dám sỉ nhục cô như thế. Trời ạ, Xử Nữ hét toáng, có vẻ như cô chẳng biết mệt mỏi là gì. Kim Ngưu thì khỏi phải nói, vừa tức tối vừa phì cười, " Còn dám cắn tôi không? "
Nhẹ xốc cô lên một chút nữa, hắn đi nhanh hơn. Xử Nữ hoảng hốt thật sự, lần này cô đã không kìm được nước mắt, sợ hãi nháo nhào lên " Gϊếŧ người a, sao không có ai thế này, mau tới cứu người a "
" Tôi nghĩ cô nên để dành sức lát nữa mà hét, biết đấy, Kim Ngưu tôi không thích âu yếm một tử thi đâu "
" Ngươi.. ngươi tính.. tính " Xử Nữ mồ hôi lạnh túa ra ướt hết cả trán, nuốt nước bọt lắp bắp.
Cười khinh bỉ, Kim Ngưu nháy mắt đã đi tới cửa phòng, vươn chân đá một cái, hắn tao nhã bước vào thẳng tay ném cô lên chiếc giường King Size phía trước, còn chính mình thì khóa chặt cửa lại. Xử Nữ sợ hãi lui người về phía sau, mếu máo " Aaa ngươi muốn làm cái gì? "
Tiến lên hai bước, Kim Ngưu khoanh tay đứng ở phía cuối chân giường nhìn Xử Nữ phía đối diện đang ôm gối run sợ thì không khỏi phải nín cười, con hồ ly này thật ra cũng dễ thương đấy nhỉ, nhìn cái bộ dáng run sợ kia xem, quả nhiên là làm cho tâm người ta phải nhộn nhạo a. " Một nam một nữ ở riêng trong phòng như vậy, cô nghĩ tôi sẽ làm gì? "
Không phải chứ, Xử Nữ trợn trừng mắt ngay khi nhìn đến Kim Ngưu đang vươn tay cởi từng nút áo trên người chính mình, ngón tay hắn di chuyển tới đâu áo liền bung ra tới đó, khuôn ngực rắn chắc thoáng chốc ẩn hiện mập mờ, mặt đột nhiên đỏ rực đi, Xử Nữ bật mạnh người đứng dậy lao xuống khỏi giường. Chết tiệt, cái hành động đó đối với một siêu mẫu như hắn quả thật là Phong tình. Aaaaa, không có tình thú gì ở đây hết, cô đang nghĩ cái khỉ gì a, chẳng lẽ chính mình cũng bị biếи ŧɦái??? aaa, dĩ nhiên mình không có bị biếи ŧɦái, trâu thối mới biếи ŧɦái a. Xử Nữ nước mắt sớm đã vì run rẩy mà chảy ngược vào trong lòng ngực, gấp gáp cầm lấy nắm cửa đẩy ra nhưng dù có cố gắng thế nào thì nó cũng chả xi nhê gì.
Lúc này, một tiếng leng keng vang lên đằng sau lưng, Xử Nữ bi ai liếc mắt một chút liền nhìn thấy được hy vọng nhỏ nhoi của chính mình cuối cùng cũng đã bị cắt đứt. Kim Ngưu ngồi bắt chéo chân lên chiếc giường đang vươn tay ve vẩy chùm chìa khóa trong tay, khuôn mặt tươi cười rạng rỡ còn hơn cả ánh đèn trong phòng. Xử Nữ chỉ muốn tức khắc cho hắn một cái dép. Ném bay chùm chìa khóa ra đằng sau, Kim Ngưu chống hai tay của mình xuống tấm đệm, nghiêng đầu " Lại đây "
Đồ điên, đồ biếи ŧɦái hạ lưu vô sỉ, đồ mặt giày, đồ trâu thối. Xử Nữ tức giận mắng chửi hắn trong lòng, khuôn mặt lại bắt đầu hiện tượng đổi màu. Cô ép sát mình vào cánh cửa, tuyệt đối không có bước qua.
Nhướn mi, Kim Ngưu gật nhẹ đầu " Cô không qua thì tôi qua vậy "
" Ngươi rốt cuộc muốn cái gì a? ta với ngươi cũng đâu có quan hệ gì đặc biệt đâu, tại sao phải bức ta tới mức này a " Xử Nữ vừa nói vừa dựa người vào cửa lui men theo bờ tường, hoang mang nhìn Kim Ngưu đang hưởng thụ sự chinh phục chơi đùa trong đáy tim, mỉm cười từng bước đi tới. Hắn tiến lên một bước cô liền lui hai bước, hắn dừng cô dừng, hắn di chuyển cô cũng di chuyển. Cứ như vậy cho đến khi đi hết cả một vòng quanh căn phòng, ngay tại lúc tấm lưng Xử Nữ thoáng chạm vào cánh cửa thì lúc này Kim Ngưu cũng đã mất hết kiên nhẫn tiến lên tóm chặt lấy hai tay cô kéo về phía mình, thình lình hôn một cái.
Trợn mắt, Xử Nữ ngay cả nổi nóng cũng chẳng có cơ hội, chỉ thấy hắn khẽ cười một tiếng, thầm nói " Như vậy có được tính là quan hệ đặc biệt không? "
Kiếp trước cô đã gây tai họa sát thân gì? tại sao hôm nay lại gặp phải cái tên càn rỡ biếи ŧɦái chuyên gia hôn hít như vậy a. Xử Nữ vươn hai tay lên che lấy miệng mình. mắt nhắm tịt lại không giám nhìn thẳng hắn. Kim Ngưu sớm đã muốn cười đến ngoác cả miệng, đang tính làm thêm vài cái chuyện linh tinh gì đó thì bỗng nhiên trong mắt hắn lóe lên vài ý tưởng. Khẽ buông hai tay lùi người ra xa, Kim Ngưu nhìn cô một đường từ trên xuống dưới, nhíu mày đánh giá. Hmm, vòng một ổn, vòng hai được, vòng ba chuẩn. Qúa tuyệt vời, khóe môi bất giác cong lên đầy ý tứ. Kim Ngưu đút tay vào túi quần lôi ra điện thoại của mình ấn nút gọi.
Tổng cảm giác như chẳng có động tĩnh gì, lúc này Xử Nữ mới từ từ mở hé mắt ra, lại không ngờ tên khốn kia đang nghe điện thoại ở đằng xa, cơ mà sao hắn nhìn cô ghê tởm quá vậy. Xử Nữ gai ốc thi nhau nổi lên đầy người, lại thấy Kim Ngưu nhàn nhã ngồi xuống ghế, vẫn tiếp tục nghe điện thoại. Cô chính là chán muốn chết, cũng không biết phải làm gì, thoát thì không thoát được, đành ngồi xuống đây cho đỡ mỏi chân vậy. Tựa lưng vào tường nhìn chằm chằm Kim Ngưu, Xử Nữ rất sợ hắn bất ngờ lao tới làm gì cô, ngay cả buồn ngủ lắm cũng cố gắng mở to mắt. Nhưng lý trí sớm đã phải chịu thua.
Xử Nữ chẳng biết từ khi nào đã nằm ra sàn nhà ngủ ngon lành, cũng chẳng còn phòng bị nào nữa, ngay cả khi Kim Ngưu chầm chậm đi tới cũng không hề phát giác được, có vẻ như là đã mệt mỏi lắm rồi. Ngồi xổm xuống ngắm nhìn khuôn mặt xinh đẹp đang ngủ say của Xử Nữ, Kim Ngưu nhẹ cười. Thế này mà cũng đòi bảo vệ bản thân sao, thật ra hắn chỉ muốn đùa cô một chút thôi, lại không ngờ cô gái này sẽ tin là thật. Kim Ngưu hắn trước giờ chưa hề muốn ép buộc ai a, đàn bà hắn dùng để chơi đùa thì không thiếu, nhưng cô gái này thì tuyệt đối khác biệt.
Vươn tay búng vào trán Xử Nữ một cái, trông thấy hai đầu lông mày của cô hơi nhíu. Kim Ngưu cười cười cúi xuống bế ngang cô lên. Qủa nhiên là một con hồ ly tự cao ngốc nghếch.
Tích tắc, tích tắc...!!
Đồng hồ trên tay chẳng biết từ khi nào đã chỉ đến số mười hai, xoa xoa hai tay vào nhau, Gum cảm giác như số phận của bản thân có lẽ còn muốn đen hơn bộ lông của con chó mực nhà hàng xóm, thiếu chủ hắn đúng thật là rất biết cách hành hạ người khác, đã tới giờ phút này rồi còn bắt hắn phải đi tuần tra đêm, nhíu chặt mày Gum vừa đi vừa giơ chân đá tung lớp tuyết mỏng manh dưới nền đá. Nhưng kể cũng lạ, thiếu chủ của hắn - Ares Helsing lại có thể gϊếŧ người công khai như vậy thì đúng là khó hiểu, Theo như Gum được biết thì thiếu chủ là loại người kín tiếng, làm cái gì cũng thầm lặng, kín đáo. Thế mà chỉ vì một cái chuyện cỏn con như vậy đã làm hắn nổi điên rồi. Không biết lão đại lần này sẽ đối mặt thế nào với Hội nghị viện đây, chắc là lại dùng quyền thế chèn ép các ngài bên phía Chính Phủ a, nói gì thì nói thiếu chủ cũng là cháu của thủ tướng Pháp, không nể mặt thì cũng phải nể mũi thôi.
Như ngỡ ra cái gì, Gum lại nhíu mày, chẳng phải kẻ làm thiếu chủ nhà hắn phát điên như vậy chính là con nhỏ tiện nhân Nhân Mã sao? cái đồ không biết xấu hổ đó, cô ta... hiện tại đang làm cái gì nhỉ???
Phựt.
Mặt bỗng đỏ như quả cà chua chín bấy, Gum vươn tay che lấy mặt mình, bị điên rồi, hắn đúng là đang phát bệnh nha. Tại sao lại nghĩ tới cô ta chứ, lại còn cái kiểu tim nổi trống thình thịch ghê tởm thế này nữa chứ, cũng đâu phải là bị say nắng đâu. Haa, hắn không thể nào " Cảm " con nhỏ lẳng lơ đó được . Cười trừ một cái, Gum lắc lắc đầu nhắm mắt nhắm mũi đi một mạch về phía trước, lại không để ý rằng cách đó không xa hiện có một người đang hôn mê bất tỉnh nằm ngay giữa đường. Đến khi phát giác được thì Gum cũng đã bị ngã cho chổng vó.
" Aissh " Nghiến răng nghiến lợi bò dậy đang tính giơ chân dẫm cho cái đứa làm hắn ngã vài cú thì Gum lại kinh hoàng giật lùi người ra xa, không thể nào.
Không thể nào.
Vươn tay áp lấy ngực trái đang phập phồng kịch liệt, Gum co giật khóe môi, là mơ phải không. Người đó, người đó..
là Nhân Mã, là cô ấy?
Tại sao lại là cô ấy? Chuyện gì đã xảy ra ? Nhân Mã làm gì ở chỗ này? Tiến lại gần hơn, Gum hơi cúi người xuống, không sai, khuôn mặt này không thể nhầm vào đâu được nhưng có điều, vệt cắt tứa máu này là do đâu mà ra vậy? không hiểu vì sao trong lòng bất ngờ dấy lên cái loại cảm giác khó chịu khi nhìn đến Nhân Mã đang mê man giữa nền tuyết lạnh băng như thế, Gum lại cảm thấy xót xót, mối thù lần trước còn chưa có tính xong cơ mà.., hừ, vậy coi như cô nợ tôi một mạng đi. Đồ lẳng lơ chuyên gia câu dẫn người khác
Nhẹ ôm lấy cô gái đang bất tỉnh dưới đất, Gum thần tình hơi một chút ngưng đọng khi cánh mội nhợt nhạt nọ thốt ra một cái tên.. " Song Tử "
Song Tử? Song Tử là ai??? Bực bội ôm chặt hơn, Gum liền nhăn mặt nhíu mày, Song Tử là thằng nào a? có phải là kẻ đã làm cô ra nông nỗi này??Chăm chú nhìn cô gái trong ngực đang co người lại vì lạnh, hắn cũng không biết phải làm cái gì, ăn mặc như thế này, cô lại muốn làm cái gì nữa đây?? May mà bên ngoài có một chiếc áo dạ nha, nếu không chắc sớm đã chết vì rét rồi. Mà khoan, tại sao mình phải đau đầu vì cô ta chứ? cô ta là loại người lừa đảo đê tiện, là cái đứa dám vung tay tát thiếu chủ, đâm hắn một dao. thù lớn như vậy, vì sao, vì sao..
Hắn lại có thể mềm lòng!!
Là không nỡ nhìn một đóa hoa bị thiên nhiên vùi dập giữa đêm đen hay chính hắn đã thật sự bị say nắng rồi...!
Lẳng lặng nằm gọn trong lòng của Gum, Nhân Mã trên môi thỉnh thoảng lại lẩm bẩm một cái tên mà ngay cả trong lúc mất đi ý thức cô cũng không tài nào bớt day dứt được " Song Tử "
Giá mà Gum biết người này là ai, nếu như hắn biết được Song Tử mà Nhân Mã đang mơ màng nhắc đến này là con gái thì không biết hắn sẽ tự dằn vặt bản thân mình thế nào đây, hắn điên rồi, chắc chắn Gum sẽ suy nghĩ như vậy. Làm gì có chuyện sinh tình cảm với kẻ thù chứ, nhất là... Rũ mắt nhìn đến khuôn mặt nhợt nhạt trong lòng ngực, Gum liền xùy cười bất cần.
Nếu như hắn không điên thì chính là thế giới này điên.
Có người nói rằng Tài năng của một kẻ ngốc chính là khiến cho người thông minh phải nổi khùng. Cự Giải rất công nhận điều đó, tỷ như lúc này đây, tiểu bạch thỏ đần độn Song Tử đang khiến hắn phát hỏa, từ khi bước chân ra khỏi tòa nhà cho đến lúc vào phòng ngủ của hắn, con nhóc này cứ khóc mãi không ngớt, tính đến thời điểm này chắc cũng gần được hai tiếng rồi. Đau đầu ngồi bên mép giường nhìn đống tròn tròn đang cuộn người trong chăn kia, Cự Giải cũng chỉ có thể bất lực.
Thút tha thút thít mãi, Song Tử ngây thơ cuối cùng cũng chịu nâng đầu dậy một chút, nghiêng một bên mặt vào tấm chăn bông đã bị cô chuầy chòa cho ướt một mảng, Song Tử với khóe mắt hồng hồng đảo mắt nhìn về phía Cự Giải đang ngồi, khàn khàn cất giọng.
" Tôi muốn về nhà "
Nhìn đến tiểu bạch thỏ ngây ngô dễ thương đang cong môi nhõng nhẽo thì tâm tình của Cự Giải bỗng dịu lại một cách lạ, Aiz, xích người lại gần một chút, hắn nghiêng người tới gần Song Tử nhíu mày " Nhà cô ở đâu ?"
" New York "
Ôi trời, thật muốn cười giễu một tiếng, Cự Giải thụt người trở về vươn hai tay day day trán. Trên đời này chắc cũng chỉ có riêng con nhỏ này có thể nói như vậy với hắn. Bộ Pháp và Mỹ cách nhau có một ngôi nhà thôi hay sao mà cứ muốn về là có thể về chớ. Đang lúc không biết nên làm sao thì tay của Cự Giải đột nhiên bị người nào đó ôm lấy, giật mình quay đầu lại, hắn ngơ ngác khi trông thấy Song Tử kê đầu cô lên tay hắn, đôi mắt ngước lên đầy vô tư " Mẹ ta bảo nếu như làm vậy thì sẽ đuổi được ác mộng "
Cái gì chứ, kê đầu mình lên tay người khác thì có thể đuổi được ác mộng sao? khoa học đâu có chứng minh điều này a, đúng là đồ ngốc, phì cười, Cự Giải nhẹ nói " Ác mộng ?"
Gật gật đầu, Song Tử một tay nắm lấy ống áo của hắn, tay còn lại dụi dụi mắt " Ta hay bị gặp ác mộng mỗi khi buồn " mím môi. Song Tử không hề biết mình xoay người lộn xộn một hồi thì thứ kê lên tay sớm đã chẳng còn là đầu của cô nữa, bờ má phúng phính cứ như vậy mà áp vào mu bàn tay của Cự Giải " Nỗi buồn càng lớn thì ác mộng lại càng đáng sợ "
Không an phận mà ma sát bàn tay của mình, Cự Giải mỉm cười lại một lần nữa nghiêng hẳn người xuống, song song lúc này Song Tử cũng ngước đầu nhìn lên, trán cả hai vô tình chạm vào nhau, Cự Giải không có lui ra, chỉ là lặng yên để như vậy, giống như bức tranh ngọt ngào được vẽ lên bởi thần Psyche, có thể hòa quyện tâm hồn của bọn họ vào nhau nhưng Song Tử hình như đã phát giác ra được mùi vị ám muội gì đó, đang lúc muốn quay mặt đi thì bàn tay còn lại của Cự Giải đã nhanh chóng vươn lên giữ chặt.
" Chỉ cần như vậy ở cạnh tôi, thì cô sẽ không bao giờ phải gặp ác mộng nữa "
Thanh âm uyển chuyển tựa như hàng ngàn nốt nhạc thi nhau nhảy múa, cất vang bài hát lay động trái tim của cô nhóc ngốc nghếch nọ, Thịch, Song Tử mở tròn mắt, chớp chớp như rõ ràng ra cái ý tứ gì đó nhưng cũng giống như chả hiểu cái gì. Cự Giải cũng hơi giật mình, lại không ngờ mình sẽ nói như vậy, không biết qua bao lâu, hắn nâng người ngồi dậy, tiện tay nâng luôn Song Tử nằm trở lại ngay ngắn. Chỉ thấy cô nhóc đó vẫn còn tròn mắt nhìn mình, Cự Giải liền nở nụ cười, lại cố tình muốn chọc cô một chút, nghiêm mặt khẽ nói " Khoa học đã chứng minh, hôn môi có thể giúp ngủ ngon a "
Thật xấu xa, Cự Giải tự mắng chính mình, nhưng bỏ đi, ai bảo hắn là mặt người dạ thú làm cái gì nha. liếc mắt nhìn Song Tử một cái, hắn liền có cảm giác quê quê. Biểu tình trên mặt cô ngu không thể tả, bỏ đi bỏ đi, không làm ăn được cái gì với tình trạng này đâu. Sao hắn lại đi hứng thú với con nhỏ nhạt nhẽo ngốc nghếch này chứ nhỉ, chắc ngày mai phải đi khám sức khỏe xem có chỗ nào không ổn định hay không thôi.
" Thôi được r..." không thể tiếp tục, không thể thốt ra cho hết từ ngữ bởi vì lúc này đây, môi của hắn đang được Song Tử ngây ngô chạm vào.
Nhẹ lắm, mỏng manh lắm nhanh lắm nhưng cũng ngọt ngào lắm. Đúng thế, nụ hôn này rất đáng yêu a. Song Tử sau khi rướn người chạm vào môi Cự Giải chưa tới hai giây liền lui ra tròn mắt nghiêng đầu nhìn biểu tình của hắn, chỉ thấy Cự Giải ngẩn ra như không dám tin vào mắt mình, Song Tử ngay sau đó liền bật cười tít cả mắt, vẫn cứ là giọng điệu ngây thơ ấy, cô hướng hắn cười nói.
" Ngủ ngon ".
Cái cảm giác rùng mình run rẩy này đã thật lâu rồi hắn không có cảm nhận được, vươn tay chạm vào môi mình, Cự Giải nhẹ cong khóe miệng. Song Tử a Song Tử, cô có biết là mình đang làm gì không hả? ha ha, rốt cuộc thì hắn cũng tìm được báu vật rồi, nhất định sẽ sớm đóng dấu bản quyền, báu vật ngốc nghếch này chắc chắn phải là của hắn.
Mùa đông năm nay chỉ vừa mới bắt đầu thôi mà, sao đột nhiên mà hắn lại có cảm giác năm nay chắc hẳn là ấm áp hơn năm ngoái nhỉ.
Xem ra Sắc lang Cự Giải đã tìm được mục tiêu của bản thân hắn, Song Tử ngốc nghếch có lẽ cũng chẳng bao giờ biết được rằng hành động ngây thơ của mình lại có thể thay đổi cuộc đời sau này của cô. Một biến chuyển to lớn mà ngay cả chính cô cũng chưa khi nào dám nghĩ đến. Vận mệnh sắp đi theo quỹ tích vốn có của nó, bất luận kẻ nào cũng chỉ có thể ngừng động mà không thể ngăn cản.
Tuyết vẫn cứ tiếp tục ôm lấy đất nước này, càng ngày càng dày hạt, càng ngày càng buốt giá. Vậy là chót cùng cũng chỉ còn lại Bảo Bình, hắn sẽ làm gì để chiếm được ánh mắt của cô gái Hoàng Gia đó, cái điệu cười nhạt nhẽo nguy hiểm ấy lại đang tính toán cái vấn đề gì vậy? Có trời mới biết được trong đầu của hắn đang chứa đựng cái quỷ gì a. Chỉ mong cô công nương người Anh kia an toàn sống sót thoát khỏi tấm lưới vô hình do chính Bảo Bình tạo ra mà thôi.
Đêm dài rốt cuộc cũng kết thúc.
Trong một căn phòng màu trắng tinh khiết nhã nhặn, trên chiếc giường cũng một màu trắng nốt có một đống trắng còn hơn cả màu trắng đang quay mình lộn xộn ngồi dậy, cô gái xinh đẹp bận trên mình bộ váy ngủ trắng toát đang mơ màng nheo lại hai mắt mình, mái tóc vàng kim dài tới tận thắt lưng đang không an phận mà chảy từ sau lưng ra trước ngực ngay khi cô gái vừa mới đặt chân xuống nhà. Lạnh quá, cô thầm nghĩ, vươn tay cầm lấy chiếc áo khoác trên ghế. cô không nhanh không chậm mặc vào. Đang tính bước vào nhà vệ sinh thì cửa đột nhiên bị gõ hai tiếng. Chớp chớp mắt, cô chậm rãi bước về phía cánh cửa cũng một màu trắng.
" Buổi sáng tốt lành, công nương của tôi "
Bàn tay đột nhiên bị người nắm lấy đưa lên môi khẽ hôn ngay khi cánh cửa vừa mới hé mở. Chàng trai với vẻ ngoài long lanh như bước ra từ những bức tranh cổ xưa, tam đại thiếu gia Bảo Bình - con trai của bá tước Louis, gia tộc danh giá nhất nước Pháp lúc này đang dùng một loại hành động mà ai ai nhìn vào cũng nghĩ đó chỉ đơn thuần là một nghi lễ chào hỏi quen thuộc của Hoàng Gia, thế nhưng cô công nương đối diện lại chẳng hề có cảm nhận như vậy, đôi mắt xanh bạc đó hiện tại nhìn cô đầy vẻ trêu đùa cùng dò xét.
Gặp phải ngươi thì ta biết chả có gì tốt lành sất, rụt mạnh tay mình ra, Song Ngư xoay người muốn đóng lại cửa thì Bảo Bình rất nhanh đã chen mình vào. Cậu cười cười " A, không nên vội, không nên vội "
" Đi ra " Đẩy mạnh cửa, Song Ngư lớn tiếng nhưng thanh âm vừa mới ngủ dậy lại nhạt nhạt như thể đang hướng Bảo Bình làm nũng, lần này thì sẽ không nhượng bộ nữa, cô tuyệt đối không để cho tên này được nước. Trừng mắt nhìn Bảo Bình đang ngày một áp sát, Song Ngư tuy bướng bỉnh nhưng vẫn hơi dịch người ra phía sau, khuôn mặt lạnh lẽo không lấy một tia tình cảm đang dùng ánh mắt cảnh cáo tên khốn khó ưa này. Bảo Bình cúi người cách cô chỉ đến một gang tay, nhìn Song Ngư một hồi thật lâu, hắn nhếch môi.
" Tôi đã hứa là sẽ không đụng vào cô nhưng đổi lại cô phải cho tôi một ngày. Công nương không phải là đã quên rồi chứ "
Hừ lạnh, Song Ngư không thèm để ý hắn, nhanh nhẹn xoay người sang hướng khác như muốn tránh khỏi ánh mắt như thỏi nam châm đó của Bảo Bình, gằn giọng " Là ngươi tự mình nói, ta không có nhớ là mình đã đồng ý "
Chỉ thấy bên tai vang lên tiếng cười thâm trầm, Song Ngư siết chặt nắm tay, ở một mình với người này quả nhiên rất là áp lực. Nhưng chưa kịp suy nghĩ thêm cái gì, toàn thân Song Ngư đã chính thức bị Bảo Bình ôm lấy, hoảng hốt quay đầu lại không ngờ tiện thể nâng cằm lên cho hắn nắm chặt, Song Ngư trừng lớn mắt.
" Vậy là cô muốn tôi tiếp tục cái chuyện hôm trước phải không, tốt thôi. Bảo Bình tôi chưa bao giờ mất hứng với chuyện đó cả "
" Vô sỉ " Nghiến răng phun ra một câu, hai má Song Ngư chẳng hiểu sao đã đỏ bừng tới tận tai, khuôn mặt hắn thật gần, tới nỗi chóp mũi cô cứ như muốn chạm vào môi hắn ngay tức khắc vậy. Siết chặt vòng ôm, Bảo Bình khẽ khàng cười.
" Cô cũng không phải là người đầu tiên nói tôi như vậy " Tức giận sau khi câu nói vừa phát ra, Song Ngư giãy mạnh người ra khỏi hắn chạy về phía cánh cửa mở toang nó ra, cánh tay dứt khoát chĩa thẳng ra ngoài hành lang.
" Ngươi ra trước " Bảo Bình nhướn nhướn mày, Song Ngư lại giận dữ hét lớn " Ta sẽ theo sau "
Có thế chứ, bật cười. Bảo Bình đủng đỉnh cố tình đi thật chậm, ngay khi vừa sượt người qua cô thì bất ngờ áp sát. Song Ngư bị hắn bức tới chân tường thì cực độ chán nản, cô không thích bị người ta vây hãm như vậy, trông kiểu gì cũng thấy mình thật yếu đuối. Bảo Bình càng nhìn gần lại càng nổi lên ham muốn, cậu hít mạnh một hơi rít từng từ qua kẽ răng.
" Tôi hiện tại rất muốn lột phăng cô ra. "
Bỗng nhiên đầu óc muốn nổ Oang lên dữ dội, Song Ngư mặt đỏ còn hơn quả cà chua chín, tức giận đá bay Bảo Bình ra ngoài đóng sầm cửa lại, dựa lưng vào cánh cửa, cô thở dồn dập, đồ vô lại. Đồ không biết xấu hổ. Đáng ghét, cô ghét hắn, cực kỳ ghét. Chậm rãi bước chân vào phòng tắm, Song Ngư cầu cho ngày hôm nay trôi qua thật nhanh để cô có thể trở về đất nước của mình.
Bên trong Song Ngư đang tức tối khó chịu chừng nào thì bên ngoài Bảo Bình lại muốn cười đến thổ huyết chừng đấy. Cậu tựa mình vào lan can nhìn xuống tầng hai, một vài cô hầu đang quét dọn cùng đầu bếp Mei đang lê cái thân hình mập mạp của mình xồng xộc chạy về phía phòng của Bạch Dương. Phải a, không biết cô nhóc đó hiện tại ra sao rồi.
Nhìn đồng hồ một cái, cảm giác như đang còn sớm lắm, Bảo Bình liền nhanh chân chạy xuống. Các cô hầu trông thấy thiếu gia đi đến thì lui hết toàn bộ vào tường cúi người chào cậu. Bảo Bình không để ý, chỉ là đơn giản đẩy cửa bước vào bên trong nhưng đập vào mắt cậu chính là một Bạch Dương hoàn toàn mất hết sức sống, tái nhợt ngồi trước cửa sổ đờ đẫn nhìn ra bên ngoài.
" Bạch Dương " Khẽ gọi một tiếng, Bảo Bình thong dong bước tới.
Nghe thấy có người gọi mình, Bạch Dương kinh ngạc quay đầu lại, trông thấy người bước vào là ai cô liền hấp tấp đứng lên cúi người " A, thiếu..gia "
Giọng nói vỡ vụn tiếng như vậy chứng tỏ rằng cô gái này vẫn còn mệt mỏi lắm, lại nhớ đến những chuyện mà Sư Tử gây ra cho cô, Bảo Bình không khỏi thương xót, đi tới bên cạnh nghiêng đầu nhìn cô một lượt. cậu không nói gì khiến cho Bạch Dương đối diện bị nhìn cho đến mất cả tự nhiên, cô không tự giác được mà quay đầu lảng tránh ánh mắt xoi xét đó đi lại vô tình để lộ ra mảng da hồng tím gần xương quai xanh. Nhíu nhíu mày, Bảo Bình tiến sát hơn một chút vươn tay tóm lấy cổ áo của cô một đường kéo ra.
" Thiếu gia " một vệt cắn đỏ tươi cùng bờ vai sưng tím cứ như vậy mà hiện lộ ngay giữa mắt hắn. Bảo Bình trầm mặt " Sư Tử làm sao ? "
Mặc kệ cho Bạch Dương đang yếu ớt muốn thoát khỏi cái nắm tay của cậu, Bảo Bình ngược lại càng giữ chặt hơn, vươn tay giữ lấy áo của chính mình, viền mắt Bạch Dương bất giác đỏ lên, cô khàn giọng " Không phải, cái này..."
" Bạch Dương " Gắt lên dữ tợn, Bảo Bình thật không dám nghĩ Sư Tử lại có hành động như vậy, có gì đó không ổn, có gì đó mà cậu còn chưa biết. Đang tính nói thêm chút ít thì cánh tay của Bảo Bình bị kẻ nào đó lạnh lùng siết chặt, quay đầu qua bên cạnh đập vào mắt cậu chính là.
Thiên Yết.
Y đang dùng một loại biểu tình khó nhằn nhìn cậu như muốn nói " Không được đụng vào Bạch Dương ". Ôi trời, tại sao cả Sư Tử lẫn y đều đáng ghét như vậy chứ nhỉ, Bạch Dương bị hai kẻ này quần cho như vậy quả nhiên là gầy đi không ít, nhẹ rụt tay mình về, Bảo Bình nghiêng người chỉnh lại cổ áo cho cô xong thì quay qua đối diện với ánh mắt của Thiên Yết. " Không biết là hai người sẽ làm thế nào nhưng em nghĩ, nên buông tha cho tiểu Dương ngay đi "
" Không phải chuyện của em "
Lạnh lẽo nói, Thiên Yết liếc Bạch Dương đang hoang mang ở bên cạnh một cái, sau rồi quay người đi đến cạnh giường ngồi xuống. Bảo Bình chỉ còn biết thở dài, bất đắc dĩ xoa đầu cô gái khả ái này một cái, lắc đầu bỏ đi. Sau khi ra khỏi phòng thì lại bất ngờ trông thấy Song Ngư sớm đã đứng ngay bên cạnh. Đóng chặt cửa lại, Bảo Bình phì cười " Không nghĩ công nương sẽ tới nhanh như vậy nha "
Liếc mắt nhìn lên, Song Ngư đúng là không hiểu nổi hắn, biểu tình ban nãy, à không. Cái biểu tình nghiêm túc vừa rồi hắn chưa bao giờ thể hiện trước mặt cô. Đối với cô hắn chỉ có trêu đùa cùng chọc ghẹo, còn với cô gái trong kia... Song Ngư bặm môi, liên quan gì tới mình chứ, cao quý như cô không phải là không có người quan tâm, cần gì tới hắn.
Giận dữ bỏ đi trước, Song Ngư không thèm để ý đến lời nói của cậu.
Khó hiểu nhìn cô gái như công chúa trong cổ tích đằng trước, Bảo Bình liền nhăn trán, cô ta..không phải là đã nhìn thấy hết rồi chứ..Biểu tình đó không phải là... Như ngỡ ra cái gì, Bảo Bình đuổi theo Song Ngư ra tận sảnh ngoài.
Bên trong ấm áp bao nhiêu thì bên ngoài liền buốt lạnh bấy nhiêu, tuyết trắng nhẹ rơi lả tả lên mặt lên trên vai, vương vãi khắp chiếc sân rộng lớn của gia tộc Louis, Bảo Bình đi đằng sau hờ hững cố tình lớn tiếng cười nói.
" Công nương giận dỗi làm tôi có suy nghĩ tưởng bở rằng mình đang bị vợ yêu đánh ghen a "
Bất chợt dừng lại cước bộ, Song Ngư cười giễu cợt xoay mạnh người lại đối diện với chính hắn, không hề e ngại hay là xấu hổ. Cô chỉ là đơn giản dùng một bộ mặt lạnh lùng không chút cảm xúc nhìn Bảo Bình. Bỗng nhiên bị Song Ngư trừng như vậy, Bảo Bình đột nhiên cảm thấy không quen. trước giờ cô ấy chưa bao giờ dùng thái độ lạnh lẽo như thế nhìn hắn, biểu tình này giống hệt anh trai Thiên Yết. quá mức bức người.
Tiến lên vài bước kéo gần khoảng cách, Ánh mắt Song Ngư trước sau vẫn đối diện hai mắt của Bảo Bình không hề tránh né. Gần hơn, gần hơn nữa. Cho tới khi khoảng cách hai người chỉ còn đúng một bước chân, Song Ngư liền dừng lại. Mặc trên mình chiếc váy dài trắng trong như ngọc, Song Ngư hiện tại mơ hồ giống hệt như con gái của thần tuyết, gió thanh lãnh thổi tung tà váy của cô, xáo tung lớp tóc vàng kim dài mượt mà như nắng sớm, vài ngọn tóc phiêu dật trong gió tuyết vô tình chạm vào bờ má cùng vành tai của Bảo Bình, quấn lấy mái tóc màu đất của cậu, quyến luyến không rời.
Giữa nền tuyết trắng xóa, hai người một trắng một đen đang như muốn dung nhập vào nhau, lớp váy bị thổi tung của Song Ngư hệt như là sắp nuốt trọn toàn thân Bảo Bình. Đẹp đẽ tới mức không gian như muốn ngừng lại, để cho người người có thể chiêm ngưỡng lấy nó. Hơi thở giữa không gian lạnh lẽo này chẳng biết từ bao giờ đã trở nên ấm áp ngọt lành. Rất muốn tiến lên một chút nữa, cúi người ôm trọn lấy cô. Bảo Bình dịu mắt ngắm nhìn cô gái đặc biệt này, không hiểu sao lại gấp gáp tới độ hắn muốn ngay tức khắc gỡ bõ lời hứa Không đụng vào cô vừa mới nãy.
" Ngươi nên nhớ cho rõ " Lạnh giọng cất tiếng, Song Ngư xoay người bước đi. Bức tranh đẹp đẽ ngay tức khắc bị phá vỡ, những lọn tóc vàng đã bị chủ nhân của nó vô tình lôi đi rời xa khỏi mái tóc bồng bềnh xáo trộn của người con trai đó, tà váy trắng cũng dần dần thoát ly khỏi cái bóng hình đen đặc của cậu. giữa vật vờ của đám tuyết lạnh lẽo, giọng nói ấy lại theo gió truyền đến.
" Không được chạm vào ta "
Làm sao đây, tôi đã say mê em đến mức này rồi, cũng chỉ là một lời hứa thôi mà. đối với tôi nó đâu có quan trọng, Trông đến cái bóng trắng đang mỗi lúc một xa kia, Bảo Bình cúi đầu nhẹ cười, dưới đáy mắt bất ngờ lóe lên vài tia âm u cũng tao nhã nối gót bước theo sau.
Trái tim con người rất là nhỏ , nó nằm trọn trong một bàn tay. Nhưng mà du͙ƈ vọиɠ con người thì có thể rất là lớn, giống như con rắn muốn nuốt cả con voi = ))
Bảo Bình sẽ làm gì Song Ngư??? hắn không phải là loại đàn ông suy nghĩ bằng nửa thân dưới, mục đích thật sự của hắn thì chỉ có hắn mới là kẻ rõ ràng nhất. Từ trước tới giờ thứ mà hắn muốn, chưa bao giờ là không thuộc về hắn. Cái gì cũng vậy.
Kể cả cô công nương xinh đẹp này cũng không có ngoại lệ.