Chương 8: Ngọt ngào
Nhiều người lời qua tiếng lại, chuyện bé xé ra to, ngày trước Mã bị Tố Nhi đá cũng bởi cậu quá yếu đuối không bao giờ đánh nhau như mấy cậu kia để tranh bạn gái. Thế mà thông tin không đáng tin cậy nơi đâu bung ra nói cậu như thế này.
" Mã từng bị gay nên Nhi mới chia tay cậu "
Thật tội cho Mã, khi nghe tin đó cậu đang ngồi ăn ở căn tin cùng bọn Giải, Mã Mã ho sặc sụa cơm chui tận lên mũi nước mắt cứ chảy mãi không dứt. Kết không nhịn được, phá lên cười đến nỗi lăn lộn dưới đất luôn.
Rầm
Tức giận cậu đập bàn, đứng dậy quát:
-Tên chó nào nói tào lao ra đây tao xem mặt chú cái coi!
Nhếch mép cười khinh, cậu xoay đầu một vòng, tất cả mọi người đều giựt mình, im thin thít không dám lên tiếng luôn. Mã thấy ai cũng cúi đầu ăn không nói gì nữa thì trong lòng khá lên chút, nhưng vẫn ra vẻ đi tới một tên nam sinh đang ngồi gần đó, nắm cổ áo hắn lôi dậy. Hỏi:
-Mày biết đứa....
Chưa nói hết câu Mã đã mở to mắt kinh ngạc.
-Triệu Phong
Cái tên này rất quen thuộc nha, vừa lên tiếng thôi thì cả bọn đồng loại nhìn. Triệu Phong lên tiếng:
-Chú em lâu không gặp, gặp lại tôi mà chú chào hỏi kiểu này à. Tôi tổn thương đấy!
Phong vờ đặt tay lên ngực, nháy mắt đưa tình làm cho mọi người căn mắt ra nhìn hai người họ không khác gì tình nhân cũ gặp lại nhau nha. Mã đỏ tía mặt vì thái độ hùa theo tin đồn của anh, cậu buông tay mỉm cười, đút tay vô túi quần, chữa lỗi:
-À, tại tôi không biết cậu về, sao lại không đến bên kia ngồi cùng bọn tôi đi?
Mã chỉ tay về bàn Giải. Phong mỉm cười khẽ gật đầu đi đến cùng cậu.
-Chào mọi người, có ai còn nhớ tôi không nhỉ?
Cũng không có gì căn thẳng cả, mọi người đều gật đầu cười với Phong, anh ngồi xuống cạnh Giải nãy giờ cặm cụi ăn không ngước lên, bên kia của cô là Yết cũng ngừng ăn từ khi nào nhìn chăm chăm vào Phong.
Phong cong khóe môi tạo thành một đường vẽ tuyệt đẹp trên khuôn mặt vuông vức quyến rũ của anh, đối mặt với Yết không hề mang theo sự trêu chọc. Anh đưa tay vuốt nhẹ mép môi Giải làm cô giựt mình ngẩng đầu, cả đám cùng đồng loạt nhìn Giải.
-Ăn uống không thay đổi nhỉ? Cơm dính tùm lum vậy nè.
Tim đập thình thịch, không phải rung động hay gì hết mà Yết đang ngồi kế bên a, thế nào hắn cũng hiểu lầm cô. Ai không biết cô và Triệu Phong từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, từ ngày bé cả bọn chơi cùng nhau lúc nào anh cũng lo cho cô thái quá khiến tụi nó cứ trêu sau này cô và anh sẽ lấy nhau a. Không ngờ năm năm trước anh đi du học, hai năm sau cô và Yết bắt đầu quen, cô chỉ yêu Yết và coi Phong như anh ruột của mình nhưng mà...
-Cô ấy không còn như xưa và chẳng cần anh quan tâm. Đi
Từ nhỏ Yết và Phong lúc nào cũng ghét nhau, đánh nhau thậm chí là muốn giết nhau đấy chứ, mà cũng lạ nếu nói Yết và Mã song sinh thì có ai mà tin khi hắn cùng Phong đứng cạnh nhau cứ như hai giọt nước ý, khuôn mặt tới tính tình hằn học y chang. Nhưng Mã với Yết thị là song sinh a, giấy khai sinh thậm chí Song Tử có thể làm chứng.
Thấy Phong vẫn như xưa đụng chạm đến người con gái này, bây giờ cô ấy là của hắn không còn của anh ta nữa, hắn đứng dậy nắm tay Giải kéo ra khỏi căn tin.
Triệu Phong vẫn giữ nụ cười không thay đổi, nhưng bây giờ trong tâm anh đang không được vui :" Hãy vui vẻ khi mày còn có thể đi, Giải là của tao"- nhìn theo bóng dáng hai người ra khỏi căn tin trong đầu hắn chỉ còn lại sự tức giận.
-Ăn đi, sao ai cũng ngớ ngẩn thế này? Chẳng thay đổi gì cả.
Phong quay mặt lại cười với đám người ngẩn ra nhìn mình, anh lắc đầu rồi cặm cụi ăn, tưởng tượng đống cơm đang nhai nát là khuôn mặt của tên Yết ấy.
" Tất cả tự mày chuốc lấy, tao đã bảo không được động vào cô ấy vậy mà mày....haha.... tích tắc thời gian mày vui vẻ không còn nhiều đâu "
Anh nhếch mép nhẹ, uống chốc nước, đôi mắt ánh lên sự nguy hiểm.
-Aaa... đau quá... dừng lại... xin cậ...u
Yết sau khi lôi Giải lên sân thượng, khóa chốt, hắn đè cô vào tường không báo trước đã hành động, tuột chiếc quần lót ra nâng chân tiến thẳng vào âm huyệt chặt hẹp chưa được thích ứng.
-Mày nên cẩn thận đấy, mày là của tao nghe rõ không?
Lực đạo càng mạnh, hắn dùng tay bóp chặt chiếc cổ thon dài ấn đầu Giải sát vào tường, cô không thở nổi lại rất đau ở dưới, ra sức gật đầu.
Đạt tới cơn tuyệt đỉnh, hắn rên to lấp đầy trong cô.
Trượt xuống vách tường cả hai thở hổn hển, hắn đặt cô trong lòng, vân vê, trêu đùa bầu ngực sữa của cô.
-Đừng bao giờ gần Phong quá, xin em. Anh sẽ giết hắn nếu như hắn tiến lại bên em đấy!
Giải đã ứa nước mắt, bỗng giật mình, ngước mặt lên nhìn thẳng vào Yết, không tin được đó là lời của hắn a, hắn chưa bao giờ nói nhẹ nhàng như thế với cô cả, mặc dù đang đau buốt ở âm đ*o và nỗi đau ở tim nhưng khi nghe hắn nói như kiểu van nài ấy, khiến trái tim lẫn niềm đau của cô biến mất.
Cô gật đầu, choàng tay ôm quanh người hắn, áp mặt vào ngực lắng nghe tim hắn :" Có phải anh đã động tâm? "- cô nghĩ thầm.
------------------------
Chưa bao giờ Giải lại cảm thấy yêu đời thế này, cả ngày cứ hết nhảy tưng tưng rồi lại cười rất vui vẻ nha. Ngưu thấy lạ nên hỏi:
-Hôm nay em sao vậy Giải?
Kết chen vô:
-Chắc bị Yết làm gì rồi khùng phải không?
Giải không đáp chỉ cười rạng rỡ, quay mặt chạy thẳng ra khỏi phòng, hằng ngày cô luôn mặt mầy chầm dầm đối mặt với mọi người hôm nay khác lạ làm ai cũng hoảng sợ, không biết có điên rồi không.
Xử xuất hiện từ khi nào ngoài cửa phòng Ngưu, tựa nghiêng mình vào cửa tay cho vào túi, cô quay ra thấy cậu, vui vẻ đứng dậy đi thẳng ra ngoài cùng Xử.
Kết lắc đầu, cầm cuốn tạp chí lên đọc, ai cũng có bầy đàn hết rồi còn cô ngồi đây một mình, nói mới nhớ không biết tên Mã đáng chết đấy đã đi đâu với Triệu Phong từ lúc tan học tới giờ còn chưa về a.
Quay lại với Xử - Ngưu
Nếu nói Giải - Yết là cặp đôi chuyên gia có rắc rối, thì Mã - Kết lại là cặp nhí nhảnh đáng yêu đúng tuổi học trò hơn.
Xử - Ngưu thì lại nhẹ nhàng, cuộc tình họ đã từng trải qua đau buồn, hiểu lầm nhưng đã yêu nhau dù có bao sóng gió cũng quay lại bên nhau thôi.
Hai người cùng về phòng Xử, nằm trên giường, Ngưu nằm trong lòng cậu. Xử nói:
-Ngưu à, Ngọc Trinh có đến tìm mình lúc nãy.
-Tới tận nhà mình à?
Ngưu ngẩng đầu dậy nhìn Xử, cô không tin cô ta lúc này lại có thể tìm cậu, không những thế lại đến tận nhà cô nữa chứ. Xử ôm lấy Ngưu chặt trong tay, chậm rãi gật đầu.
-Cậu phải tin mình, dù có bất cứ điều gì đi nữa mình không bao giờ phản bội cậu.
Xử khẳng định chắc nịt. Cậu ôm cô vào lòng như sợ mất hôn nhẹ cánh môi đào của cô.
Nếu nói đến hai người này ai bảo trong sáng thì chém ta đi a. Bắt đầu từ ba năm trước cả hai đã là của nhau về tâm hồn lẫn thể xác rồi. Xử trút bỏ bộ đồ vướng víu trên người Ngưu và mình, cả hai cùng chạm nhau, da thịt cọ sát.
Cậu cuối đầu hôn lên chiếc cổ trắng ngần của cô, hai đôi tay đan lấy nhau, chiếc lưỡi cậu lướt trên từng tất da Ngưu làm cô rung lên vì khoái cảm, khẽ uốn cong người ngực cô lấp đầy khuôn miệng Xử. Mỉm cười, khúc dạo đầu của cả hai thật ngọt ngào, dịu dàng, vuốt ve, tôn trọng nhau.
Xử nhắc mông tiến vào nơi bí ẩn chặt hẹp của thiên hạ nhỏ, hơi thở gấp rút, cả hai kết hợp nhuần nhuyễn người đẩy kẻ đưa.
Cơn khoái cảm đạt cực đỉnh, cậu thúc mạnh lấp đầy Ngưu. Nằm úp lên người Ngưu, cậu vuốt ve khuôn mặt hồng nhuận đáng yêu dưới thân, yêu thương hôn lên vầng trán đã lấm tấm mồ hôi.
-Anh yêu em!
-Em cũng yêu anh.
Đúng vậy, Ngưu yêu Xử và Xử cũng rất yêu Ngưu tình yêu của họ không ai có thể chia cắt được, dù có cách xa trái tim họ luôn luôn thuộc về nhau.
Năm trưởng bối về mà không ai báo trước một tiếng gì hết a, lúc họ về cũng cỡ 3h sáng, thập thò đi vào nhà không gây ra tiếng động cứ ngỡ trộm đấy chứ. Song Tử trăn trở không ngủ được vì em bé cứ đạp mãi trong bụng, vừa ngồi dậy định đi xuống lầu lấy gì ăn thì...
-Aaaaaa ăn trộm
Bốp
Nguyên cái đèn ngủ bằng sứ bay thẳng vô đầu Sư Tử làm anh bất tỉnh tại chỗ chưa kịp trăn trối.
Sư sợ làm Song tỉnh giấc nên vào phòng không bật đèn, lại đi không nghe tiếng bước chân ai ngờ đúng lúc Song ngủ không được cứ ngỡ ăn trộm đột nhập, sợ quá lấy đại cái đèn ngủ trên bàn mà quăng tới mục tiêu cực chính xác luôn. Lại không ngờ tên trộm đấy lại là chồng mình.
-Có chuyện gì vậy?
Đang đêm hôm có biến, làm cả nhà ai cũng nhao nhao chạy lại phòng Song, bật đèn lên thì ai cũng chết đứng, Sư nằm một đống dưới sàn đầu còn chảy máu do chiếc đèn gây nên a. Hung thủ của vụ việc đang bò lại gần chồng mặt cắt không còn giọt máu.
Thiên, Ngư, Bảo, Dương đang dẹp đồ nghe thấy tiếng động cũng nhanh chân chạy lên xem có việc gì.
Đám nhóc tỳ thấy người lớn về mà không hay biết gì, cũng chẳng ai quan tâm quay lưng về phòng mình ngủ, ai biểu vào nhà mà cứ như ăn trộm làm chi.
Khuya rồi nên chẳng ai muốn đưa Sư đến bệnh viện, Ngư đi kiếm hộp y tế, Bảo với Thiên phụ đỡ lên Sư lên giường, còn Dương thì đang làm dịu sự hoảng hốt trong lòng Song.
" Không lẽ mình mang tội giết chồng sao trời " - Song nghĩ thầm.
Sau một hồi sơ cứu, sự nguy hiểm không còn đe dọa đến Sư , Song cũng bình tĩnh hơn ôm lấy chồng trong lòng " nhẹ nhàng " vuốt cho hai bàn tay.
Chát Chát
-Về sao không báo, xém tý nữa tôi giết anh rồi đấy!
Đang bất tĩnh mà cũng phải giựt mình dậy, vô tội nhìn vợ :" Anh không muốn đánh thức em mà, còn bị ăn nguyên cây đèn giờ còn đánh anh nữa "- Sư nghĩ thầm, đưa mắt đáng thương nhìn Song.
Bất ngờ, mọi người không kịp phản ứng chỉ có Thiên nhanh tay kéo Song ra không thì con bé đánh chết thằng nhóc mất.
Một lúc sau đó mọi thứ đã ổn định lại.
Ngư ngồi xuống kể lại những gì xảy ra ngày hôm qua cho Song nghe, cô nhướn người dậy nói:
-Nếu như thế phải làm sao? Con không thể đột nhập vào được.
Dương trả lời lại:
-Đến lúc thích hợp chúng ta cần nói cho bọn nhỏ nghe, cần phải đào tạo một đứa để thay thế chị.
Bảo chen vô:
-Như thế không ổn, kĩ năng như Song đâu thể ngày một ngày hai mà có được, với lại tụi nhỏ này làm việc nông nỗi thì coi như chúng ta toi.
Thiên không cho là đúng, ông im lặng nãy giờ lên tiếng:
-Ta nghĩ con bé Ngưu rất thích hợp thay thế Song, chỉ cần con chịu dạy nó.
Sư tán thành:
Đúng đấy, Ngưu thì khỏi nói, nó có tố chất " gây họa " từ nhỏ, đánh nhau rất cừ chỉ cần luyện thêm về các mật mã là ok
cả bọn cùng gật đầu đồng ý. Ngưu đích thị là một ý kiến không tồi với tài năng thiên bẩm và năng lực siêu nhân của con bé làm việc này rất tốt.
Ngư thì rất lo lắng, thế nào Ngưu cũng là con gái bà liệu có chuyện gì xảy ra với nó thì sao?
Lúc đầu không định cho bọn nhỏ nhún tay vào nhưng khi biết bên kia cử nội gián về cũng chỉ là vài đứa nhóc tỳ thì bên đây khá ngạc nhiên, mà làm nhiều cách không thể biết bọn nhóc đó là ai. Chỉ còn cách " gậy ông đập lưng ông " - " lấy độc trị độc " thôi.
Trong lòng bà cầu mong :" Đừng giống như bảy năm trước máu nhuộm đỏ cả sông Hoàng Hà " ( sông Hoàng Hà ta chỉ nói quá thôi nha )
END