Trễ học, Kết tức giân lườm Mã, cậu thì không quan tâm tới anh mắt giết người của cô mà nhìn xung quanh xem có ai nhìn mình không, may mà ai cũng nhìn thẳng về phía trước chăm chú nghe giảng bài nếu không chắc cậu sẽ toang cửa mà chạy trốn mẩt.
Kết cảm thấy hài hước nên che miệng cười về hành vi khó coi bây giờ của cậu.
Cạch
Tiếng mở cửa lớp, làm mọi người đều dời mắt khỏi bảng đến cửa.
Bước vào là ông thầy toán có sân bay di động trên đầu, còn sau lưng ông ta vẫn còn một người nữa, ai cũng nghiêng đầu muốn nhìn người bí ẩn ấy, khi bước chân người ấy bước vào cả lớp nín thở, tròn mắt nhìn nhau.
Thật đẹp!
Bước vào là một cô gái xinh đẹp, cặp mắt to tròn với hàng mi cong vuốt, chiếc mũi cao nhỏ nhắn, đôi môi mỏng múm mím đáng yêu, làn da trắng như tuyết, dáng người quá ư là cân đối đó chứ. Các bạn nam sinh ai cũng đều in rõ hai trái tim trên con mắt họ, còn phía nữ sinh ghen tỵ có mà hâm mộ cũng có. Chỉ duy nhất cậu Mã Mã đang cứng đờ người ra.
-Này thấy gái là mê hà.
Kết huýt mạnh cù chõ vào người Mã, cô gái trên bục quen quen nhưng không nhớ rõ là ai, bệnh đãng trí của cô nó lại tái xuất rồi.
-Hả, đâu có, đó là Tố Nhi mà.
Mã oan uổng giơ hai tay lên, làm mặt cún con. Kết sực nhớ ra là mối tình đầu của bé ngựa nhà ta năm lớp 9 đây mà, cô ta đã đá Mã một cú đau điếng đến giờ Kết vẫn không quên được sự thảm hại của cậu vào lúc đó đâu. Kết lườm lườm Tố Nhi, quay phắt đầu qua nheo mắt cảnh cáo Mã:
-Cậu mà lén phén muốn quay lại tình cũ thì chết với tôi đấy, hứ
Mã oan uổng bóp vai Kết:
-Không bao giờ, Mã chỉ có Kết thôi!
Nghe lời đó của Mã, Kết sướng lỗ tai gì đâu á nhưng mà vẫn giữ mặt lạnh huếch lên cao. Mã đương nhiên biết Kết đang thích thú cỡ nào mà, cậu liên tục xoa vai của cô như một tên vuốt mông ngựa vậy.
Hành vi của hai người tuy không quá phô trương, chẳng ai để ý nhưng không thể lọt qua cặp mắt của Nhi, giờ đây trong mắt cô ta chỉ có sự tức giận che giấu sau nụ cười thân thiện giới thiệu mình với cả lớp.
-Chào các bạn mình là Trương Tố Nhi, từ Canada chuyển đến đây rất mong được các bạn giúp đỡ.
Cô lên tiếng, giọng ngọt ngào đốn ngã bao trái tim nam sinh, sau đó còn nháy mắt nữa chứ, làm cả lớp náo loạn lên.
-Tất nhiên rồi, tất nhiên...- nam sinh ồn ào reo lên
-Xem vẻ mặt lẳng lơ của cô ta kìa, thấy ghét...- một vài nữ sinh ganh tỵ
-------------------------
Thiên Yết trở lại trường với tâm trạng bức xúc không thể chịu nổi, hắn bực vì cái né tránh của Giải lúc nãy.
Bỗng hắn thấy bóng dáng ai đó khá quen, suy nghĩ thế nào mới sực nhớ hô to:
-BẠCH NGỌC TRINH
Cô gái quay lại, nhìn Yết mỉm cười.
-Thật lâu không gặp nhỉ?
Ngọc Trinh đi đến bên cạnh Yết, cả hai hàng huyên đi đến lớp, hắn được biết cô mới trở về nước hôm qua, bao năm qua đi, cô nói nơi cô đến là địa ngục, bây giờ về nước còn học chung lớp với Yết nữa 12A.
Khi cô xuất hiện cùng hắn nơi cửa lớp, ai cũng bàng hoàng nhìn chăm chăm vào Trinh, cô ta xinh đẹp hơn, duyên dáng hơn, và ra dáng người lớn hơn, nhưng trên nét mặt không giấu được sự buồn bã khiến người người đối diện đau lòng.
Xử siết chặt tay, đôi mắt ánh lên sự nguy hiểm nhìn con rắn độc được ngụy trang quá tài tình bởi lớp lông cừu đáng yêu trước mặt, đã ba năm nay cậu muốn xé nát con người này và bây giờ cái ước mong đó sắp thành sự thật rồi, nếu có cơ hội cậu sẽ giết chết cô ta.
Ngưu thấy Xử siết chặt nắm đấm cô hiểu cậu ấy đang nghĩ gì, nhưng cô vẫn tin trong chuyện này người có lỗi là Xử, Ngưu nắm bàn tay Xử khẽ đưa lên má mình giúp cậu ấy bình tĩnh lại, dù có chuyện gì đi nữa, cô cũng không rời xa Xử vì chính lúc này cô đinh ninh mình không thể nhường Xử cho Tố Trinh dù cô cảm thấy rất tội nghiệp và đáng thương cho cô ta.
-Xin chào, các bạn chắc ai cũng biết mình rồi nên không cần nói nhiều đâu nhỉ? Mong các bạn đừng tránh xa mình, cảm ơn các bạn.
Bạch Ngọc Trinh cuối đầu chào lớp và thầy, cô đi xuống ngồi đối diện với bàn của Ngưu, nở nụ cười thân thiên cô chào trâu con như thể chưa có chuyện gì xảy ra. Nhưng trong tích tắc đôi mắt Trinh đã nhìn xuống đôi tay Xử và Ngưu đang nắm lấy nhau, cô ta cười thầm trong lòng, nhưng vẫn ung dung chào Xử, ngồi xuống ghế mình.
Yết ngồi sau lưng Trinh, hắn quan sát từng nhất cử nhất động của bọn họ, thật sự đây là một màn kịch quá hay quá hấp dẫn, nhưng với vai trò người bạn hắn mong Xử không mất đi tình yêu của mình, Yết không thể giấu được nụ cười nhạt vì hắn biết Bạch Tố Trinh là kẻ cực kì nguy hiểm, biết từ nào? Có lẽ vào ba năm trước, cái ngày cô vờ bị sinh non và nhập viện đấy.
--------Nhà Giải----------
Tinh tong.... tinh tong....
Chuông cửa vang lên, Giải đang nằm trong bồn tắm, lắp đầy trên người là bong bóng trắng, cô ngờ ngợ ai đang ngoài cửa nhỉ? Lâu rồi mới có người bấm chuông a, xém tý nữa cô đã nghĩ nhà mình không cài chuông rồi hoặc nhà vô chủ rồi, ai vào nhà cũng đi te te như nhà họ riết Giải cũng chẳng thèm khóa cửa.
-Ra đây
Giải mặc nhanh chiếc váy satanh mỏng chạy thẳng ra cửa, thật thì gấp quá có cái váy thôi, áo ngực quần lót cũng không mặc luôn, nhìn vào chắc chắn sẽ có kẻ sịt máu mũi mất.
Cạch
Mở cửa ra, Giải đứng yên như tượng đối diện với người con trai có nụ cười ấm áp như ánh dương, trái tim Giải bỗng loạn nhịp, nó nhảy cẫng lên như muốn bay ra khỏi lòng ngực cô a. Thật sự mừng quá đó mà.
-Chào bé cua ngốc, em vẫn như vậy không mặc đồ bên trong à, lớn rồi không phải con nít như trước nữa đâu.
Anh ta bước vào nhà khi chưa có sự cho phép của Giải và không quên thuyết giáo về cách mặc đồ của cô.
-Triệu Phong, sao anh lại ở đây?
Câu hỏi ngu ngốc chưa kìa, nhà anh ta đối diện a, chỉ vì đi du học nên căn nhà không có ai thôi, giờ anh ta về thì ở đó và qua đây chào cô, thế cũng hỏi.
Triệu Phong vương tay ôm Giải vào lòng, anh ngồi xuống ghế salon không quên trao nụ cười thần bí cho cô.
-Anh nhớ em quá, em mới tắm à thật thơm.
Anh ta vẫn như năm năm trước luôn thích đặt cô vào lòng, ngửi lấy mùi trên cơ thể cô, anh ta nhẹ nhàng làm trái tim đang đau của cô bỗng ấm áp lạ thường. Giải đã quen ngồi trong lòng anh như thế này từ nhỏ, cũng chẳng có gì ngại ngùng nên đưa tay bóp cái mũi anh lại, nhe răng cười tít mắt.
Phong vương tay gỡ cái vật chắn ngang chiếc mũi cao của mình ra, bặm môi cảnh cáo, anh nhìn xuống bây giờ mới để ý, phía trong tất da thịt kia có rất nhiều dấu xanh đỏ lạ thường, trong phút chốc đôi mắt anh sa sầm, tay nhanh chóng lột luôn cái đầm mỏng của cô.
Cái này làm Giải bất động này, hồi nhỏ có cởi đồ tắm mưa chung nhưng đó là về lúc bốn năm tuổi còn bây giờ thì mười mấy rồi, cởi đồ thật không hay.
-Phong anh làm cái gì vậy?
Giải la toán, muốn đẩy anh ta ra, nhưng lực của anh mạnh hơn cô, đè cô nằm thẳng xuống ghế.
-Ai đã làm thế này với em?
Triệu Phong chưa từng hung dữ thế này với Giải cả, anh biết mình đã quá trớn, cô đưa đôi mắt vô tội trong suốt đã ánh lệ nhìn anh không tin trước mặt mình là Triệu Phong dịu dàng năm nào.
Anh thở dài, nhặt chiếc đầm mặc lại cho Giải ôm cô trong lòng hít lấy hít để hương thơm ngọt lịm nơi cổ cô.
Thật khó khăn để kìm chế chính mình khi người con gái mình yêu nhất lại rơi vào tay kẻ khác. Giải úp mặt vào hõm vai anh nên không biết khuôn mặt Phong giờ đây hằn lên những tia máu rất đáng sợ, cứ như muốn ăn tươi nuốt sống người khác.
-Anh xin lỗi!
-Không, em không trách anh, anh ơi, em buồn ngủ quá!
Vẫn như ngày xưa, Giải thích nhất nũng nịu với Phong, mỗi lúc mệt mỏi hay bị đánh đòn, Giải lại chui vào lòng anh mà ngủ, dù anh có làm sai với cô điều gì cô cũng không trách bởi vì, Triệu Phong là người anh trai thân thương của cô. Chỉ là người anh trai duy nhất mà Giải muốn bên cạnh.
Phong mỉm cười, thiên hạ trong lòng vẫn không thay đổi, vẫn như ngày nào, ngốc nghếch đáng yêu, anh vỗ nhẹ lưng cô, con cua không biết tốt xấu đã ngủ trên người anh từ lúc nào không hay.
" Giải, anh yêu em, kẻ đã chiếm được em trong thời gian anh vắng như vậy đã quá lợi cho hắn rồi, từ bây giờ em là của anh "- Triệu Phong nghĩ thầm bế Giải lên phòng, trước khi đi không quên đặt nhẹ lên môi cô một nụ hôn. Tình yêu của anh, em là của anh mãi mãi!!!
"Trò chơi bắt đầu khi đối thủ đã sẵn sàng vào thế. Quy luật duy nhất không từ bất cứ thủ đoạn nào để đạt được mục tiêu."
Triệu Phong nhận được phong thư không ghi tên người gửi nhưng anh biết chắc lá thư này được gửi bởi ai, anh vò nát rồi vứt vào sọt rác, bàn tay không ngừng quay viết, mắt đăm đăm nhìn ngôi nhà trắng đối diện, nơi cửa sổ nhỏ tầng một có bóng dáng ai lướt quanh phòng.
Cạch
Tiếng cửa phòng bật mở, anh vẫn không phản ứng gì, anh biết người vào là ai. Hỏi:
-Nhiệm vụ sao rồi?
Phong quay lưng với người bước vào, nhất cử nhất động người sau mình không cần nhìn cũng biết.
-Cậu chủ, tôi đã vào được trường Hoàng Gia và bắt đầu tiếp cận nhưng vẫn chưa gặp được cái tên ấy.
Người bước vào là một cô gái, đôi mắt to tròn đáng yêu, làn da trắng mịn cùng với vẻ đẹp mê hồn, bất cứ chàng trai nào nhìn vào mà không mê mẫn nhưng đối với Triệu Phong khó hiểu dù cô có quyến rũ anh cỡ nào, cô có thể đạt được cũng chỉ là thân xác chứ không đoạt được trái tim anh.
-Tố Nhi, tôi luôn xem cô như em gái nên đừng làm tôi phải thất vọng. Được chứ?
Anh xoay người lại, đối diện với Nhi, cô gái ăn mặc gợi cảm để lộ cảnh xuân ra ngoài. Đôi má cô ta phớt hồng nhìn thật say lòng người, Tố Nhi khẽ gật đầu, cuối mặt vờ thẹn thùng. Nếu trước mặt là một người đàn ông khác, có lẽ đã chết mê chết mệt cô nhưng Phong vẫn dáng vẻ lãnh đạm đó, anh tiến lại gần đè cô xuống giường.
Cởi bỏ chiếc đầm mỏng trên người Tố Nhi, cảnh xuân động lòng người hiện ra phơi phới lấp đầy cảnh mộng tuổi thanh xuân, anh cũng bắt đầu cởi sạch đồ trên người mình, anh trườn cái thân mình to lớn bao phủ thân hình mỏng manh bên dưới. Đôi mắt cô ta say mê nhìn anh, còn anh đáp lại chỉ có nụ cười khinh bỉ.
Trong mắt Triệu Phong những người con gái khác ngoài Giải đều là đồ rẻ mạc, kinh tởm, bọn chúng đến với anh chỉ vì muốn hưởng cái lợi từ anh.
Nhếch mép, khuôn mặt anh vùi vào giữa ngực Tố Nhi, bàn tay xoa nắn hai bầu ngực sữa vun cao, thú tính của đàn ông không bao có thể kiềm chế lại được. Anh nhấc mông thúc mạnh vào sào huyệt Nhi khiến cô cong người, hưởng thụ sự sung sướng bất tận từ anh. Trên thân thể của cô ta anh không quan tâm, thiên hạ nhỏ đó có đau hay sung sướng, anh chỉ cần biết thỏa mãn chính mình, Phong thúc tới tấp tạo nên những tiếng.
Bạch... bạch...
Làm người khác đỏ mặt tía tai a.
Phong bắt đầu đẩy mạnh, cú hít mông làm người Tố Nhi chuyển động dữ dội.
-AAAAAAA
Cả hai cùng rên lên khi khoái cảm đã lên đến cực đỉnh.
--------Tại Mỹ---------
-Bây giờ phải làm sao đây?
Dương như muốn òa lên khóc, trong tay cô máu chảy đầm đìa, xung quanh đang bị vây kín không có lối thoát.
-Bình tĩnh nào, chúng ta sẽ không sao đâu!
Sư cũng như Dương trên tay cũng dính đầy máu, nhưng đây không phải máu của họ mà của người khác a. Dù mang tiếng là an ủi Dương nhưng xem ra anh còn run hơn cả cô đấy.
-Không thể tin chúng ta có thể mắc bẫy chúng được.
Thiên Bình thì không được may mắn lắm, tay không có máu nhưng chân trái thì có, vết thương nhỏ có hình tròn nhìn là biết do súng gây ra, từ đó máu chảy không ngừng, Song Ngư mắt đỏ hoe, lấy tay xé chiếc áo khoác cầm máu cho chồng. Nếu không tại bà thì cả bọn đâu bị dính vào việc cái bẫy này.
Tối hôm trước:
-Sao cơ? Tiền bối Hạ bị bọn Z bắt à? Sự việc thế nào tôi muốn biết rõ.
Ngư đang ngủ thì chuông điện thoại reo, đây là đường dây bí mật không ai có thể phá vỡ được, bà nhắc máy nghe tin tức về tiền bối Hạ làm bà lo lắng.
Sáng hôm ấy, ông Hạ đến công ty bình thường, nhưng không ngờ đi được nữa đường xe bất chợt rẽ hướng khác, dù rất nhiều vệ sĩ đi theo cũng không làm được gì, còn bị giết rất thảm, họ đều bị xoay nhiễn ra làm thành cái bánh bao to a.
Nhưng sau đó lại có thông báo mới đã tìm được dấu vết qua GPS, xe đi về hướng đông.
Tin tức về ông Hạ bị mất tại đó không ai truy ra thêm được, Hạ Nhuẫn Văn rất quan trọng với hiệp hội H vì nếu nói đây là tiền bối thì sai rồi, đây là người thành lập ra hiệp hội này, ông ta không muốn nhún tay vào giang hồ nữa nên mới đưa Thiên Bình lên làm chủ, tiếc thay số phận trớ trêu dù đã rút ra nhưng vẫn bị hiệp hội Z nhắm tới. Nhiều lần gây khó dễ và kinh động hơn nữa là bắt cóc người.
Sau khi biết tin Ngư liền hối thúc chồng cùng với ba đứa cháu đi về Mỹ gấp, không ngờ đường dây bị xâm nhập, chẳng có vụ bắt cóc nào hết, cũng chẳng có ai chết, bọn Z phá vỡ đường liên kết của hiệp hội H giả làm kẻ bên ta bắt sống hết đám người Ngư. Người tính không bằng trời tính, đi được nữa đường thì có cuộc gọi thông báo đường dây bị hacker, cả bọn gấp rút chạy trốn. Không may lại bị phát hiện và truy đuổi.
Xui hơn nữa Thiên còn bị dính phát đạn ngay chân trái a.
Việc chạy thoát không thuận lợi, cả bọn chui thẳng vào cánh rừng ẩn nấp trong một hang núi nhỏ chờ người trong tổ chức đến giải cứu.
Trời không tiệt đường người, khoảng 2h sau cả bọn được tìm thấy và được đưa trở về an toàn. Bọn Z chết thảm hại, chúng không ngờ rằng mình lại bị phát hiện, tất cả đều bị chặt đứt đầu gửi về cho chủ.
-Nếu bọn chúng đã muốn gây chiến, vậy hãy cho bọn chúng toại nguyện đi
Thiên tức giận quát, chỉ tay ra lệnh cho thuộc hạ đem thi thể an táng, đầu gửi cho ông chủ Z với lời nhắn:
"Trò chơi bắt đầu"
-Như vậy liệu có ổn?
Bảo một tay đỡ Dương, mặt lo lắng nhìn Thiên.
Bác luôn là người suy nghĩ thấu đáo, gây chiến như thế chẳng khác nào đưa tất cả trở về bảy năm trước. Con đường đầy máu tanh kia ư?
Bất giác, anh rùng mình, đã lâu rồi anh không muốn thấy cảnh người chết phơi thây nữa.
Thiên không trả lời, ông vịn vai vợ khó khăn đi vào xe mất hút.
-Bác ấy thật sự tức giận rồi!
Dương nói. Cả ba cùng lắc đầu, có lẽ cuộc chiến sẽ đến trong nay mai thôi.
Tại hiệp hội ngầm Z
RẦM
-Bọn chúng muốn tuyên chiến với chúng ta sao? Được lắm, mau thông báo cho con trai ta, bắt đầu việc nó cần làm đi, yêu cầu của nó ta sẽ tuân theo
Ông ta ra lệnh cho thuộc hạ, tên thuộc hạ gật đầu chạy đi.
Hiệp hội Z ai nghe tới không sợ, ông chủ nơi đó mới nghe danh đã làm người ta gặp ác mộng mỗi ngày a. Ông ta là Triệu Vĩ, một người đàn ông rất bình thường, xuất thân bí ẩn chỉ biết vào mười năm trước ông ta thành lập ra Z và bắt đầu làm ăn buôn bán vũ khí trái phép, đến bây giờ chỉ cần hù lũ trẻ.
"Con không ngoan Triệu Vĩ sẽ bắt con đấy"
Lập tức bọn chúng nghe lời ngoan như cún con .
-Ông nghĩ khi nào chúng ta mới bắt đầu hành động?
Người đàn bà trẻ tuổi, mặc bộ đồ ôm sát người màu đen, cổ áo chẻ khiến ngực tách ra làm hai bên, lộ phần da thịt trắng muốt ở giữa. Thật hấp dẫn nha!
-X, em đã ngứa tay rồi à, nhưng không phải Ngọc Trinh vẫn còn bên đó sao? Để cho anh xem con gái em nó hơn em hay thua em đây.
Triệu Vĩ nghiêng người, gác hai chân lên nhau, vẻ mặt hóm hỉnh nhưng mang theo ý dò xét.
Người đàn bà tên X đứng dậy, bàn tay mảnh khảnh lướt nhẹ hai bên vai ông ta, dùng lực bà ta xoay chiếc ghế đối diện với mình, khom người xuống, khuôn mặt hai người gần trong gan tất.
-Đừng đánh giá thấp Ngọc Trinh của em, con bé không làm em thất vọng bao giờ cả, vậy nên anh hãy cẩn thận thằng nhóc con cứng đầu của mình đi
X vân vê ngón tay tháo từng cúc áo của Triệu Vĩ, đôi môi bà ta vừa lướt trên cổ ông vừa nói giọng khinh thường, đôi môi đỏ mọng vẫn cứ lướt xuống dưới đến khi ông ta thở hắt ra.
Buông người,
Bà xoay lưng bước đi không quên gửi theo nụ hôn gió.
Triệu Vĩ nhếch mép :" Em thật tinh ranh "- ông ta nghĩ thầm, cùng với trí tưởng tượng dâm đãng của mình.
----------Tại hiệp hội H----------
-Ngày mai chúng ta về.
Thiên chỉ nói nhiêu đó, ông đi vào phòng không thấy bước ra.
Ngư thở dài rót chén trà, uống cạn.
-Bác gái à, thật sự như vậy sao?
Sư lo lắng hỏi, anh không muốn bây giờ có chuyện không hay xảy ra, anh sắp làm cha mà, nhỡ có chuyện gì thì biết làm sao đây?
-Ta biết các con lo lắng, ta cũng lo vậy, nhưng nếu ông ấy đã nói vậy chúng ta đành như thế mà làm thôi.
Song Ngư lắc đầu, đứng dậy bỏ đi vào trong.
Còn ba người bên ngoài thật sự muốn gào thét luôn ý,
Ngày trước Sử được biết đến là một tay súng điêu luyện bách phát bách trúng, dù có cách xa mấy dặm vẫn không hụt một viên.
Dương cũng chẳng là hạn vừa, cô được đào tạo thành thục tất cả các loại võ, không cần vũ khí cô vẫn hạ được rất nhiều người.
Bảo thì chuyên về côn và chiến thuật, dù bất cứ kẻ mạnh nào đụng tới anh chưa chắc đã thắng nổi.
Song ngày trước rất nhanh nhảu, chuyên gia đột nhập vào căn cứ bí mật, cô thông minh về hacker luôn phá bỏ sự phòng bị của kẻ địch từ bên trong.
Đó là về bảy năm trước, còn bây giờ Dương sợ gãy móng tay không đi biểu diễn được a, còn bây giờ Sư ngồi vẽ lâu quá không biết bắn có trúng như trước không nữa. Bảo thì bình thường, chiến thuật vẫn mưu mô như xưa nhưng côn thì thật sự không biết sao nữa.
Vấn đề ở đây là Song nha, cô ấy mang bầu không thể ra chiến được, trước kia cần phối hợp bốn người mới có thể thành công nay thiếu mất một người lại là người rất quan trọng, chẳng khác nào lấy trứng chọi đá. Ai cũng ủ rủ ê chề, ngồi thi nhau mà thở dài nghe thật tuyệt vọng.
-Kì này chết là cái chắc a!
Cả ba đồng thanh, úp mặt xuống bàn than thở.
END