[12 Chòm Sao] Câu Chuyện Của Chúng Ta

Chương 3: Kẻ khó hiểu




Ngưu khóc nức nở, lại hét thật to, người cô đau buốt cô cắn môi ứa máu, lăn qua lăn lại trên giường Bảo và Kết vừa qua nghe thấy tiếng hét thì chạy ngay lên phòng Ngưu thấy mà sót. Bảo ôm nhẹ lấy Ngưu mà vỗ:

-Ngoan, ngoan nín đi nào, nói anh biết có chuyện gì được không?

Ngưu nghẹn ngào, cô ngước lên nhìn Bảo rồi nhìn Kết thấy hai người lo cho mình Ngưu lên tiếng:

-Chắc Giải có chuyện gì rồi, em đau quá, đau quá….hức..

Kết bảo:

-Dậy thay đồ tao giúp mày thay, vào trường kiếm tên Yết xem nó đã làm gì con Giải rồi- Kết hối Ngưu, Ngưu lấy cái điện thoại ra thấy tin nhắn của con cua đó nhưng cô biết rằng con bé nó không ổn tý nào.

Thay đồ xong, Bảo tăng tốc độ xe chở hai cô nương xinh xắn tới trường nhanh lẹ.

Yết chạy chiếc môtô Yamaha R25 màu trắng đen, phân khối lớn vào trường, cả khu trường dường như chỉ nhìn hắn, các cô gái đuổi theo hắn chết mê chết mệt. 

Sau một lúc vật vã tạm biệt đống fan nữ hắn bước vào lớp, vừa mở cửa ra thì:

……………….BỐP………………..

Cả 1 cú đấm thẳng vào mặt, Yết chảy máu mũi, Ngưu tức giận hỏi:

ĐM ( chửi ) mày, em tao đâu, mày làm gì nó hả?, thằng khốn- Quẹt máu mũi, Yết cười xảo trá, vẻ thách thức nói:

-Có ngon thì đánh cha của con em mày đi, tao nói mày biết, tao xơi em mày rồi cũng tầm thường thôi, muốn biết em mày sao à? Chui qua hán tao nè tao nói cho nghe!

-Tao….. tao giết màyyyyyyyyyyyyyyyyy – Ngưu la lớn sau khi nghe câu Yết nói.

Cô nhảy lên người hắn chấn chỏ liên tiếp, hắn thừa thời cơ cô chủ quan đấm phát vào bụng cô đau điếng. Ngưu cầm cái ghế học đập ngay vào đầu Yết, bất ngờ hắn ngã xuống, ngay lúc đó Yết nắm chân cho cô ngã theo, đầu Yết thì chảy máu. Thấy Ngưu mất đà ngã, hắn nhanh người ngồi dậy nắm tóc cô định cho ăn một đấm vào mặt.

Vừa kịp lúc Xử vào thấy chuyện chẳng lành nên chạy lại can ngăn kịp nếu không là chết người rồi, mọi người xung quanh sợ xanh mặt nhưng không dám vô can sợ liên lụy, hai kẻ này đâu phải một ngày hai ngày đánh nhau, mà thật ra là cả năm đánh nhau luôn đấy.

---------------------------------

Kết bước vào lớp thì thấy Mã ngồi ở bàn mình, tức điên cô lôi cậu ta ra ngoài. Nói:

-Này tại sao hôm qua……?

-Hôm qua có chuyện gì?- Mã gãi đầu giả ngu

-Ờ không có gì!- Kết nghĩ Mã không nhớ nên thôi không nói làm gì. Mã mới nói:

-Chủ nhật 7h đi công viên chơi nhé?

-Ừ- Kết bước vào lớp, mà vẫn chưa hiểu mình tại sao lại đồng ý chứ?

Mã nhảy điệu thành công cực kì hài làm ai nấy mở mắt trao tráo nhìn, tưởng nhìn thấy quái vật ngoài hành tinh hạ giới không à (^^)

Giờ học diễn ra khó chịu khi Kết cứ có cảm giác ai nhìn mình chằm chằm mãi. Quay tới quay lui nhìn thấy Mã nhìn mình cười cười như điên, Kết nghĩ thầm –“ Thằng cha này điên hả trời, nhìn mình cười hoài”- Kết buộc miệng:

-Chắc mình đẹp quá mà!- Bịp miệng lại nhìn xung quanh thấy ai cũng nhìn mình bằng con mắt quái lạ -“ xấu hổ quá !!!”- Kết nghĩ bụng mặt thì đã đỏ tận mang tai nhìn dễ thương lắm a.

Yết về tới nhà, trong lòng bực bội vì bị Ngưu đánh bầm dập, áo quần dơ hết. Chưa hết nha, Ngưu còn làm bể lốp xe mô tô của Yết làm hắn phải đi xe hơi với Mã về, không được đi mô tô cho “ bảnh”.

Đúng lúc thấy công cụ pháy tiết từ trên lầu đi xuống, Giải mặc lại đồ hôm qua, tay chân bầm tím, vết thương còn nhí nhảnh dán băng keo cá nhân hình kitty.

…….Chát…………….

-Hừ- Yết bay tới tát Giải như trời giáng, dù biết rằng cô vô tội nhưng hắn muốn đánh bỏ " ghét"

……………Xoạt………….

Yết xé phăng bộ đầm Giải mặc, rồi tới tấp ngấu nghiến cô, lần này cô không chống cự mặc hắn mạnh bạo với thân thể mình như món đồ chơi vô tri vô giác. Yết đẩy mạnh cậu bé, hắn rên lên vẻ sung sướng. Gồng mình hắn bắn tinh hoa vào người Giải, xong xuôi Yết xô Giải ra, bước lên phòng mặc nó trần trụi ngồi đó.

Em yêu anh. Yêu anh nhiều

Cần anh, cần anh rất nhiều, anh hay? ( nhạc chuông ta tự chế)

-Alô gì vậy chị?- Giải cố kìm chế để không khóc nói chuyện với Ngưu để chị không lo. Đầu dây bên kia nói:

-Em đang ở nhà hắn phải không? ở đó chị qua rước em về * giọng bực mình *

-Không! Chiều mai em sẽ ra sân bay cùng Mã, em không sao. Tối nay em không về thôi nha chị * tắt máy nhanh *

Sáng Mã có nói vụ anh chị về cho Giải nghe, cô không muốn chị cô thấy mình lúc này. Nó tắt vội máy rồi ngồi khóc một mình, nguời lại thêm vết thương, thân thể bị chà đạp vì một lần không kiềm chế được dục vọng mà giờ mới thế này ( ngốc nghếch )

Mã sang nhà Xử ngủ nên tối nay chỉ có Giải và Yết thôi. Tối khuya Giải mới dám vác cái mặt lên phòng Yết. Hắn đã ngủ ngon lành, nó lên giường ngắm nhìn hắn, mặt hắn trong lúc ngủ thật ngoan và ấm áp, môi bị nứt, chắc do đánh nhau, trán bị trầy một đường khá to nhưng mái tóc che nên không thấy rõ

Giải lấy hộp y tế ra, lấy bông băng chấm nhẹ lên vết thương, lấy băng keo hình đầu sọ dán lên, nó hôn nhẹ lên môi Yết, dẹp đồ nằm xuống ôm hắn nhẹ nhàng không làm hắn thức, ấm áp Giải nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Yết mở đôi mắt ra, nở một nụ cười không có bất cứ âm mưu hay giả tạo, nụ cười đẹp và tự nhiên, nhìn thiên hạ nhỏ trông lòng hồi lâu bất giác từ từ đi vào giấc ngủ.

Thứ 7 không đi học nên Giải ngủ nướng với Yết tới trưa luôn. Mã gõ cửa ( về sáng sớm ) nói:

-Dậy đi hai người chuẩn bị ra sân bay này.

Mã đi, Giải lay Yết dậy, lay hoài không dậy, cô định nói nhỏ vào tai nên cuối mặt xuống, hắn mở choàng đôi mắt, nhìn lên người cua không một mảnh vải. Giải ngước lên mặt hồng nhuận.

-Mặc đồ của tôi vào- Hắn bước tới tủ lấy bộ đồ gồm cái áo thun tay dài và quần tây dài đưa nó.

Hắn mặt bộ đồ bình thường nhưng lại nhìn cực chuẩn men,không thể chê vào đâu, nhưng khi nhìn qua, Giải như con búp bê ngộ nghĩnh, cái quần thì tuột lên tuột xuống cái áo thì mặc không thấy cái tay luôn, mà nhìn lại giống đầm hơn là áo đó a.

-Dễ thương đấy hì * cười *- Yết chợt nói làm Giải mở to đôi mắt ngạc nhiên nhìn hắn. Hắn bước lại gần cô, lấy lại cái quần cho cô mặc cái áo thôi. Lấy cây lược hắn chải cái đầu như ổ quạ của cua. Rồi nắm tay đi xuống nhà. 

"Thật là một người nắng mưa thất thường"- Giải nghĩ nhưng không giấu nỗi nụ cười trên môi mình.

Ba chiếc xe mô tô và hai xe limo đi tới sân bay, bước xuống xe limo thứ nhất là Ngưu-Kết-Bảo, xe hai thì trống, ba mô tô là ba chàng trai đẹp Xử - Mã, Yết thì chở thêm cái áo thun di động đằng sau nữa.

-Giải người mày/ em sao vậy?- Kết Ngưu, Bảo đồng thanh khi thấy Giải người đầy vết thương. Giải chưa kịp nói Ngưu đã nhào tới sấn sổ cổ áo Yết hỏi:

-Mày, mày..- Giải nắm tay chị giải thích

-Em không sao, đi đón ba mẹ đừng để họ lo

Ngưu bực mình buông tay ra rồi nắm tay Xử kéo đi te te không ngó lại- “ Sao tay con Giải to vậy nhỉ, cũng không phải con Kết, vậy là ai?"- Ngưu nghĩ thầm rồi quay lại

-Ê sao lại là ông?- Ngưu ngơ ngơ hỏi

-Chứ ai? kéo đi đã giờ hỏi sao tôi biết?- Xử cười.

Ngưu tự nhiên đỏ mặt, kéo tay ra nhưng không được, Xử nắm cứng ngắc rồi, cô đỏ mặt hơn nữa. Xử kéo tay Ngưu đi lại phía cả đám đang ngồi đợi người thân. Trái tim Ngưu đập liên hồi, bàn tay Xử nắm vừa chặt lại vừa ấm làm cho trái tim ai đó muốn nhảy cẳng lên luôn.

Cảnh tượng giờ có ai tin không? Kết – Mã ngồi chơi máy tính bảng cùng nhau, không ngờ hai thái cực khác chiều này lại có thể chung một chí hướng phải giết được boss cuối. Ngưu – Xử ngồi kế nắm tay nhau, cô nàng bạo lực như con trai lại đỏ mặt thẹn thùng quay sang một bên. Yết thì để Giải trong lòng ôm chặt như sợ ai cướp mất, cằm đặt trên đỉnh đầu cô. Bảo thì ngóng Dương ( mối tình đầu và tới giờ) muốn được thấy cô qua bao lâu không gặp, nỗi nhớ nhung làm cho anh không thể ngồi yên đôi lúc lại đứng lên mà ngó vào lối Vip nhưng cứ thở dài ngồi xuống.

"Chuyến bay 027 đã hạ cánh, mời …………….."- Cái loa thong báo phát lên. Cả bọn đứng dậy ngóng xem mấy người thân yêu đã xuống máy bay chưa.

Cuối cùng cũng thấy năm người họ từ xa. Cả bọn bảy người chạy lại. Ngưu- Giải ôm Ngưu- Thiên, Mã – Yết ôm Sư- Tử, Bảo chạy tới nâng Dương lên xoay cả vòng, còn hôn môi nhau nữa chớ. Sau khi hôn xong Dương mới sực nhớ tới thằng em, quay sang ôm lấy nó, còn lúc này mặt Xử đã đen như lọ nồi a.

-Giải con mặc đồ ai vậy? Sao người con bị thương vậy nè?- Ngư giờ mới để ý, người con gái út mình đầy những vết thương và mặc đồ con trai nữa.

-Dạ thưa 2 bác* kéo Giải lại * từ đây cho Giải sống cùng con có được không ạ, chúng con quen nhau cũng hai năm rồi và muốn đính hôn?- Yết quay sang ba mẹ Giải lễ pháp như cún con nói

-Này, mày…..

-Ngưu, con gái con đứa nói chuyện kì vậy?-Dương lên tiếng cắt ngang lời bé Ngưu hung dữ.

-Nếu con gái bác đồng ý thì cứ như vậy đi, miễn sao cháu đừng làm nó phải về nhà khóc thì lúc đó bác không đâu đấy- Thiên nói, vỗ vai Yết cười. 

Quay sang nhìn đứa con út mặt đã hồng lên vì mắc cỡ rồi, Thiên cười mỉm. Quay sang đứa con đầu đang bắt nạt Xử bên kia, ông lắc đầu bó tay, nghĩ thầm –“ Tới chừng nào mới người rước con Ngưu đây nhỉ? Mà có chắc thằng đó cũng không bình thường quá”.

Ba chiếc xe mô tô giờ thì là Xử chở Ngưu, Mã chở Kết, Yết chở Giải, ha xe limo thì chở Sư – Tử, Ngư – Thiên, Bảo – Dương.

Sau một hồi chạy vòng vèo do tài xế mới nên chưa hiểu phải đi đâu, ngừng yaji nhà hàng 5 sao “ Lucky “ để dùng bữa tối chung. Ngồi vào bàn cả bọn gọi món. Ngưu xung phong giựt lấy menu gọi đầu tiên:

-Bò bít tết, bánh gato,…………- gọi một lượt mấy chục món.

-Có gì mang lên hết đi ạ!- Dương cười cười chữa quê với người phục vụ, nói:

Đồ ăn mang lên, mọi người dùng bữa rất vui vẻ, kể nhau nghe đủ thứ hết, nào là từ cái bàn chải đánh răng, đến những bộ quần áo sành điệu,… Kết ngồi im lặng nghe mọi người nói chuyện, vốn cô là người kín tiếng ít khi tiếp xúc, đôi lúc cô cũng chen vô góp tý hài hước đó chứ.

Mã thì khỏi chê, miệng lanh bà cố luôn cái gì cũng chui vô nói được hết, thật khâm phục tài ăn nói của cậu ta a.

Ngưu ham ăn, ăn hết phần mình thì thôi đi còn quay sang lấy cả phần của Xử, may mà cậu ta hiền bao nhiêu nhường hết cho con trâu thích ăn tạp này.

Trả tiền xong cả bọn về nhà. Hôm nay Giải về nhà với ba mẹ và chị. Còn Mã thì hộ tống Kết về nhà, vì Bảo đưa Dương đi chơi rồi nên đành giao em cho Mã thôi.

-Mai 7h tôi qua rước cậu nha- Mã trước khi đi về quay đầu lại nhắc Kết, bóng xe của Mã đã khuất dần trong khi Kết chưa kịp trả lời nữa, mà chắc rằng đây không phải là mời mà là ép.

------ Nhà Yết----

-Yết à! Giải là cô bé tốt em….- Song Tử vừa về thay đồ đã chạy qua phòng hắn để nói chuyện.

-Em biết, được rồi em không còn nhỏ nữa chị về ngủ đi tối rồi- Yết cắt ngang lời chị không muốn nghe.

Song Tử đi ra đóng cửa tắt đèn chỉ biết lắc đầu rồi trở về phòng.

-Anh, em lo quá, thằng Mã thì không sao, còn thằng Yết thôi nó cứ như thế thì sao đây?- Đi vào phòng mình Song nói với Sư.

-Đừng lo nữa rồi tụi nó lớn rồi mọi việc cũng sẽ ổn thôi- Sư bóp vai cho Tử, an ủi nhẹ nhàng.

Song Tử gật đầu, nghĩ thầm :" Chắc mình lo quá rồi"

Nằm xuống Sư Tử nói:

- Đừng nghĩ lung tung nữa, đứa bé quan trọng và em cũng thế đó- Lấy tay xoa bụng Song , Sư cười hít mắt ( sắp làm cha rồi )

.

.

END