Triệu Phong bước vào phòng, trên tay cầm một cây thước dài tiến lại gần Cự Giải, cô sợ hãi chui tọt vào góc giường đưa mắt hoảng sợ nhìn anh. Ánh mắt sắc bén của Phong dừng lại trên chiếc cổ trắng ngần của Giải, hươ tay lên cao rồi hạ xuống bằng một lực mạnh. Quá nhanh, cô không kịp tránh né chỉ biết trưng mắt nhìn cây thước sắc đưa lên cao trong tích tắc đã ghim sâu vào yết hầu cô. Máu chảy không ngừng, cô còn có thể thấy chúng bắn toé lên môi mình, hai tay ôm chặt cổ, đau đến tuyệt vọng, nước mắt như mưa rơi xuối xả chan hoà cùng màu máu đỏ tươi.
Cô giương mắt thảm thương nhìn xoáy vào đôi mắt vô hồn của anh, viền môi anh nâng nhẹ bẫng lên, nụ cười xinh đẹp như tạc trở nên đáng sợ. Một tên ma quỷ.
Đau đớn, Giải ôm cổ co giựt quằn quại trên giường, không thể nói không thể la, tiếng nói như bị chặn lại bởi bàn tay tử thần, cô vươn tay lên cao cố nắm lấy một chút hy vọng để sống nhưng không có gì ngoài không khí tĩnh lặng cùng ánh mắt của con người độc ác kia.
"Tại sao?"
Ý nghĩ vụt qua rồi biến mất, người trên giường không còn co giật mà đã buông lỏng trong tư thế im lìm, đôi mắt trợn tròng cùng vũng hoa huyết diễm lệ dưới thân, mọi thứ quay cuồng, máu, người và cả không gian đều đảo ngược.
Giải bật người, điên cuồng la hét, cô đưa tay chụp lấy cổ mình mà sờ soạn, đôi mắt chưa mất hết vẻ kinh hoàng nhìn về hướng đối diện.
Căn phòng tối mịt duy chỉ đốm lửa nhỏ như một con đơm đớm trong đêm, nhưng nó lại có khói, mùi khói thuốc vươn đến mũi Giải, cô không cần nhìn thấy người đang ngồi trên ghế dài là ai cũng đủ biết. Nỗi lo lắng, hoảng hốt ập tới, đôi mắt cô sáng quắt nhìn vào mâu quang anh, chúng như hai chiếc đèn pha sáng loá.
Triệu Phong chớp nhẹ mi mắt, đưa điếu xì gà lên môi rít một hơi dài, nghiêng đầu anh nhìn thiên hạ trên giường một cách hưởng thụ.
- Phong?.
Sau một lúc căn mắt lo sợ, cuối cùng trái tim treo lơ lửng của cô cũng rơi xuống vực thẳm, khi anh cứ mãi dùng đôi mắt kinh dị đó nhìn cô.
- Hử?.
Anh nhếch mép, lười nhát trả lời.
- Anh đã hút thuốc từ khi nào?.
- Từ khi nào?.
- Vâng.
- Từ khi em biết cách làm anh phát điên.
Anh tắt điếu thuốc, đứng phắt người dậy bước đến bên giường, đưa tay vuốt ve góc cạnh khuôn mặt cô. Giải giương đôi mắt cảnh giác chờ đợi, trong một phút giây anh vẽ nụ cười trên môi, trái tim cô bỗng chùng xuống.
Triệu Phong đè chặt Giải bên dưới, hai tay anh vân vê khuôn mặt, chiếc cổ, bầu ngực, vòng eo, rê tay vẽ vòng hai đùi cô, đôi mắt chìm trong dục vọng chiếm hữu, anh nhanh chóng thoát đồ, hôn lên từng tất da tất thịt của cô. Cự Giải lập tức có phản ứng, nơi âm u huyệt cốc đã bắt đầu ẩm ướt.
Đưa tay ôm chặt lấy Giải, Phong động thân tiến vào, cảm giác chặt hẹp làm anh mụ mị, đê mê đến hạnh phúc, nhấp nhẹ anh hôn lên trán cô nhu mì, chỉ có cô mới khiến anh như vậy, trở nên thống khổ trong niềm vui sướng.
Cự Giải bất động mặc anh làm gì thì làm, chính cô cũng chẳng hề hờn anh mà lại thấy thương tâm cho anh. Cảm giác được Phong yêu chiều làm Giải điếng lòng, bụng dưới thắt chặt đến khó chịu, luồng điện cứ chạy rê khắp người khi anh nhấp nhẹ rồi mạnh.
- Aaaaaaa
Nắm chặt hai bả vai cô, anh đặt lên môi cô nụ hôn dục tình, rên cao đến đỉnh anh lắp đầy trong cô.
Thở hổn hển, anh nhu hoà nhìn người trong lòng, mỉm cười anh nắm chặt lấy bàn tay cô, phút giây này anh không bao giờ có thể quên được. Giải Giải là của Phong, mãi mãi cũng chỉ của Phong thôi.
Đáp trả lại là nụ cười toe toét của Giải nhưng nó lại mang điều gì đó khác thường, anh chưa nhận ra thì bị cô dùng cây viết không biết từ đâu đâm thẳng vào ngực phải. Phong đau đớn buông tay Giải, tay trái bịp chặt vết thương bị chảy máu, khuôn mặt nhăn nhó trong đáng thương.
- Giả..i... em... e...m...- Anh đau đớn nói không ra hơi, vết thương đau một mà lòng anh đau mười, trưng đôi mắt thống khổ nhìn cô.
Cô nhảy xuống giường, biết mình không thể thoát khi chân đang bị xích, chỉ là do lúc nãy nghĩ muốn làm anh bị thương để chính trái tim cô bớt đau.
- Thả tôi ra, xin anh. Tôi yêu Yết, thật sự rất yêu cậu ấy, tôi đã phản bội Yết và bây giờ tôi đang phải hứng tội sao?.
- Xàm ngôn.- Phong bịp lấy vết thương, đi lại gần cô, quát lớn, gân xanh đã nổi khắp mặt, cổ và cả bắp tay anh. Có thể biết anh đang tức giận đến cỡ nào.
- Từ lúc bắt đầu em đã là của tôi, hắn ta là kẻ thứ ba, không những phá hư hạnh phúc của tôi và em hắn còn khiến em đau tâm vì hắn. Tại sao em lại chọn hắn, nói đi tôi có điểm nào thua tên đáng chết ấy?.
Anh tức giận quả thật đã đạt đến cực điểm của sự nhẫn nhịn, trái tim anh bị giằng xé trong đau đớn, cảm xúc rối bời, lần đầu tiên trong đời anh đã khóc, nước mắt tuôn trên mi mắt anh, đau, rất đau, anh yêu cô hơn cả chính mình để rồi nhận lại chỉ còn là chấp niệm của bản thân.
Bối rối, nhức lòng, cô vươn tay chạm vào má anh, lau đi hai hàng lệ vì cô tuôn rơi, cô hiểu cảm giác này, đau đớn đến liệt phế tâm can, người mình yêu lại đang nghĩ về ai đó khác. Trái tim cô thắt chặt, đau nhói, tiến lại gần ôm chặt lấy cả thân người anh.
- Em xin lỗi, Triệu Phong, em xin lỗi, em đã không thể yêu anh khi trái tim mình chỉ có thể dành cho Thiên Yết.
Cô có đau, có buồn nhưng sự cứng đầu ấy không thể gỡ bỏ, cũng giống như Kim Ngưu, cho dù có bất cứ chuyện gì xảy ra chị ấy vẫn giữ lập trường của mình. Vùi mặt vào lòng anh nấc lên từng tiếng. Anh đẩy cô ra, trên môi ẩn hiện nụ cười nhạt.
Xích chặt cô lại trên giường, anh gọi Tố Nhi vào, cô ả lẳng lơ sơ cứu vết thương không mấy nặng cho Phong, ả ăn mặc khiêu gợi như gái điếm rẻ tiền.
Sau một lúc, anh nhìn qua kẽ vai thấy Giải giương mắt khó chịu nhìn hướng này, anh nhếch môi, ghì chặt đôi môi Nhi hôn tới tấp. Cô ả hết sức phối hợp lướt vòng quanh vân vê từng tất da của Phong, cuối người ả ngậm chặt cậu bé trong miệng, mút nhẹ lại mạnh, Phong sung sướng rên to, nhưng cũng không quên nhìn xoáy vào đôi mắt người đối diện.
Sự bồn chồn đến khó tả, Giải tức giận vô cớ đấm mạnh xuống gối, úp mặt vào gối, hai tay bịp chặt lỗ tai cố không nghe âm thanh đáng kinh tởm kia nữa. Ngực cô lại co thắt khi anh rên to cùng hình ảnh cô ả loã lồ không ngừng nhún nhảy trên người anh.
Hai người họ muốn làm thì đi nơi khác tại sao lại là trước mặt cô chứ? Nhưng ý nghĩ anh luôn làm tình với Nhi hay vài cô gái khác làm Giải hụt hẫng đau thương đấm ngực khóc nấc. Nước mắt đua nhau rơi trên gối, Giải nhắm tịt mắt, tiếng rên lại to hơn và đến màn cao trào anh gồng người lên, sung sướng thoã mãn mà rên dài.
Nước mắt đã chan hoà, cô hí đôi mi nhìn Tố Nhi ra khỏi phòng, Phong quay người leo lên giường, nở nụ cười tự mãn ôm chặt lấy cô:
- Em thấy đấy, anh không thiếu đàn bà, loại đàn bà như em đã không còn trong trắng đối với anh cũng như món đồ chơi thôi. Khi nào anh chán, bọn thuộc hạ của anh sẽ được chơi. Hợp lý chứ?.
Trừng to mắt, cô không tin anh đang nói như thế, lời nói rất nhẹ nhàng nhưng lại mang đầy dao găm đâm xuyên trái tim cô, lại một lần nữa cô dư nước mắt, lớp sương mỏng thấp thoáng óng ánh và ảnh hiện trên mi.
- Phong, anh đừng đối xử với em như vậy.
- Đó là cô đã chọn.
Anh đanh mặt, nghiến chặt quai hàm, buông tay anh bước vào phòng tắm không quên cười điêu đầy khinh bỉ cô, một món quà quá lớn cho nỗi bi hài nơi trái tim bị cắn xé.
Lúc anh bước ra, cô đã mê mệt thiếp đi. Yêu thương trong đôi mắt, không còn sự sỉ nhục, anh hôn nhẹ trán cô, kéo chăn lên cao, anh chui vào đưa cô vào lòng.
" Cái tình yêu của em thật xa xỉ đối với tôi, có lẽ lần này tôi nên từ bỏ nhỉ? ".
Anh cười cho chính bản thân mình, dù nghĩ là bỏ nhưng lại thoáng chút đau lòng không nỡ.
" Em đã làm gì tôi thế này? ".
Cuộc gọi khẩn làm Phong giật mình tỉnh giấc. Cuộc nói chuyện mật này chỉ trong năm câu:
- Nói.
- Bọn người Thiên đã phát hiện ra trụ sở ngầm này và đang lập kế hoạch sẽ đến đây trong hai ngày nữa.
- Còn gì nữa?.
- Số lượng của bọn chúng không nhiều và có một người không may sinh non.
- Hãy xử lý vấn đề một cách khéo léo.
Cúp nhanh điện thoại,anh thở dài miên man ôm lấy mèo nhỏ ngủ ngon lành.
" Chuyện ngày mai thì đợi mai tính đi ".