CẢNH BÁO: Cho những bạn có tâm hồn hường phấn,mình ngay lúc đầu đã đề cập đến việc này rồi nhưng vẫn sẽ nói thêm một lần nữa tránh trường hợp ném đá và những câu hỏi dư thừa.
Nếu bạn quá trong sáng,thì khuyên là click back.
---------------------------------------
Chính cậu là người gây ra cho Thiên Long như vậy.
Chính cậu là người gây ra cho Thiên Long như vậy.
Câu nói này liên tục lảng vảng trong đầu Nhân Mã, rốt cuộc chuyện gì đã từng xảy ra. Cô không biết, cô không hề quen nam nhân đó. Nhưng sao đầu cô lại đau đớn thế này, bàn tay, máu, cả nỗi sợ hãi này nữa là sao? Nhân Mã ôm đầu mình ngồi xổm xuống đất, cố gắng xoá tan nỗi kinh hoàng của mình, mới đây cô còn rất vui kia mà.
- Cậu không sao chứ? - Song Tử ngồi xuống lo lắng hỏi.
- Tớ không biết gì hết, tại sao cậu lại nói tớ... - Nhân Mã ngước đôi mắt trong veo yếu ớt nhìn Song Tử.
- Cậu đang trốn tránh tội lỗi mình sao? - Song Tử u sầu nói nhưng trong giọng nói vẫn có chút căm phẫn.
- Tớ không có, nhưng...anh ta vẫn bình thường mà, tớ thấy... mà tớ cũng không biết nữa - Nhân Mã rối bời.
- Ừ, đúng vậy. Nhìn thì bình thường nhưng sống không bằng chết - Song Tử nhẹ giọng.
Tim Nhân Mã bỗng đau thắt lại.
- Tớ không biết - Nhân Mã bịt tai nói lớn.
- Đừng buồn cười như vậy Nhân Mã - Song Tử đứng dậy cúi xuống nhìn Nhân Mã mà cười nhạt.
- Cậu đang không gọi tớ tới, xong nói này kia, tớ thật sự không biết gì cả - Nhân Mã biết bản thân rõ ràng có khúc mắc nhưng cố gạt đi, lấy được thế thượng phong của mình, đứng dậy đáp trả.
- Cậu đúng thật ghê gớm như lời đồn - Song Tử nhếch môi cười nửa miệng.
- Cậu...
Ting tíng ting tìng ------
Điện thoại vang lên cắt ngang lời nói của Nhân Mã.
- Alo, ba - Nhân Mã nhấc máy,không quên lườm Song Tử một phát.
- Đang ở nhà Song Tử à? - Người đàn ông nói với chất giọng vui vẻ.
- Kêu người đến đón con đi - Nhân Mã hằn học.
- Không, không, không cần vội - Người đàn ông bật cười nói.
- Cái quái gì, ba có biết con đang bị gì không? - Nhân Mã nổi giận quát vào điện thoại.
- Vì con cũng cần chào hỏi bố mẹ chồng tương lai mà - Chất giọng người đầu dây bên kia vẫn không thay đổi.
- Ý BA LÀ CÁI QUÁI GÌ THẾ? - Nhân Mã hét lên.
- Chắc con biết Song Tử, học chung lớp với con đấy, cậu ta sẽ là chồng tương lai của con - Ông nói như đó là điều tất nhiên phải xảy ra.
- WTF.. BA CÓ BIẾT TÔI ĐANG GẶP CHUYỆN GÌ Ở ĐÂY KHÔNG? SAO DÁM QUYẾT ĐỊNH CUỘC SỐNG TÔI NHƯ VẬY! - Nhân Mã không nhịn được văng miểng.
- Chắc là cậu biết rồi - Lúc này Song Tử đột nhiên nở nụ cười âm hiểm cất tiếng bên cạnh.
Nhân Mã dập máy, quay qua Song Tử quát thét lên:
- Cậu rõ ràng biết chuyện này?
- Thật buồn cười đúng không? Rõ ràng kẻ hại anh tôi ra nông nỗi như vậy mà gia đình tôi lại bắt tôi lấy kẻ đó - Song Tử vẫn nở nụ cười chua chát trên môi.
- Thật khốn kiếp, rốt cuộc tôi cũng không nhớ gì hết, im lặng và để tôi biến ra khỏi đây đi - Nhân Mã nói xong tức giận bỏ đi.
- Cậu là cái thể loại mà tôi khinh nhất, dám làm mà không dám nhận - Song Tử khinh thường.
Nhân Mã khựng lại sau câu nói của Song Tử nhưng vẫn cố gắng cắn môi mà đóng rầm cửa phòng đằng sau lưng anh.
Song Tử từ bé đã sống trong sự bảo bọc của gia đình, anh muốn cái gì mọi người đều đáp ứng. Nhưng cái tình cảm ấm áp thì anh chưa bao giờ được nhận, người duy nhất ở bên cạnh quan tâm lo lắng cho anh chỉ có Thiên Long. Đối với Song Tử, có lẽ Thiên Long còn hơn cả cha mẹ anh. Nực cười thật không? Rốt cuộc anh phải lấy loại người đã gây ra nỗi đau cho Thiên Long. Tất cả đều là ý kiến của gia đình, anh không có quyền quyết định cuộc sống của mình. Thế giới này đúng thật là kinh tởm, và đối với Song Tử, Nhân Mã chính là người đáng kinh tởm nhất. Ngay từ khi bước vào lớp, anh đã tìm hiểu lí lịch của 11 thành viên và người ngay từ đầu anh nhắm tới chính là Nhân Mã.
Nhân Mã vừa bước ra khỏi nơi đó, người cô chạm mặt lại chính là Thiên Long.
- Anh muốn gì? - Nhân Mã bỗng nhiên cảm thấy cực kì sợ hãi, một vài hình ảnh loé lên trong não bộ của cô, đầu cô bắt đầu trở nên đau buốt.
- Nhân Mã - Thiên Long gọi nhẹ nhàng, tay đưa lên chạm vào mái tóc của cô.
Nhưng anh vẫn không thể cảm nhận được gì.
CHÁT -----
Nhân Mã do quá sợ hãi theo bản năng hất mạnh tay của Thiên Long.
- Làm ơn...đừng chạm vào tôi - Nhân Mã thụt lùi, gương mặt đã tái mét.
- Em... em sẽ lấy Song Tử sao? - Thiên Long gương mặt vẫn lạnh lùng nhưng giọng nói lại chan chứa một chút gì đó rất đau khổ.
- Anh...tôi sẽ không bao giờ lấy cậu ta - Nhân Mã cố gắng nuốt nước bọt trả lời.
- Em lúc nào cũng vậy, luôn luôn xinh đẹp - Thiên Long nhìn cô dịu dàng nói.
Luôn luôn xinh đẹp
Luôn luôn xinh đẹp
Luôn luôn xinh đẹp
Em đúng là luôn luôn xinh đẹp
Em quả đúng là người đẹp nhất mà tôi từng gặp
Cái gì thế này????
Tất cả đều hiện về trước mắt Nhân Mã, cô trợn mắt, nỗi sợ hãi bao trùm lấy cô. Từng mảnh kí ức hiện về, đau đớn và bẩn thỉu.
- KHÔNGGGGGGGG - Nhân Mã ôm đầu gào lên.
Thiên Long lo lắng tiến đến gần, Nhân Mã vừa hét vừa thụt lùi lại, đụng trúng Song Tử. Anh vừa nghe thấy tiếng hét nên đã vội chạy ra.
- Sao thế Nhân Mã? - Song Tử vội đỡ cô, bất ngờ.
Nhân Mã đẩy mạnh Song Tử, cô nhanh chóng chạy ra khỏi nơi này. Trời vẫn còn mưa rất lớn.
Nhân Mã cứ tiếp tục chạy, cô không biết gì cả, cô thật sự không biết gì cả. Chạy mãi chạy mãi đến một nơi khác, ngồi bệt xuống đất oà khóc. Nước mưa mặn và nước mắt chát, làm cho cổ họng cô cảm thấy khô đắng và đau đớn. Nhưng sao đau đớn bằng trái tim cô hiện giờ, đau đến mức như bị ai đó xé toạch ra từng mảnh.
Tại sao tôi lại nhớ chứ???
Bốn năm trước
Ở một bữa tiệc sang trọng,được tổ chức để ăn mừng hai tập đoàn lớn hợp tác. Gần trung tâm có vài người đang bắt chuyện với nhau.
- Chào ông Bùi, tôi đang rất vui đây, mong chúng ta sẽ hợp tác tốt - Người đàn ông bắt tay với một người đàn ông còn lại.
- Dĩ nhiên rồi ông Nguyễn - Ngài Bùi vui vẻ.
- A...đây là cháu trai của tôi, Thiên Long - Ngài Nguyễn vội giới thiệu người con trai đứng bên cạnh mình.
- Ồ, tôi biết chứ! Cậu nhóc này mới 16 tuổi đã cai quản bang TKIE, rất nổi tiếng đấy - Ngài Bùi bắt tay với Thiên Long.
- Chả bù cho thằng con trai tôi, nó chả làm được cái gì cả, suốt ngày ham chơi - Ngài Nguyễn vỗ vỗ vai của Thiên Long.
- Dù sao nó vẫn còn nhỏ mà ông Nguyễn - Ngài Bùi đáp.
- BAAAAA - Một giọng nói lảnh lót từ đâu vọng tới.
Ba người quay đầu nhìn
Một cô bé đáng yêu đang chạy đến, mặc váy đầm màu hồng. Gương mặt tươi vui ôm chầm lấy Ngài Bùi.
- Sao vậy con gái? - Ngài Bùi xoa đầu đứa con gái nhỏ.
- Bên kia chán quá - Cô bé cười hì hì.
- Đây là con gái tôi, Nhân Mã - Ngài Bùi xoay đứa con gái bé bỏng của mình giới thiệu.
- Thật đúng là có khi chất Trị Đình Tự Bùi đấy - Ngài Nguyễn tươi cười tán thưởng.
Thiên Long đứng một bên, mắt không thể rời khỏi cô bé này. Dù vẫn còn rất nhỏ, nhưng anh vẫn cảm nhận được cái nét đẹp hoàn hảo chưa hoàn toàn lộ diện hết của Nhân Mã.
Từ đó trở đi, ngày nào Thiên Long cũng nhã ý mời Nhân Mã đi chơi, Nhân Mã thực rất quý mến người này vì anh ấy thường mua rất nhiều quà cho cô.
Được một thời gian, Thiên Long lại mời Nhân Mã xuống bang của anh. Nhân Mã vô cùng hào hứng, liền vui vẻ đồng ý. Hai người ngồi cạnh nhau, Thiên Long ra lệnh cho đàn em lui hết.
- Nhân Mã, em có biết là em xinh đẹp lắm không? - Thiên Long bất chợt nói khi Nhân Mã đang đung đưa chân ngậm cây kẹo.
- Biết chứ, em lúc nào chả xinh đẹp - Nhân Mã thản nhiên trả lời.
Thiên Long bật cười.
- Anh rất thích em, em có biết không? - Thiên Long ngồi xuống trước mặt Nhân Mã, ngước lên nhìn cô.
- Em cũng thích anh mà - Nhân Mã cũng hồn nhiên đáp lại.
Thiên Long vuốt mái tóc cô, nói dịu dàng:
- Ý anh là thứ tình cảm nam nữ kìa!
- Em... - Nhân Mã ngạc nhiên dừng ngậm kẹo, mặt đã đỏ ửng lên.
Đừng quên Nhân Mã đã 12 tuổi
Đủ thông minh để hiểu ý của Thiên Long rồi.
- Em quả đúng là người xinh đẹp nhất mà anh từng gặp - Thiên Long vuốt chiếc má phúng phính đã ửng đỏ của Nhân Mã.
- Anh đừng nói như vậy mà - Nhân Mã ngượng ngùng đẩy tay Thiên Long ra.
- Em luôn luôn xinh đẹp - Thiên Long vẫn tiếp tục sờ vào má của Nhân Mã, gương mặt anh giờ chỉ cách Nhân Mã 2cm.
- Anh...anh đừng như vậy mà - Cây kẹo bây giờ đã rơi xuống đất, Nhân Mã bất ngờ vội đưa tay đẩy ngực Thiên Long.
Nhân Mã cảm thấy sợ hãi, cô đã thấp thoáng thấy được trong ánh mắt Thiên Long đang có những tục niệm u tối.
- Làm ơn...đừng chạm vào em - Nhân Mã bật khóc cố gắng đẩy Thiên Long.
- Đừng sợ, tin tưởng anh - Thiên Long nói nhưng đôi mắt anh vẫn đang mân mê từng đường nét trên gương mặt Nhân Mã.
- Anh muốn làm gì? - Nhân Mã trợn mắt nhìn chằm chằm Thiên Long.
- Em yên tâm, anh sẽ không làm em đau - Thiên Long lúc này đã vòng tay qua lưng Nhân Mã, di chuyển đến vùng vẫn chưa phát triển của cô.
- Anh làm gì...buông em ra...anh không được...không được...KHÔNG ĐƯỢC.. - Nhân Mã lúc này đã hoảng loạn thật sự, dùng hết sức bình sinh đạp thật mạnh.
Nhưng hoàn toàn bất lực, rốt cuộc cô có thể làm gì? Anh ta là một người đàn ông mạnh khoẻ, còn cô chỉ là một cô bé.
Đau đớn, căm phẫn, kinh tởm. Nước mắt tuôn trào như thể không bao giờ khóc nổi nữa.
MẸ NÓ!! thằng chó má Thiên Long.
Khi tỉnh dậy, Nhân Mã thấy Thiên Long đang nằm bên cạnh mình. Không suy nghĩ gì, nhìn thấy cây kéo để trên bàn bên cạnh, cô lập tức cầm lên, đâm thẳng vào má của Thiên Long, Thiên Long giật nảy cất tiếng rên yếu ớt. Chưa dừng lại ở đó, Nhân Mã rút cây kéo lại đâm vào nhiều nơi khác của Thiên Long. Chợt dừng ở một chỗ, đúng rồi, nơi này là nơi tội lỗi nhất của hắn, thật bẩn thỉu. Nhân Mã cắt phăng nơi đó đi, Thiên Long lúc này cũng đã như một cái xác không thể phản ứng.
Khóc bằng máu, đau bằng tim, Nhân Mã không tìm thấy đường về. Cô gắng trốn ra khỏi chỗ bẩn thỉu đó.
Bị xe tông, khi tỉnh lại thì không thể nhớ bất cứ chuyện gì đã xảy ra.
Những kí ức bị chôn vùi vì nó quá đáng sợ, chủ nhân của nó không hề muốn nhớ lại.
Một đứa trẻ, nó là một tờ giấy trắng.
Một khi bạn làm bẩn nó, thì mãi mãi cũng không thể tẩy sạch được.
-------------------------------------------
Bạch Dương sau khi đến nhà Song Tử, đập cho Song Tử một trận thì cô không thể liên lạc được cho Nhân Mã.
- Nhân Mã này rốt cuộc không ở đây thì đi đâu được chứ? - Bạch Dương vừa lẩm bẩm vừa nhấn số Cự Giải.
- Sao rồi, Tiểu Dương? - Sau tiếng chuông thứ nhất thì Cự Giải đã nhanh chóng nhận máy.
- Không thấy ở nhà Song Tử, tớ cũng đã gọi cho nhà Nhân Mã rồi mà cũng không ai gặp - Bạch Dương lo lắng.
- Bình tĩnh Bạch Dương, tớ cũng đã kêu người đi tìm rồi - Cự Giải trong lòng thực đã vô cùng sốt ruột nhưng vẫn cố trấn an Bạch Dương.
- Tớ cũng kêu rồi mà tớ lo cậu ấy lại làm chuyện gì dại dột - Bạch Dương nói.
- Dại dột? Việc này có cái gì đâu mà phải lo, cùng lắm nói vài tiếng là thách ai dám khinh Nhân Mã mà - Cự Giải khó hiểu.
- À không.. không có gì, tại tớ lo lắng quá - Bạch Dương vội đỉnh chính.
- Ừm, có tin gì thì gọi cho nhau - Cự Giải tắt máy.
Đột nhiên nhớ ra, Cự Giải vội đưa điện thoại lên nhấn nút.
- Alo? - Đầu dây bên kia nhấc máy.
- Bảo Bình, đang đâu vậy?
- Bar NIGHT, sao?
- Nhân Mã mất tích rồi, kêu thêm người kiếm cậu ấy đi!
- Hả???
- Hả hiếc gì nữa, làm nhanh lên đi ba - Cự Giải dập máy luôn.
Ở bar NIGHT.
- Gì vậy? - Kim Ngưu tò mò.
- Nhân Mã mất tích rồi! - Bảo Bình nói một cách lo lắng, tay liên tục dò danh bạ.
- Cái gì?? - Kim Ngưu và Sư Tử hét lên.
- Alo, đi kiếm Nhân Mã, nhà Trị Đình Tự Bùi cho tôi mau lên - Kim Ngưu chưa gì đã gọi còn nhanh hơn cả Bảo Bình.
- Tớ đi trước đây - Kim Ngưu tắt điện thoại quay qua nói với Bảo Bình và Sư Tử còn đang gọi người đến giúp, rồi bỏ đi trước sự ngỡ ngàng của hai anh chàng.
----------------------------------------
- Mình thật sự đã dơ bẩn rồi! - Nhân Mã ôm người ngồi co ro dưới mưa dằn vặt bản thân.
Đã một tiếng đồng hồ trôi qua. Nhân Mã vẫn ngồi ngay đó, tự làm khổ bản thân, không thể quên nổi quá khứ, nước mắt đã cạn nhưng trái tim không thể chai lại được, đau đớn vẫn dằn xé tâm can cô.
- Sao hắn lại còn sống chứ? Thằng chó khốn nạn đó sao lại không chết đi? - Nhân Mã cất giọng căm phẫn.
- Nhân Mã - Bỗng một giọng nói trầm ấm vang đến bên tai cô.
Nhân Mã ngước đôi mắt vẫn còn đỏ mọng lên nhìn.
- Kim Ngưu - Nhân Mã thốt lên trong yếu ớt.
Người Kim Ngưu lúc này đã ướt sũng, đôi mắt anh không còn tinh nghịch như thường ngày, nó chứa đựng sự tức giận và lo lắng mà cô chưa bao giờ được thấy qua.
Kim Ngưu ngồi xuống đối diện cô, đột ngột kéo cô vào lòng, ôm thật chặt. Sự mạnh mẽ của anh không làm cô cảm thấy đau mà lại làm cho cô cảm thấy ấm áp, cô vòng tay qua đáp trả lại anh. Hai người không nói gì mà chỉ ôm lấy nhau như vậy, suốt cả một thời gian dài.
Nỗi đau ơi! hãy để cơn mưa xoá tan đi, hãy để trái tim tôi được yên tĩnh.
------------------------------------
Bạch Dương và Cự Giải lúc này đang đứng ở sảnh nhà Nhân Mã, đi đi lại lại.
- Hai mẹ đứng im cho con nhờ được không? - Bảo Bình ngồi trên ghế sofa cất giọng chán ngán.
- Im coi Bảo Bảo - Xử Nữ ngồi cạnh ức chế lên tiếng, đang nhức đầu vì lo lắng thì chớ!
- Ai cho phép cậu gọi tôi là Bảo Bảo? - Bảo Bình điên tiết quay qua quát.
- Im - Xử Nữ tức mình quát lại.
- Hay tụi mình đi kiếm luôn thử coi - Sư Tử ngồi bên cạnh Xử Nữ cất tiếng.
- Im - Xử Nữ lại quay qua quát Sư Tử.
Sư Tử bị đụng chạm tự ái, liền tát nhẹ vào má Xử Nữ một cái.
- Ừ, đi kiếm thử xem - Bạch Dương nãy giờ cũng bồn chồn không yên.
- Cứ đợi thêm chút nữa đi, lỡ tí cậu ấy về nhà thì mất công - Cự Giải ngăn Bạch Dương lại.
- Ừ Cự Giải nói đúng rồi đó - Ma Kết ngồi cạnh Bảo Bình nãy giờ mới lên tiếng.
- Nhưng mà... - Bạch Dương lo lắng.
Bọn họ nghe thấy tiếng động ngoài cửa lớn, quay qua thì thấy Kim Ngưu đang cõng Nhân Mã, Nhân Mã thì đang ngủ trên lưng anh.
- NHÂN MÃ!!! - Cả sáu đứa đều hét ầm lên.
- Suỵt - Kim Ngưu vội nhắc nhở.
Mấy đứa chạy lại chỗ Kim Ngưu và Nhân Mã.
- Cậu ấy có sao không? - Bạch Dương lên tiếng.
- Để Nhân Mã ngủ, tớ đưa cô ấy vào phòng rồi tụi mình nói chuyện, Bạch Dương, dẫn đường cho tớ đi - Kim Ngưu nói nhỏ.
Bạch Dương vội dẫn Kim Ngưu, đằng sau đã thấy hàng tá người đi theo sau khi thấy cô chủ Nhân Mã về.
Mấy đứa kia bị bắt ở ngoài sảnh đợi.
Sau khi quay lại, Kim Ngưu cũng đã thay một bộ đồ mới do gia nhân trong nhà Nhân Mã cung cấp. Kim Ngưu ngồi kể việc mình tìm được Nhân Mã thế nào cho bọn nó nghe. Đứa nào đứa nấy mặt mày nhăn như khỉ vì lo lắng.
- Mà sao không thấy cha mẹ của Nhân Mã đâu? Con gái bị mất tích mà - Xử Nữ đột ngột nói.
- Họ chả thèm quan tâm, họ cũng có bao giờ về nhà được một ngày đâu - Bạch Dương nói giọng chua chát.
Để lại một bầu không khí nặng nề.
Những người biết câu chuyện về Nhân Mã chỉ có Kim Ngưu, Bảo Bình, Sư Tử và cả Bạch Dương.
Liệu mọi chuyện có dễ dàng trôi vào quên lãng?
Cầu trời thôi.