Sáng hôm sau, lúc năm giờ sáng, Thiên Yết ngồi bắt chéo chân trên ghế sofa, trên tay cầm một tờ báo, nhâm nhi tách cafe.
Trên cầu thang vang lên tiếng bước chân, một cô gái bước xuống lầu, nhìn về phía anh: "Sao cậu dậy sớm vậy?" - Kim Ngưu lên tiếng hỏi.
"Lạ chỗ, không ngủ được." - Thiên Yết thong thả đáp.
"À ra vậy." - Kim Ngưu gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
"Cậu sợ tôi?" - Thiên Yết nhướn mày nhìn về phía cô.
"Hả, gì, đâu có."
"Thế sao cứ đứng đó hoài vậy?"
Kim Ngưu nghe vậy, lúng túng bước ra sofa, ngồi cạnh anh.
"Cậu có thói quen dậy sớm sao?" - Thiên Yết quay sang hỏi.
"Không có. Tớ là ... đói bụng nên xuống kiếm đồ ăn thôi." - Cô ngại ngùng trả lời câu hỏi của anh. Nói xong lại thầm mắng bản thân dại dột, nói thế nhỡ anh nghĩ cô là người tham ăn thì sao. (Ơ sự thật mà ??!)
"Được được, không cười, không cười." - Thiên Yết trả lời cho có lệ, khó khăn nuốt xuống tiếng cười. Nhìn anh cười thoải mái như vậy, cô cũng tự nhiên hơn.
"Ăn cùng tớ không? Coi như chúng ta ăn sáng luôn."
"Cậu biết nấu?" - Thiên Yết nghi hoặc hỏi.
"Tất nhiên rồi. Muốn ăn thì phải biết nấu chứ. Tuy không ngon được bằng Cự Giải nhưng cũng coi như tạm được đấy." - Kim Ngưu ưỡn ngực tự hào.
"Được rồi, cảm ơn cậu." - Thiên Yết nhếch miệng cười nhìn cô.
***
Tại trường Zodiac, vào tiết Vật lý, Song Ngư đang mơ màng lắng nghe thầy giảng, cơ mà nó vẫn chẳng vào đầu bao nhiêu. Hu hu, cô vốn dốt lý mà, trời sinh ra cô sao còn sinh ra môn học đáng ghét này chứ! Đã thế, thầy còn giảng hăng say nhiệt huyết liên tù tì thế kia, có muốn hỏi cũng chẳng biết hỏi từ đâu. Không lẽ lại giơ tay lên nói thầy giảng lại toàn bộ hộ em. Không được, chắc chắn cô sẽ xong đời. Thầy giáo sẽ nghĩ cô không tập trung và "đá" cô ra khỏi lớp mất. Hơn nữa, như vậy cũng rất mất mặt nha. Cô chán nản cắn cắn bút.
"A không, không có gì. Cậu đừng lo." - Không thể nói là mình không hiểu gì được, như thế sẽ gây ấn tượng không tốt nha.
"Chúng ta đã học xong lý thuyết, bây giờ đến phần bài tập. Các em lật sách ra trang mười bốn." - Tiếng thầy Vật lý lanh lảnh trên bục giảng.
Song Ngư chán nản lật sách, nhìn vào những con chữ kia cô chỉ thấy đầu óc quay cuồng thôi. Ngồi nhìn một lúc lâu mà vẫn không biết cách làm, cô buồn rầu tiếp tục cắn bút.
"Cậu gặp khó khăn gì sao?" - Xử Nữ quan tâm hỏi.
"À thật ra ... nãy giờ tớ không hiểu gì cả. Nhưng không phải do tớ không nghe giảng đâu, tớ đã rất tập trung đó. Chỉ là ... môn này nằm ngoài khả năng của tớ." - Song Ngư thành thật trả lời. Thôi vậy, con người phải trung thực đối mặt với khuyết điểm của mình thì mới có thể tiến bộ. Cô cứ tự nhủ lòng như vậy.
"Thật sao? Cậu sẽ giúp tớ sao? Nhưng tớ hơi chậm tiêu, cậu sẽ không nổi giận đấy chứ?" - Song Ngư e dè hỏi.
"Sẽ không." - Xử Nữ trả lời chắc nịch.
Một lúc sau
"Xử Nữ à, tại sao lại có cái này vậy?"
"À, thì là vì giả thiết ..."
"Còn cái này nữa. Tại sao ...?"
"Là do ở trên ta thấy ..."
"Ơ còn cái này nữa. Sao lại ...?"
"Lúc nãy tớ đã nói rồi còn gì. Công thức như vậy đấy ..."
"Nhưng tại sao ..."
[...] Đã lược bớt 1000 câu hỏi tại sao của Song Ngư.
Xử Nữ hiện tại đang rất đau đầu, anh không thể hiểu nổi sao có những thứ đơn giản như vậy nhưng cô lại không hiểu được, cũng không nhớ nổi những công thức anh ghi. Anh hơi có chút mất kiên nhẫn.
Dường như cảm nhận được anh là lạ, Song Ngư giương đôi mắt to tròn ngập nước, tội nghiệp nhìn anh: "Tớ đúng là ngốc lắm phải không? Cậu đã cố gắng giảng giải cho tớ, thế mà tớ cũng không thể hiểu được. Phí sức cậu rồi, tớ xin lỗi."
Nói rồi, cô cúi đầu, vẻ mặt buồn bã. Này này, như thế làm sao anh nỡ mắng chứ? Như thế chẳng phải anh sẽ trở thành kẻ tệ bạc, ức hϊếp người khác sao. Xử Nữ day day trán, rầu thật mà.
"Không đâu không đâu. Thật ra cậu tiếp thu cũng khá tốt đấy, cậu cũng dần nắm được kiến thức nền tảng rồi đó. Cứ thế phát huy nhé." - Hừm thôi đành bấm bụng nói dối vậy, Xử Nữ tặc lưỡi.
"Thật sao?" - Song Ngư vui vẻ ngước lên nhìn anh.
"Thật. Nào, để tớ nói tiếp cho cậu nhé." - Anh mỉm cười rồi tiếp tục giảng bài cho Song Ngư.