"Cậu ... cậu về lúc nào thế Thanh Trúc? Sao lại không báo cho chúng tớ biết?" - Nhân Mã ấp úng hỏi người con gái trước mắt, cũng quên mất việc tay mình còn đang bị người ta nắm lấy.
"Tớ đã báo cho 2 bác rồi, không nói cho cậu biết là vì muốn cho cậu một bất ngờ lớn. Sao nào, có vui không?" - Thanh Trúc vui vẻ tươi cười, ánh mắt lấp lánh nhìn anh, trong đó chỉ có hình bóng của một mình anh.
Nhân Mã ngây người trước đôi mắt của cô, vẫn là đôi mắt trong sáng, hồn nhiên ngày trước. Anh vô thức đáp: "Vui ..."
"Tớ biết ngay mà! Tớ biết cậu luôn yêu tớ nhất mà!" - Thanh Trúc đột ngột ôm lấy anh.
Mọi người thoáng sửng sốt trước sự thân thiết của họ.
Song Tử nhìn thấy cảnh này tuy ngoài mặt vẫn bình thường nhưng không khỏi mất mát trong lòng một chút. Hoá ra đây mới là người Nhân Mã thực lòng thích, trông cậu ấy vui mừng đến phát ngốc luôn kìa!
Nghe tiếng của Thiên Bình, Nhân Mã vội đẩy Thanh Trúc ra, nhìn sang Song Tử. Cô ấy vẫn điềm nhiên như vậy, nụ cười thản nhiên vẫn luôn ngự trị trên môi.
Anh cười giễu trong lòng một tiếng. Anh đang có suy nghĩ ngu ngốc gì vậy chứ, vậy mà lại sợ cô sẽ hiểu lầm, sợ cô sẽ buồn. Đúng là tự mình đa tình rồi! Trong mắt Song Tử, anh vĩnh viễn chỉ là một tiểu đệ nhỏ chạy theo phía sau cô mà thôi.
Cô chỉ đơn thuần xem anh là bạn, một chút tình cảm nam nữ cũng không có.
Nhân Mã quay sang trả lời của Thiên Bình: "À đây là Thanh Trúc. Bọn tớ và Anh Kiệt là bạn thuở nhỏ, có điều ..."
Anh hơi ấp úng, nhưng sau đó lại xua tay, nói: "Không có gì. Thanh Trúc đi du học đã lâu, nay lại đột nhiên về nước nên tớ vẫn còn bất ngờ thôi."
"Xin chào Thanh Trúc. Tớ là Hạ Quyên." - Hạ Quyên niềm nở cười, đưa tay ra.
Thanh Trúc bắt tay cô, nói: "Chào Quyên, tớ còn là vị h..."
"Trúc." - Thanh Trúc chưa kịp nói hết câu thì đã bị Nhân Mã ngăn lại, anh rút tay cô ra khỏi tay của Hạ Quyên rồi nói với mọi người. "Thật ngại quá, bọn tôi lâu ngày không gặp nên có kha khá chuyện muốn nói với nhau. Bọn tôi đi trước nhé!"
"Ừ ừ, các cậu đi sớm về sớm nhé. Thanh Trúc này, có gì cậu ở bên an ủi cho Nhân Mã nhé, tôi sợ cậu ấy buồn vì trận đấu." - Xử Nữ nói.
Thanh Trúc gật đầu rồi cả hai cùng rời đi.
Song Tử dõi theo bóng lưng của hai người họ, đôi mắt xinh đẹp xen lẫn nỗi buồn khó nói thành lời.
Không phải cô không đau lòng, chỉ là cô rất giỏi che giấu cảm xúc mà thôi.
Thế nhưng ... nhưng ... anh không giải thích, anh không có gì muốn nói cả sao. Anh không muốn nói với cô về quan hệ giữa 2 người sao, không muốn chia sẻ với cô nữa sao?
Vậy nên cô đợi, đợi anh nói với cô mọi chuyện. Cô muốn nghe anh tự động giải thích với cô chứ không phải đợi tới lúc cô hỏi mới trả lời.
Cô cũng chẳng hiểu rốt cuộc mình đang đợi gì từ anh nữa. Đợi anh nói anh và cô gái ấy không có gì ư? Hay là ... đợi anh nói một lời tỏ tình?
Song Tử chán nản với câu hỏi không có câu trả lời của mình, buồn bã lắc đầu.
Thiên Yết tinh ý nhận ra Song Tử đang có tâm sự, anh đoán là có liên quan đến Nhân Mã. Dù không hiểu rõ mối quan hệ giữa 2 người họ nhưng anh nhìn ra được tấm chân tình Nhân Mã dành cho Song Tử, nhưng có lẽ như cô nàng này đang hiểu lầm gì rồi.
Anh vỗ vỗ vai cô an ủi. Người con gái ngẩng đầu ngạc nhiên nhìn anh, sau đó lại bật cười. Anh vẫn luôn hiểu cô như vậy!
Kim Ngưu thấy hai người họ trao đổi ánh mắt trìu mến với nhau, trong lòng đã rõ ràng. Thiên Yết và Song Tử là một đôi, cậu ấy không có khả năng là người mà cô muốn tìm.
Nhưng cho dù cậu ấy có thật sự là người đó thì cũng không còn quan trọng nữa rồi. Vì đó chỉ là lời hứa trẻ thơ, cậu ấy có lẽ đã quên từ lâu rồi. Người cậu ấy để ý hiện tại chỉ có Song Tử mà thôi!
Về phần Nhân Mã và Thanh Trúc, hai người dừng lại ở một quán cafe nọ.
Sau khi order xong, Nhân Mã trầm mặc nhìn Thanh Trúc, nói: "Thanh Trúc à, có một số chuyện tớ muốn thương lượng với cậu."
Thanh Trúc thoải mái nói: "Cậu cứ nói đi. Các yêu cầu của cậu, nếu hợp lý thì tớ đều đồng ý cả."
"Tớ muốn chúng ta huỷ hôn ước." - Nhân Mã nói một cách kiên định. "Tớ biết đây là do người lớn trong nhà tự ý định đoạt thôi, cả 2 chúng ta đều không thích. Vậy nên l..."
"Sao cậu biết tớ không thích?" - Thanh Trúc ngắt lời anh.
"Cậu biết rõ ràng mà không phải sao Nhân Mã? Tớ đã từng nói với cậu là tớ thích cậu nhường nào rồi mà." - Ánh mắt cô vô cùng nghiêm túc.
Nhân Mã thở dài một tiếng: "Trúc à, chuyện đã qua lâu vậy rồi, đó chỉ là tình cảm bồng bột nhất thời của cậu lúc còn bé mà thôi. Thời gian qua đi, cậu đi du học cũng lâu đến vậy, gặp gỡ nhiều người mới như vậy, hẳn là cậu cũng thay đổi rồi mới phải chứ. Hơn nữa, Anh Kiệt cậu ấy cũng rất tốt. Tuy mới gặp lại thôi nhưng tớ nhận ra tình cảm cậu ấy dành cho cậu vẫn luôn vẹn nguyên chưa từng thay đổi. Cậu thử suy nghĩ về cậu ấy xem sao."
"Nhưng tình cảm của tớ dành cho cậu cũng vẹn nguyên chưa từng thay đổi mà. Sao cậu chưa từng suy nghĩ về tớ?" - Thanh Trúc ấm ức nói.
"Cậu nhìn tớ đi. Hiện giờ tớ xinh đẹp hơn trước rất nhiều, đáng yêu hơn trước rất nhiều, cũng giỏi giang hơn trước rất nhiều. Tại sao cậu lại không thích tớ chứ?"
Tại sao ư? Đúng vậy, là tại sao nhỉ? Tại sao khi nghe Thanh Trúc nói trong đầu anh bỗng dưng lại mường tượng ra hình ảnh một người con gái xinh đẹp bức người, thần thái tự tin đang nhoẻn miệng cười với anh? Tại sao anh lại không thể thích Thanh Trúc, cũng như tại sao anh lại không thể để ý đến ai ngoài cô?
Tại sao cảm giác của anh đối với cô lại mãnh liệt như vậy? Dường như kiếp này của anh chỉ đợi cô đến ...