12 Chòm Sao - Bí Mật 2 Cuộc Sống

Chương 58




Hai người bước ra ngoài ngõ, gọi một chiếc taxi rồi trở về ký túc xá. Thiên Yết lại tiếp tục khom mình, cõng cô đi vào nhà.

"Ôi ôi, nhìn kìa. Hai người đi hẹn hò à?" - Giọng nói hào hứng của Thiên Bình vang lên.

Kim Ngưu ở trên vai anh khẽ đỏ mặt, chọt chọt vai anh: "Được rồi, để tớ xuống đi."

Thiên Yết quay sang lườm Thiên Bình, Thiên Bình ớn lạnh vội lủi đi.

Bạch Dương cười hì hì: "Đừng chột dạ thế chứ. Kim Ngưu à, không ngờ cậu lại là người đầu tiên có bạn trai nha."

Song Tử cũng đang ở đó, cảm thấy thú vị nhướn nhướn mày nhìn Kim Ngưu. Hành động này lọt vào mắt Kim Ngưu lại khiến cô chột dạ.

Cô nhận thấy được sau sự kiện lần đó, Thiên Yết và Song Tử cực kỳ thân thiết với nhau, cũng có một sự ăn ý khó nói thành lời. Giờ Thiên Yết lại cõng cô như vậy, liệu Song Tử có hiểu lầm không?


Thật sự nhìn họ rất đẹp đôi, cũng có tướng phu thê nữa, cô thật sự không muốn ngăn cản nhân duyên tốt của bạn mình. Nhưng mà ... nhưng mà cô cảm thấy, Thiên Yết rất có thể là cậu ấy!

"Song Tử, giúp tôi mở cửa được không?" - Thiên Yết lên tiếng.

Song Tử nghe thấy, liền hiểu anh muốn đưa Kim Ngưu lên phòng. Cô nhún vai gật đầu một cái rồi bước lên cầu thang, Thiên Yết đi ngay phía sau cô.

Mở cửa xong, nhìn Thiên Yết đặt Kim Ngưu xuống giường rồi Song Tử mới yên tâm rời đi: "Tớ đi sang xem bọn Bảo Bình, Sư Tử với Nhân Mã sao rồi nhé."

"Đợi đã." - Thiên Yết nói rồi bước lại chỗ cô. "Nghỉ ngơi đi nhé."

Sau khi quay lại nói với Kim Ngưu câu đó, anh đóng cửa phòng lại. Kim Ngưu nhìn theo hình bóng hai người khuất sau cánh cửa, đầu óc không ngừng xoay vòng bao nhiêu là suy đoán. Chắc là Thiên Yết đang định giải thích với Song Tử nhỉ?


Khẽ thở dài một hơi, dù gì chuyện của hai người đó cũng không liên quan đến cô. Kim Ngưu trùm chăn từ từ đi vào giấc ngủ.

Ở bên ngoài, Thiên Yết hỏi: "Tình hình sao rồi?"

"Nhân Mã tra được IP rồi, hiện giờ đang tiến hành khôi phục dữ liệu xem sao." - Song Tử đáp.

Nói rồi, cô và anh cùng sang phòng của họ. (Nhân Mã, Thiên Yết và Thiên Bình chung một phòng)

Bên trong, Bảo Bình và Sư Tử ngồi chăm chú dõi theo Nhân Mã đang lướt những ngón tay trên bàn phím.

"Được rồi!" - Nhân Mã vui mừng reo lên, 2 con người đang thấp thỏm kia cũng vui sướng la lên.

"Bây giờ chỉ cần đợi nó tải lại là xong." - Nhân Mã tươi cười nhìn hai người. Anh vô tình liếc mắt nhìn sang, trông thấy Song Tử và Thiên Yết đang đứng ở cửa quan sát bọn họ, trên môi cô nở một nụ cười an tâm.

Cô có tự hào về anh không nhỉ? Chắc là có rồi. Nhân Mã tự nghĩ tự cười một mình, ngại ngùng đưa tay vò vò tóc mình.


Song Tử nhướn mày khó hiểu nhìn anh, buột miệng cười. Tên này ... càng nhìn càng giống một tên ngốc!

"Nhìn ra được gì từ địa chỉ IP không?" - Thiên Yết đột ngột hỏi.

Nhân Mã hoàn hồn, trả lời: "Không tra ra được là ai, vì có lớp bảo mật khá kỹ."

"Đưa tôi nghiên cứu nào."

Nhân Mã vội đưa cho Thiên Yết xem. Thiên Yết chép lại địa chỉ IP: "Tôi sẽ giữ cái này để tìm hiểu thêm."

***

Trong một căn phòng tối tăm, một người đàn ông đang ngồi xếp bằng trên bệ đá, hai mắt nhắm nghiền tập trung. Mái tóc trắng xoá trải dài của hắn càng khiến hắn trông lạnh lùng, xa cách hơn, làn sương khói trắng đục mờ ảo quần quanh trong không gian, như tô vẽ thêm sự huyền bí cho khung cảnh.

Tiếng bước chân nặng nề vang lên trong không gian tĩnh mịch, một người đàn ông vóc dáng cao lớn, vạm vỡ bước vào, ôm quyền quỳ xuống. Nhưng người đàn ông tóc trắng đang ngồi trên bệ đá kia vẫn không phản ứng.
Bầu không khí ngưng đọng, dường như có thể nghe được tiếng nước chảy nhỏ giọt "tóc tóc" ở bên ngoài, Bách Hào căng thẳng cúi thấp đầu, mồ hôi trên trán đã lấm tấm.

Mãi một lúc sau, người đàn ông kia mới từ từ mở mắt ra, ánh mắt khiến người ta rét lạnh nhân tâm.

Hắn nhếch môi cười lạnh, nói: "Thực lực của ta đã khôi phục 70-80% rồi. Chuẩn bị đi, mở màn cho cuộc chiến của chúng ta."

"Tuân lệnh Quỷ Vương." - Bách Hào đang quỳ dưới đất lên tiếng trả lời, rồi khom người rời đi.

"Tiểu muội muội a tiểu muội muội, ta sẽ chứng minh cho muội thấy quyết định của muội là sai lầm. Thế giới mà muội không tiếc thân mình để bảo vệ, ta sẽ huỷ diệt tất cả." - Khúc Lãnh Phong, cũng là Quỷ Vương đứng đầu lũ quỷ Evil, nở một nụ cười thâm thuý, ánh mắt sắc bén của hắn len lỏi tia mong chờ.
Khi màn đêm buông xuống, tiếng cú mèo vang vọng khắp không gian kết hợp với những bóng dơi chao liệng khiến người đi đêm không khỏi giật mình sợ hãi. 2 người lính mặc giáp đầy đủ đang đứng gác ở chỗ kết giới, gật gà gật gù vì buồn ngủ.

Từ khi nhận thấy kết giới có dấu hiệu bị rách, người dân vùng Special Land thường tự dặn dò nhau phải cẩn thận, không được lại gần chỗ kết giới, nhất là vào ban đêm. Sau lần bọn quỷ SP01 và SP03 mang lũ lính quỷ tràn sang, mọi người càng đề cao cảnh giác, canh gác cả đêm lẫn ngày.

"Oáp, buồn ngủ quá. Muốn vào lều ngủ một lát ghê." - Tên lính A ngáp một tiếng nói.

"Ráng chịu chút đi, một tiếng nữa là được thay ca rồi." - Tên lính B cũng đang cố gắng giữ bản thân tỉnh táo.

"Ầm ầm ầm" - Một loạt tiếng động vang lên từ phía sau khiến 2 tên lính kia quên cả cơn buồn ngủ, sợ sệt nhìn sang bên kia.
Bỗng một làn gió rét căm căm thổi qua khiến họ rùng mình, cảm giác như muốn đông cứng đến nơi, bóng đen vù vù xuất hiện. Hình bóng một người đàn ông phục sức đen tuyền hoà nhập cùng đêm tối và nụ cười quái dị trên môi hắn khiến họ không khỏi sởn tóc gáy.

Chưa dừng lại ở đó, đi cùng hắn còn có 1 nam và 3 nữ, đám người đó tà khí đầy mình, thêm cả lũ quỷ cấp S và SP phía sau nữa, khí thế vô cùng lớn.

Tên lính A nhận thức được tình hình, hoảng sợ lôi kéo tên còn lại chạy đi: "Chạy mau! Lũ quỷ Evil tới rồi, chúng đông quá."

Lính B cũng phản ứng lại, vội co giò chạy cùng lính A. Khúc Lãnh Phong cười nhạt một tiếng, vù một cái liền biến mất.

2 người kia đang vừa chạy vừa nhìn ra đằng sau thì không cẩn thận đâm sầm vào một người, ngã nhào ra đất. Chưa kịp nhìn là ai, họ vội vã bò tới níu chân người kia kêu khóc: "Lũ quỷ Evil tấn công rồi, mau báo với mọi người đi!"
Nhưng khi họ ngước mắt lên thì mọi hi vọng trong họ đều tan biến hết.

Một làn gió mạnh mẽ như bão tố thổi ngang qua, siết hai người họ lại với nhau, rồi từ từ siết chặt hơn, chặt hơn đến lúc cả hai đều không còn một hơi thở.