"Làm gì thì làm, đừng đụng tới bạn tôi." - Sư Tử lạnh lùng đưa mắt nhìn về phía Lâm Anh.
"Cứ đụng vào đấy thì sao? Mày không mở to mắt ra xem đây là ai?" - Bè lũ của Lâm Anh lúc này mới kịp kéo tới.
"Lâm Anh tỷ, sao tỷ hung hăng thế? Đi nhanh như thế, tụi em theo cũng không kịp." - Một đứa con gái trong đám nói.
"Đúng vậy. Đi đánh ghen thôi mà Lâm Anh tỷ, không cần háo hức như vậy đâu!" - Một đứa con gái khác miệng cười toét toét, gương mặt hớn hở. Nhìn cô ta, thật không biết ai mới là người háo hức đây.
"Hung hăng cái gì mà hung hăng!" - Kiều Lâm Anh gắt lên với đám đàn em.
"Thì ... thì không hung hăng ạ!" - Tập thể trăm miệng một lời đáp.
"Hừ, ở đâu xen vào con nhỏ không biết điều. Được, hôm nay tao sẽ cho tụi bây biết chọc giận Kiều Lâm Anh tao sẽ có hậu quả gì."
Thiên Bình đã tỉnh ra sau lời nói của Bạch Dương. Lời của cô tôi rất tự tin, khiến anh chạnh lòng nhưng đó lại là sự thật. Nếu không phải do anh thiếu quyết đoán, tự đưa bản thân vào những mối quan hệ mập mờ thì sẽ không có tình cảnh như ngày hôm nay, và cũng ... sẽ không liên luỵ đến cậu ấy.
"Đủ rồi!" - Thiên Bình tức giận gào lên, âm thanh to đến nỗi lấn át cả sự ồn ào bên kia. Mọi người đều dừng lại động tác, nhìn về anh. Lâm Anh đang định xông lên đánh người cũng sững lại.
"Kiều Lâm Anh, hôm nay là sinh nhật tôi, cậu phá rối như thế là có ý gì?" - Anh hơi nâng tông giọng lên, có thể nghe ra sự rung rung vì phẫn nộ.
"Tôi ... tôi ... tôi thật lòng không biết." - Giọng Kiều Lâm Anh nhỏ dần, như đang chột dạ. Thật tình cô ta không biết hôm nay là sinh nhật Thiên Bình, cô ta cả ngày truy đuổi người ta khắp nơi nhưng lại không hề biết sinh nhật của người ta. Quả thực là làm trò cười cho người khác mà!
Linh Đan chưa bao giờ thấy Thiên Bình giận dữ như vậy, có chút không biết làm sao. Cô bé đành nghe theo anh, lững thững đi về lớp.
Thấy Linh Đan rời đi bình an, Bạch Dương mới ngừng cảnh giác, liếc mắt nhìn Thiên Bình một cái, sau đó vào lớp với sự bảo kê của Sư Tử và sự che chở của Cự Giải.
Bảo Bình lúc này mới chậm rãi bước tới. Lúc nãy là cuộc chiến của nữ nhân, anh không tiện xen vào. Con nữa, đây là chuyện riêng của Thiên Bình, cậu ấy phải là người tự giải quyết vấn đề.
Bảo Bình vỗ nhẹ vai Thiên Bình: "Xử lý cho ổn thỏa."
Sau đó, anh cũng quay lưng về lớp.
"Reng reng reng" - Âm báo hết giờ ra chơi vang lên.
Lâm Anh dường như sợ anh bỏ đi, vội nói: "Tôi thật lòng không biết hôm nay là sinh nhật cậu. Xin lỗi, chỉ vì tôi quá thích cậu, không muốn ai gần bên cậu nó mới làm như thế."
Thiên Bình đạm mạc quay lưng đi.
Lâm Anh sững sờ khi nghe anh nói, nhưng cô ta vẫn không cam tâm: "Tại sao? Tại vì con nhỏ Linh Đan kia nên cậu mới từ chối tôi sao?"
Thiên Bình dừng bước, quay lại nhìn cô: "Không phải. Tôi không thích ai trong hai người cả, hai người đều không phải kiểu người tôi thích. Vì vậy, cậu đừng gây rắc rối cho cô bé đó nữa. Nó vô ích lắm."
Nói xong, anh rời đi. Kiều Lâm Anh lúc này đang đờ người ra, được đám đàn em vội kéo đi.
***
"Sao không khí cứ là lạ thế nào ý nhỉ?" - Kim Ngưu hơi rùng mình. Cô trừng mắt nhìn sang tên mặt than bên cạnh mình. Nhìn mặt hắn rất bình thường, không có gì là tức giận cả, nên luồng áp lực này hẳn không phải là do hắn mà ra.
Thiên Yết nhướng mày nhìn cô, như muốn hỏi: Tôi làm gì đâu?
Song Ngư chồm qua khẽ nói: "Hình như là ở chỗ Bạch Dương."
Cả ba đồng thời nhìn sang, âm thầm đồng tình trong lòng.
Xử Nữ nhìn thấy, lôi cổ Song Ngư đang chồm sang về. Song Ngư nhìn anh với dáng vẻ ngây thơ vô tội, ơ kìa cô đang hóng biến cơ mà!
Xử Nữ thở dài một hơi, nói sơ qua tình hình lúc đó cho Song Ngư nghe. Lúc nãy là do anh thấy sắc mặt mọi người không ổn, nên lôi tên cà lơ phất phơ nhất bọn là Bảo Bình ra hỏi chuyện nên mới biết.
Bên bàn của Bạch Dương và Thiên Bình, bầu không khí bị đè nén cực độ, khiến người ta rất không thoải mái. Sắc mặt Bạch Dương cực kỳ kém, dường như cô đang rất khó chịu. Còn Thiên Bình thì lại trầm tĩnh như nước hồ mùa thu, cả hai không ai nói với ai câu gì.
Thật ra chính Bạch Dương cũng không nhận ra tại sao mình lại kích động đến vậy. Hiện giờ cô chỉ cảm thấy rất bực mình vì ngồi cạnh có một tên con trai tệ hại đã gây ra bao nhiêu là rắc rối mà thôi. Cứ im ỉm không thể hiện rõ như thế, rốt cuộc cũng chỉ làm người khác tổn thương mà thôi.