Là 1 thành viên trong CLB Thư viện, hôm nay Song Tử phải ở lại muộn do có cuộc họp đưa ra phương pháp nhằm khiến cho Thư viện trở nên thu hút hơn đối với bạn đọc. Lúc cô sửa soạn chuẩn bị rời khỏi trường thì cũng đã hơn bảy giờ. Mọi người ở ký túc xá chắc cũng đã ăn xong cả rồi vì trước đó cô đã để lại lời nhắn là không cần chờ cơm cô, nên bây giờ Song Tử đang mải suy nghĩ xem nên ăn gì và ở đâu.
Lang thang trên con ngõ nhỏ, lòng cô không khỏi bất an. Quái lạ, dù là hẻm nhỏ thì cũng không thể nào vắng như vậy chứ, bây giờ cũng chưa muộn lắm mà!
Đèn đường thì không sáng rõ, vài cái còn chớp tắt liên tục, lại không có camera, Song Tử ngày càng lo lắng. Đêm tối đường vắng, kẻ xấu tung hoành, cô vội tăng tốc, muốn nhanh nhanh rời khỏi con hẻm này.
Đột nhiên, từ trong góc đường, bốn tên mặt mày lưu manh, bặm trợn tiến ra chặn đường cô.
"Đại ca, hôm nay quả thật là hời cho chúng ta. Lại tình cờ nhặt được miếng mồi ngon như thế này." - Một tên trong bọn nói.
"Chết thật! Nhìn nó em cứ không nhịn được mà chảy hết cả nước dãi." - Một tên dâʍ ô liếm môi.
"Bốp" - Tên còn lại không lưu tình cốc đầu hắn. "Thằng này mày láo. Mày phải đợi đại ca nghe chưa hả? Ở đó mà thèm thuồng!"
Song Tử thầm nghiến răng, có Sư Tử ở đây thì tốt rồi. 3 tên này lời nói bẩn thỉu, thật đáng hận mà!
"Ba anh trai này, chúng ta không thù không oán, đừng làm khó nhau có được không." - Song Tử kìm nén lại cơn giận, bày ra bộ mặt xởi lởi nói chuyện với mấy tên kia. "Em chỉ là học sinh thôi, trong người cũng không có nhiều tiền. Thôi thì các anh cầm lấy tất cả chút tiền ít ỏi này của em coi như là uống nước đi, tha cho em đi nha."
Song Tử nhíu mày, rụt tay lại, lui lại vài bước, nhìn bọn chúng đầy cảnh giác. Mấy tên này thần kinh à? Cướp sắc thì cũng là cướp, có gì mà phải đính chính một cách đầy nghĩa khí thế kia.
"Ai nha, tiểu mỹ nhân tức giận rồi." - Một tên trong đám cười cợt nhả.
"Này các anh, tôi đã nói tôi vẫn là học sinh. Các anh làm như vậy là xâm hại trẻ vị thành niên, tội không nhỏ đâu." - Gương mặt Song Tử dần đanh lại, giọng nói lạng lùng không nghe ra chút cảm xúc gì. Năn nỉ không được thì đành phải đe doạ thôi, phải tìm cách tự cứu lấy mình mới được.
"Thôi nào, dây dưa làm gì. Ngoan, nghe lời anh, anh sẽ không để em phải chịu thiệt đâu." - Tên đại ca kia đã tiến lại gần cô, bắt đầu lôi lôi kéo kéo.
Song Tử tức tối vùng vẫy nhưng sức lực của cô vốn chẳng là gì so với một người đàn ông to cao lực lưỡng cả. Càng giãy giụa, bọn chúng càng thích thú cười cợt, nhìn cô như nhìn một món đồ chơi.
Đang lúc tuyệt vọng, cô bỗng thấy một bóng đen vụt qua, đạp mạnh vào bụng tên cầm đầu, khiến hắn buông tay cô ra, đau đớn gục xuống ôm bụng.
Song Tử ngoái đầu nhìn sang. Là Hoàng Anh! Anh ... đến cứu cô sao?
Hoàng Anh thuần thục ra đòn, lao vào đánh đấm, xử lý nốt mấy tên đàn em còn lại. Một đánh ba cũng có chút chật vật, nhưng anh rất nhanh đã hạ gục lần lượt từng tên một.
Xong việc, anh mới tiến lại chỗ Song Tử vẫn còn đang bàng hoàng: "Cậu không sao chứ?"
"Tớ ... tớ không sao. Cảm ơn cậu nhiều lắm!" - Song Tử nhìn anh bằng ánh mắt cảm kích. "Nhưng mà, cậu có bị thương không?"
"Không sao là tốt rồi, ơn nghĩa gì đâu chứ. Chút thương tích này cũng chẳng thành vấn đề. Cậu yên tâm, tớ không để cậu gặp chuyện gì đâu." - Hoàng Anh nở nụ cười trấn an cô.
Song Tử chăm chú nhìn anh, trong lòng không khỏi cảm động. Bỗng, cô trông thấy tên đại ca kia đã đứng dậy từ lúc nào, trong tay hắn là một con dao sáng loáng, đang hướng mũi dao về phía Hoàng Anh.
Song Tử thét lên: "Cẩn thận."
Hoàng Anh hoảng hốt quay người lại. Vào lúc con dao chỉ còn cách Hoàng Anh trong gang tấc thì một bóng người lướt qua với tốc độ cực kỳ nhanh, đá văng con dao trên tay gã đại ca, rồi còn bồi thêm cho hắn một cú đấm trời giáng.
Người con trai ấy bóng dáng cao ngất, tư thế hiên ngang, đơn độc mà lạnh lùng. Toàn thân anh bao phủ một cỗ khí thế nguy hiểm trùng trùng không ai dám lại gần, nhiệt độ xung quanh dường như đột ngột hạ xuống.
Chàng trai quay đầu lại, gương mặt góc cạnh tinh xảo dưới ánh đèn nhập nhoè tăng thêm nét bí ẩn và cuốn hút của anh.
"Thiên Yết!" - Song Tử vui sướng reo lên.