12 Chòm Sao - Bí Mật 2 Cuộc Sống

Chương 27




Vẻ mặt chàng trai ngay tức khắc thay đổi, sự khó chịu nhàn nhạt dần biến mất, thay vào đó là nét kinh ngạc không thể tin được.

"Không ngờ lại là cậu, Song Ngư."

Song Ngư vẫn chưa hoàn hồn, cô lắp bắp hỏi: "Sao ... sao cậu lại ... lại ở đây?"

Ánh mắt anh thâm thuý nhìn cô: "Đi xem mắt. Sao vậy, hay cậu muốn trực tiếp đính hôn luôn?"

Nhìn đuôi mắt ẩn chứa ý cười của anh, Song Ngư biết rõ mình đang bị trêu đùa. Cô hừ lạnh một tiếng: "Không thèm."

Nhìn dáng vẻ như chú mèo nhỏ xù lông của cô, anh chỉ khẽ cười rồi tiến lại kéo ghế cho Song Ngư, làm một động tác tay rất nho nhã mời cô ngồi xuống.

"Cậu muốn ăn gì?" - Thanh âm dễ nghe của chàng trai đối diện lại vang lên.

"Tớ ... sao cũng được." - Song Ngư khó xử dời mắt sang chỗ khác.

Anh không nói gì, chỉ mỉm cười, đẩy menu qua chỗ cô: "Cho cậu chọn."


Song Ngư nhận lấy menu, cúi gằm mặt chăm chú xem nhưng kỳ thực, suy nghĩ của cô đã bay xa tới phương trời nào rồi. Không ngờ, đối tượng xem mắt của cô lại là ... Xử Nữ?

Thấy cô cúi đầu nhìn menu lâu như vậy mà không nói gì, Xử Nữ không nhịn được lên tiếng hỏi: "Cậu đã chọn được món chưa?"

Song Ngư nghe vậy thì cuống quýt chỉ đại vài món, Xử Nữ thấy vậy cũng không nói gì, gọi món rồi ngồi yên đợi.

Ánh mắt Xử Nữ ẩn ẩn ý cười nhìn cô: "Sao trông cậu căng thẳng thế? Đi xem mắt với tôi đáng sợ lắm sao?"

Song Ngư vội nói: "Không phải đâu. Tớ chỉ là ... chỉ là không ngờ đối tượng xem mắt của tớ lại là cậu thôi."

"Tôi cũng không ngờ." - Xử Nữ mỉm cười nhẹ. "Không ngờ cậu lại là con của bác Tuấn."

"Cậu biết ba tớ hả?" - Song Ngư tò mò nhìn anh.

"Tất nhiên là biết rồi, tôi nghe ba tôi kể rất nhiều về bác ấy." - Xử Nữ hơi dừng lại, như đang chậm rãi hồi tưởng lại những dòng ký ức đã cũ kỹ. "Ba tôi hay kể ba tôi và ba cậu đã có giao tình lúc cả hai cùng lập nghiệp. Tuy hai người lập hai công ty khác nhau nhưng trong giai đoạn khó khăn nhất, bác Tuấn đã không ngần ngại mang hết vốn liếng giúp ba tôi vượt qua giai đoạn ấy. Sau đó công ty của ba tôi phát triển nhanh chóng và đạt được nhiều thành tựu, ba tôi muốn nâng đỡ công ty của bác Tuấn để trả ân tình ngày xưa. Thế nhưng bác ấy kiên quyết không chịu nhận, nói là muốn tự lực cánh sinh, không muốn dựa dẫm vào ba tôi, còn nói nếu ba tôi còn như vậy nữa thì hai người không còn anh em gì nữa hết, sau đó dứt khoát chuyển đi luôn. Mà tôi cũng đành chịu, chỉ đành âm thầm quan tâm, giúp đỡ bác ấy. Lúc bác Tuấn mất, gia đình tôi có tìm gặp bác gái và vẫn duy trì gặp nhau tới bây giờ, chỉ tiếc không lần nào gặp cậu."


Song Ngư hơi suy nghĩ. Có lẽ vậy, lúc đó cô đã sống chung với năm người bạn của mình rồi mà.

"Thì ra là vậy. Thảo nào mẹ tớ lại muốn cho tớ xem mắt với cậu." - Song Ngư hơi hơi thở dài.

"Cậu yên tâm. Bác gái đã giao phó cậu cho tôi, tôi nhất định sẽ chăm sóc, bảo vệ cậu thật tốt." - Gương mặt Xử Nữ đầy vẻ chắc chắn, kiên định, khiến người ta vô thức tin tưởng. Song Ngư nhìn anh, tim đập rộn ràng, có chút thất thần.

Lúc này, phục vụ thông báo mang đồ ăn lên, Song Ngư vội thu ánh mắt của mình lại. Xử Nữ làm động tác mời, Song Ngư cũng gật đầu nhẹ rồi bắt đầu ăn. Nhưng mà, chưa được vài phút thì:

"A, sao lại cay quá vậy! Hic cay ... cay quá đi ..." - Gương mặt cô hơi hơi ửng đỏ lên, mi mắt đã vương vài giọt lệ trong suốt. Đây là cay chảy nước mắt đây mà!


Xử Nữ bỗng ngơ ngác hỏi: "Ơ, nhìn cậu gọi nhiều món cay thế tôi còn tưởng cậu ăn cay phải định lắm cơ."

"Tớ ... tớ chỉ gọi đại thôi. Tớ đâu ... đâu biết nó ... nó sẽ cay như thế này. Tớ không ăn cay được!" - Song Ngư đã rơm rớm nước mắt. Cay chết cô mất, đúng là dại dột mà!

Xử Nữ nghe vậy thì bật cười rồi đẩy bát canh sang: "Đây, uống canh đi. Sẽ đỡ hơn nhiều đó."

Song Ngư vội húp lấy húp để. Sau khi đỡ hơn một chút thì cô thở dài ra một hơi.

"Cậu ăn những món này đi, sẽ không cay đâu." - Xử Nữ đẩy vài dĩa thức ăn qua chỗ Song Ngư.

Song Ngư đầy cảm kích, 2 mắt long lanh nhìn anh: "Cảm ơn cậu nhiều nha. Cậu thật là tốt!"

Xử Nữ nhìn cô, chỉ cười không nói. Anh cúi đầu ăn những món cay mà Song Ngư gọi, điều đó càng làm cho cô thấy cảm động hơn.

Sau bữa tối, Xử Nữ gọi taxi cho Song Ngư về.
"Cậu không về cùng tớ sao?" - Song Ngư ngạc nhiên hỏi.

"Tôi có chút chuyện, lát sẽ về sau. Cậu về trước đi." - Xử Nữ nhìn cô, trong bóng tối sắc mặt anh không được rõ ràng lắm.

"À ừm. Lát cậu về cẩn thận nhé!" - Song Ngư nói, trong đôi mắt hơi có chút thất vọng.

Xe rời đi rồi, Xử Nữ mới nén xuống cơn đau mà lái xe đến hiệu thuốc gần nhất. Chết tiệt, cứ ăn cay vào là chứng đau bao tử lại tái phát mà!