12 Chòm Sao - Bí Mật 2 Cuộc Sống

Chương 22




"Cự Giải à, chúc mừng cậu. Cậu thật giỏi, đứng hạng 9 luôn kìa." - Giọng nói trong trẻo của một cô gái vang lên, cô ấy đang niềm nở nắm lấy bàn tay của Cự Giải.

"Hạ Quyên, cậu cũng đứng hạng 10 lận mà, cũng rất rất giỏi đó." - Cự Giải vui vẻ nở nụ cười tươi rói.

"À Cự Giải nè, nghe nói cậu rất yêu thích cây cảnh, trong ký túc xá của các cậu cũng trồng rất nhiều loại hoa đúng không?"

"Ừm đúng rồi. Mọi người cũng cảm thấy trong nhà nên có cây xanh mới tốt."

"Tớ tò mò quá. Không biết Cự Giải của chúng ta sẽ trồng cây giỏi như thế nào đây." - Hạ Quyên háo hức.

Cự Giải thấy cô như vậy thì phì cười: "Đừng trêu mình. Đi, tớ dẫn cậu đi xem." Nói rồi, Cự Giải dẫn Hạ Quyên về ký túc xá, lên chỗ sân thượng.

"Wow, thật là nhiều nha." - Hạ Quyên trầm trồ, rồi cô lấy từ trong túi ra một cái bịch nhỏ. "Thấy cậu yêu cây cối như vậy, bịch hạt giống này tặng cho cậu. Đây là hạt giống của hoa cái gì gì Ba Tư ấy."


"Là hoa hồng Ri Ba Tư đúng không?" - Một giọng nam trầm thấp, đĩnh đạc vang lên. Là Ma Kết.

"A đúng rồi! Sao cậu biết?" - Hạ Quyên hai mắt sáng rực lên.

"Ri Ba Tư hay còn gọi là Mao Lương, được biết đến với vẻ đẹp sặc sỡ và hương thơm dễ chịu, rất được lòng khách chơi hoa." - Ma Kết từ tốn nói tiếp.

"Chà, cậu biết nhiều thật đấy." - Hạ Quyên khen ngợi, Ma Kết thì khẽ mỉm cười.

Nhìn hai người trò chuyện, Cự Giải cảm thấy mình như bị cho ra rìa, trong lòng hơi buồn rầu.

Ma Kết như sực nhớ ra mục đích chính của mình: "À, Bảo Bình bảo tớ đưa cái này cho cậu. Đôi găng tay này đã được cậu ấy cải tiến một chút, nói là sẽ tốt hơn cho cậu lúc chăm sóc cây cảnh."

Nói rồi, anh rút một đôi găng tay đưa cho Cự Giải, mỉm cười với cô rồi rời đi. Trong lòng Cự Giải cảm nhận thấy một chút ấm áp, cô bất giác nở nụ cười.


Cự Giải và Hạ Quyên trò chuyện được thêm một lúc thì Hạ Quyên rời đi, trước khi đi còn căn dặn nhiều lần là khi nào nảy mầm thì báo cho cô ấy.

***

Sư Tử đang trên đường trở về ký túc xá sau khi ghé qua nhà chính giải quyết chút chuyện. Cô bất giác đi nhanh hơn, không thể trễ giờ cơm tối với mọi người được.

Lúc đi ngang qua ngõ hẻm tối tăm nọ, cô mơ hồ nghe những âm thanh bát nháo truyền đến. Hình như có người đang ẩu đả với nhau. Cô không kìm được liếc mắt nhìn sang, một chàng trai đang nằm vật ra đất, xung quanh là 3,4 nam thanh niên khác đang liên tục giáng đòn xuống người anh.

Tên cầm đầu khoanh tay lại, nói: "Sao nào, mùi vị thế nào hả? Mày tưởng học đại học thì ngon lắm sao, trận đấu vừa rồi bọn mày thắng thì ngon lắm sao? Cuối cùng cũng ngã gục dưới chân ông đây mà thôi. Ha ha ha!"


Sư Tử nhíu mày, cô rất ghét những kẻ ỷ đông hϊếp ít, ỷ mạnh hϊếp yếu như thế này. Nhìn sang chàng trai kia, anh ta nôn ra máu, chiếc áo sơ mi trên người đã sớm nhàu nhĩ, lấm lem bùn đất.

Khoác lên mình phong thái ngự tỷ, Sư Tử dũng mãnh đạp gót giày tiến về phía trước, tràn ngập tự tin nói: "Ô hô, xem xem ở đây đang có một lũ khỉ nhảy nhót kìa."

Hạ Vũ, cũng là tên cầm đầu băng nhóm, ngay lập tức nổi giận: "Con nhỏ kia, mày từ đâu chui ra thế hả? Khôn hồn thì mau cút đi cho bổn thiếu gia."

Gương mặt điển trai của hắn liên tục co rút vì nổi giận.

Sư Tử khẽ tặc lưỡi, chậc, cũng là một mỹ nam. Đánh thì cũng không nỡ, nhưng thái độ hắn lại đáng ghét thế kia ... Thôi thì không đánh vào mặt vậy. Cô tự thoả thuận trong lòng.

"Ha ha, bổn tiểu thư chui ra từ vầng hào quang của chính nghĩa và công lý đấy. Hôm nay ta phải thay trời hành đạo."
Nguyên một đám đen mặt lại, cô gái này không trốn từ viện tâm thần ra đấy chứ?

Còn chưa kịp hồi hồn, Sư Tử đã nhanh chóng ra tay. Động tác dứt khoát, mau lẹ, quyền cước đẹp mắt, rất nhanh đã hạ gục được đám lâu la.

Cô lại tiếp tục giao thủ với Hạ Vũ. Hắn né tránh vài đòn tấn công của cô, lấy thủ để công. Tên này coi bộ cũng có chút bản lĩnh đi, bất quá cũng không nhằm nhò gì với Sư Tử cô đây.

Cô rất nhanh đã tìm ra sơ hở rồi hạ đòn quyết định, tiện thể đá thêm một phát vào bụng của hắn, khiến hắn văng ra xa chừng 5 mét, gục xuống.

Sư Tử tiến lại gần chàng trai bị đánh kia, anh ta ngẩng đầu lên nhìn cô. Gương mặt quả thực là cực phẩm, có điều đôi mắt trầm tĩnh, u tối của anh ta khiến Sư Tử bất giác lùi về sau vài ba bước.

Ngoài tưởng tượng, gương mặt anh ta dần dần dịu lại: "Cảm ơn cô." Thanh âm hơi khàn đục, nhưng có vẻ cũng không khó nghe.
Mấy tên bị cô đánh ngã đang lồm cồm bò dậy. Cô nghe thấy tên cầm đầu kia nói: "Hạ Vũ tao sẽ không tha cho mày đâu."

Nói xong, hắn cùng đám lâu la kia vọt lẹ tới nỗi Sư Tử còn chưa kịp phản ứng lại.

Cô nhếch môi cười nhạt, một lũ hèn nhát!

Sư Tử quay sang nhìn anh chàng kia, nói: "Anh bị thương rồi, tôi đưa anh đến bệnh viện."