[12 Chòm Sao] Bên Anh Em Nhé!

Chương 20: Đến bao giờ ta mới thấu hiểu nhau?




-"Các cô vừa phải thôi! Đưa thuốc giải đây, không chúng tôi sẽ đi gặp thầy Nhưng để xử lý các cô!" Ma Kết hét lên hoang dại, cả người tấy đỏ hết, trông như mấy con thú gớm ghiếc.

Các sao nữ giờ mới bật cười, bỡn cợt các anh một lúc, các cô đi tìm Bảo nhi.Giờ này chắc Bảo nhi đang còn trên hội học sinh bàn bạc kế hoạch với Thiên Hàm, nên sao nữ nhắm chắc Bảo Bình sẽ không vội vàng rời đi để về đây đâu.

-"Bảo Bình đâu? Bảo Bình đâu, mau kêu cô ta về đây!" Sư Tử ngồi đó đau đớn, quằn quại một thôi một hồi anh lăn lóc nơi góc lớp lết lên bàn Thiên Yết.

Có nàng nào thắc mắc dạo này Song Tử hơi trầm không?

Anh ấy bây giờ đang ở trên tầng thượng, cho dù anh có muốn làm người tốt cũng không được, anh đã làm sai gì chứ? Phải chăng chơi với mấy sao nam thì đó là sai lầm sap? Giúp các sao nữ anh lại trở thành kẻ phản bội.

Không phải anh không biết lòng căm tức với cái tính khí bồng bột trẻ con của đám bạn anh chơi từ hồi học trường nam sinh như thế nào! Các sao nam sẽ nhanh chóng biến nó thành hận thù căm ghét. Rồi dần dần anh cũng không thể nhìn mặt họ luôn. Rõ ràng là các sao nam đang sai cơ mà, anh làm đúng thì sao anh phải thấy hổ thẹn. Anh yêu Cự Giải, rất rất yêu thích.

Nhưng hình như có chuyện gì đó rất sai trong vụ xích mích này, đầu tiên Sư Tử cứ thế nổi đùng đùng lên đánh đấm, trò chơi mèo vờn chuột này anh không tham gia nhưng anh biết rõ cái tấm ảnh Ly Nhan ôm cổ Sư Tử là chuyện hiểu lầm.Vì Sư Tử chưa bị cô ta nhắm đến bao giờ, đó là lý do gốc rễ. Còn dạo nào Ly Nhan ở đâu, sao không thấy xuất hiện nữa? Sau đó các sao nữ ra ngoài hành lang để các anh đánh nhau trong lớp, sau khi đi vào, họ bắt đầu cáu nhặng, phàn nàn. Còn nhắc đến các anh mới là kẻ lừa dối không tốt đẹp. Đây chính là uẩn khúc các cô cũng thích các anh cơ mà, sao lời nói của các cô lại trái ngược như vậy, các cô không khác gì tự đâm chính mình.

Song Tử hồi tưởng lại tất cả. Tất cả tội lỗi tiềm ẩn đều chĩa mũi tên đến cái tên Kiều Ly Nhan nghe có vẻ mỹ miều nhưng con ngườu thì chẳng được như cái tên.

Anh liền nhanh chân đi xuống cầu thang nhưng bỗng dưng anh khựng lại. Anh biết được sự thật thì anh nên nói với bên nào bây giờ? Bên sao nam hay sao nữ, tự dưng điều này trở nên không cần thiết vào lúc này, vấn đề không phải là xích mích nữa rồi.

-"Sư Tử cậu làm gì vậy? Dừng lại, dừng lại!" Bảo Bình la lên đau đớn.

-"Mày dừng tay lại nhanh thằng Sư, Sư?!" Xử Nữ cũng ngăn cản.

Bảo Bình la lối thấy không có kết quả cô liền bật khóc, vội vàng ôm lấy Sư Tử.

Không hiểu tại sao? Vừa nhìn thấy Thiên Hàm Sư đã lao nhanh vào đánh đấm, tất cả những thứ anh chộp vớ được đều ném vào người của Thiên Hàm, từ ghế, dung dịch chế tạo thuốc, bút hay thước đều dồn hết lực mà ném.

-"Anh thật vô lý, dừng lại đi, dừng lại đừng làm Thiên Hàm đau nữa, cậu ấy vừa mới bị thương ở tay, sao có thể đánh lại anh?" Bảo Bình ôm chặt lấy Sư Tử ngăn được khi nào hay khi ấy.

-"Bảo Bình, cô bỏ tôi ra, bỏ ra, sao cô không thanh cao tự đại nữa đi, không kiêu căng mà mắng nhiếc sỉ vả tôi nữa?" Sư Tử tay đã nắm thành quyền, nhưng vẫn đứng yên nhìn Thiên Hàm đã cố sức đứng dậy, trên mặt cũng bầm dập cả.

Bảo nhi sợ chứ, Sư ca là một tên vô cùng nóng nảy, vô cùng bộc phát, lại là người tùy hứng, nếu thích nếu cần trút giận, anh sẵn sàng nhắm nắm đấm vào bất cứ người nào anh ghét. Nhưng.....tại sao? Anh lại ghét Thiên Hàm, Thiên Hàm đến gặp Sư Tử còn chưa gặp lấy một lần, bằng chứng gì mà nói hai anh là oan gia với nhau để mà xảy ra cớ sự này.

-"Tôi xin anh, hãy để yên cho Thiên Hàm, bây giờ tôi đưa thuốc giải cho anh, anh hãy ra khỏi đây đi!" Bảo Bình mở ngăn kéo lấy ra một lọ thuốc màu đỏ nhẹ nhàng đưa cho Sư Tử.

Sư Tử gật nhẹ đầu.

Sau khi Sư Tử rời đi, Bảo Bình đỡ Thiên Hàm ngồi vào ghế gần đó, lấy bông băng thuốc đỏ thoa lên, sơ cứu cho anh, nhẹ nhàng mát xa, vui vẻ lấy hóa chất lau hết vết máu trên áo Thiên Hàm.

-"Bảo nhi? Cậu đừng quá lo lắng, tớ sẽ không sao đâu!" Thiên Hàm nhẹ nhàng nói.

-"Sao lại không lo được chứ? Cậu là hội trưởng của chúng tôi cơ mà! Cậu mà có mệnh hệ gì cậu muốn Fan club sống sao đây?" Bảo Bình mỉm cười, mái tóc tím khẽ ánh lên trong nắng ngoài cửa sổ rọi vào, cô nhanh chóng thu dọn dồ đạc Sư Tử làm vỡ làm rơi, để lại y như cũ.

Thiên Hàm nhìn cô dọn dẹp rồi hỏi.

-"Cậu làm nhiều việc như vậy là vì tớ sao? Có đáng không? Tớ thấy anh chàng Sư Tử kia nhất định rất thích cậu, cậu từ bỏ một cơ hội tốt như vậy ư?" Thiên Hàm thấy Bảo nhi khựng lại.

Bảo nhi chưa từng nghĩ rằng Thiên Hàm đã biết mình thích cậu ấy.Bảo Bình chỉ lặng lẽ theo đuổi suốt mấy năm, thanh xuân của cô vì anh chỉ toàn nhung nhớ.Một Thiên Hàm cẩn thận, dịu dàng và ấm áp như vậy, chắc chắn ai yêu được anh cũng rất may mắn. Còn tên Sư Tử kia thì suốt ngày cau có lên với cô, hay sinh sự với cô, bây giờ lại xích mích, khiến cô tổn thương, cướp mất nụ hôn đầu đang lẽ cô muốn dành nó cho Thiên Hàm lòng cô.Chẳng phải Thiên Hàm là lựa chọn tốt nhất sao?.

Cái duyên với cái phận hình như không bao giờ ăn khớp với nhau, nếu như biết trước, xin Thượng Đế đừng cho các cô gặp các anh.Thà cứ như vậy, chắc chăn cảm giác vừa yêu vừa hận không bao giờ đến với các cô.Các anh cả Song Tử cũng không khó xử đến vậy.Đây là nghiệt duyên, hay định mệnh, hay lỗi tại yêu thương sai cách?.

Kết thúc nghỉ trưa, các cô cũng mệt mỏi, các anh cũng vậy.

Sau giờ nghỉ chưa là tiết Hóa học.Thường thì trong lớp chỉ có Bảo nhi hứng thú với môn này nhất và sau này cô cũng muốn thi vào Đại học Dược. Quyết định làm một Dược sỹ cho an phận, đúng nghề mà đúng ước mơ . Cô sẽ giao gia tài của cha cô để lại cho và cả tập đoàn cho chồng quản lý, hoặc cô và chồng sẽ chia đôi vào sau này, để đến khi có ly dị, cô vẫn có thể tự nuôi con. Cô nghĩ vậy đấy, nhưng ước mơ của cô thây đổi chỉ vì tên Thiên Hàm chen vào giữa những hoài bão đó. Thiên Hàm muốn làm một giáo viên, Bảo nhi từ đó mà lại từ bỏ việc pha chế, quyết định học theo Thiên Hàm.

-"Chào các em, cô tên là Là, sẽ chủ nhiệm môn Hóa của các em, nào bây giờ chúng ta bắt đầu bài học nhé! Đầu tiên em nào cho cô biết kí hiệu hóa học của Lưu huỳnh!" Cô Là vô cùng chuyên nghiệp nhưng vớ phải cái lớp dốt Hóa hơn dốt môn Văn Hóa.

Bảo Bình cũng không giơ tay phát biểu hăng hái như mọi khi cô ngồi đó bần thần. Tất cả ánh mắt cầu cứu đang hướng về cô mà cô không hề hay biết rồi khẽ lên tiếng:

-"Đừng nhìn tớ, tớ không biết đâu!" Bảo Bình thở dài mở vở bài tập Hóa Học ra làm.

Cả lớp lại nín một hơi sâu. Cô Là trông vậy thôi chứ thật ra rất đáng sợ, nghe cô Mà nói là em gái của thầy Nhưng, khi học sinh học trước quên sau cô sẽ chờ cho đến một cánh tay giơ lên, còn không cô sẽ tra tấn lỗ tai học sinh, không thì lao động công ích.

Một lần nữa tất cả ánh mắt không hướng về Bảo Bình nữa, họ quay lên bàn đầu dãy B, là Xử Nữ, chính là Xử Nữ.

-"Tôi chỉ giỏi Toán và Sinh thôi làm ơn! Hai môn Tự Nhiên như vậy là đủ rồi!" Xử Nữ khẽ liếc rồi nhăn mặt quay sang Ma Kết, gạt bỏ hận thù đi, anh giỏi hơn tôi mà, giơ cái tay lên giùm đi, công tư phân minh một tí.

Khi cả lớp nghe được như vậy, họ gần như thất vọng, tất cả nhìn lên thấy Cô Là đang dần mất bình tĩnh, bèn nuốt nước bọt ừng ực, quay sang nhìn Kết ca ca.

Tất cả ánh mắt nhìn Kết cac ca đắm đuối.

-"Tôi cũng như Xử Nữ, chỉ giỏi hơn mỗi Vật Lí, cảm ơn các đồng chí đã tin tưởng nơi tôi!" Kết ca ca cúi đầu.

Thôi chết rồi, lao động công ích, cái chiều rộng của cái trường này quét đến bao giờ mới hết.

-"Kí hiệu là S ạ!" Cuối cùng cũng có một đồng chí lên tiếng.

Lei: Ủa, mấy cái phone đâu lôi ra mà tìm?/Yam: Nàng ơi, cô Là đấy chứ không cô khác đâu, cô bắt nộp điện thoại từ trước giơ nghỉ trưa rồi, cô còn đề nghị trường cắt wifi, vừa tốn kém và các em không bị bệnh công nghệ hóa.

Là Đồng chí nào mà tốt vậy? Thì ra là Bảo Bảo, chúng tớ biết là cậu sẽ không bỏ rơi chúng ta đâu!

-"Tốt, chúng ta vào bài đầu tiên của tuần này nhé! Chúng ta sẽ tìm hiểu sâu hơn về Lưu Huỳnh và Thủy Ngân!" Cô Là cầm phấn viết đề mục.

Cả lớp thở phào nhẹ nhõm.

Ở phía dãy khác

Xử Nữ ngày thường sẽ cằn nhằn về bìa sách, bàn bẩn hay sàn nhà dính bụi, có đôi khi nàng quay sang chỉ trích Ma Kết cầm sai tư thế cầm bút, nhưng chắc do thời gian này xảy ra xung đột nên cô im hẳn, không có gì lạ cả.

Cả anh Thiên Yết cũng thế, nhưng anh vốn im từ trước nên không sao. Đúng là couple trầm cảm.

Xử Nữ xin về sớm 2 tiết cuối, cô cũng khokng quan tâm chuyện bài vở nữa.

Tại biệt thự

Ở vườn hoa, những đóa bách hợp trắng mà cô trồng vẫn còn vương sương mơ dại. Có lẽ cô cũng sẽ như thế này, mãi mãi chỉ có một màu sắc đơn giản giản, độc mộc nhưng tinh khiết.

-"Xử Nhi!" Thiên Yết xuất hiện bất ngờ, vội vàng chộp lấy cô không nhanh không vội.Chỉ đủ để cô chuẩn bị tâm lý.

Thiên Yết ôm lấy Xử Nữ, cái cảm giác ấm áp này, có thể chính là mối nghiệt duyén mà cả hai không thể lìa bỏ. Sủng nhau, rồi hận nhau, rồi lại về bên nhau, cách yêu của hai người làm ơn đừng giống nhau quá được không?

-"Anh buông tôi ra, tôi mệt lắm, bỏ tôi ra!" Xử Nữ lấy hai tay cố đẩy Thiên Yết, nhưng cô lại nghĩ đến tiếng gọi thân thuộc vừa rồi mà lệ đã trực trào khóe mi.

-"Một chút thôi, tôi thực sự đã cuồng cô! Cho tôi tìm lại chút cảm giác này, sau đó tức khắc rời đi!" Thiên Yết cứ thế ôm chặt lấy Xử Nữ, cô cao quá, khó ôm nhưng không sao, anh thích cái cảm giác này, cái cảm giác như cô ôm anh vậy đấy.

Ở một nơi khác

-"Bạch Dương, làm ơn, làm ơn xin anh đừng nói điều này với ai!" Thiên Bình quấn chặt lấy tay Bạch Dương.

-"Tại sao? Hiểu lầm lớn như vậy? Các cô chịu oan ức hình như hạnh phúc lắm hả?" Bạch Dương trực đi ra khỏi sân sau trường để nói chuyện này với các sao nam.

-"Tôi biết, không sao đâu, bọn tôi ổn, chị em tôi đều ổn" Thiên Bình buông tay Bạch Dương.

Một khoảng lặng giữa hai người.Lòng Bạch Dương nặng trĩu. Anh đã là sai, các cô đúng, nhưng lại sỉ nhục các cô?

-"Thiên Bình, hãy ở gần tôi, tôi xin lỗi, lần này là tôi sai thật!" Bạch Dương nhẹ nhàng cầm lấy tay Thiên Bình, luồn hai tay ôm qua eo cô.

Trong lớp

Nhật ký Song Ngư

-Chuyện nào bây giờ mới quan trọng đây? Là hoàng tử của mình hay lòng tự trọng của các bạn.

Tôi sẽ chọn cái gì?

Nhật ký Nhân Mã

Tôi chưa cần đến tình yêu

Chưa cần đến tình yêu..

Chưa cần đến tình yêu.

Thời gian qua, chẳng ai trong chúng tôi dám thốt lên rằng " Chúng tôi thấu hiểu nhau rồi!".Đơn giản vì nào dám đâu, thời gian qua đủ buồn đủ vui nhưng chưa đủ để chúng tôi cảm nhận lẫn nhau. Mà cho dù có thấu hiểu đi chăng nữa, cũng không quan trọng.Cái gì bây giờ cũng không quan trọng. Chỉ là hiểu lầm nối tiếp nhau thôi.