108 Tinh Thiếu Nữ Lương Sơn

Chương 6: Thôn tinh giao




Côn Ngô cổ tích ẩn sâu trong một ngọn núi nhỏ, nhìn bề ngoài mà nói thì thật sự không có gì đặc biệt cả, trang sức quý giá, quái thú giữ mộ uy nghiêm hay thậm chí là một ít vật được điêu khắc hoa lệ đều không có. Bên ngoài cửa bị cỏ dại che kín, nếu không phải có Tiểu Nhi dẫn đường thì đám Tô Tinh hoàn toàn sẽ bỏ qua nó.

- Đây thật sự là Côn Ngô cổ tích trong truyền thuyết sao?

Tuân Hoặc nghi ngờ hỏi.

- Đây là tiểu Côn Ngô, nhưng mà cũng có không ít thứ tốt đâu, đối với Hàng Tinh giả các ngươi mà nói thì cũng đủ rồi.

Tiểu Nhi cười hì hì, Tinh Tướng không thể sử dụng vũ khí hay pháp khí, Tinh bảo gì khác ngoài Thiên mệnh vũ khí của chính mình, bởi vậy nàng mới nói thế.

Quả thật là lời nói của nàng cũng khiến Tô Tinh và Tuân Hoặc rục rịch.

- Đã vậy thì chúng ta không khách khí nữa.

Tiểu Nhi đứng trước cửa, hai tay kết ấn, một đạo cấm chế ầm ầm triển khai chặn ngoài cửa không cho bọn họ tiến lên.

- Cấm chế này tên là "Chu Thiên Tuần Tinh Kết Giới", trong kết giới đó có ba điểm mấu chốt, các muội muội phải sử dụng Thiên võ của mình mà đánh tan nó.

Tiểu Nhi nghiêm túc nói.

Lâm Anh Mi và Lưu Thanh Nhi gật đầu, vũ khí lập tức xuất hiện trong tay, nhắm ngay vào hai giao điểm Tiểu Nhi chỉ định mà đánh tới.

Hai giao điểm bị công kích khiến cấm chế nhất thời nhộn nhạo, chỉ còn một giao điểm cuối cùng và quan trọng nhất, ánh mắt mọi người liền tập trung lên người Tiểu Nhi, nếu cái cấm chế này phải do Thiên mệnh vũ khí của Tinh Tướng mới có thể đánh tan thì Tô Tinh thực sự rất chờ mong xem rốt cuộc Tiểu Nhi là Tinh Tướng phương nào.

Tiểu Nhi khẽ cười, nhưng tựa hồ không muốn bại lộ thân phận của mình, kêu lên một tiếng, chỉ thấy một luồng quang mang chói mắt màu vàng kim phát ra từ lòng bàn tay nàng phát ra.

Ầm ầm!!!

Cấm chế nhất thời bị phá tan!

- Ha ha, cuối cùng cũng đã mở.

Tiểu Nhi vỗ vỗ tay, cao hứng nói.

Đẩy cửa đá ra, đập vào mắt cả đám là một hành lang dài không thấy điểm cuối, hành lang kéo dài từ cửa đá, hai bên vách gắn minh châu phỉ thuý phát ra ánh sáng lập loè, chiếu rọi toàn bộ cổ tích, so sáng với khung cảnh "keo kiệt" bên ngoài thì khí phái hơn không biết bao nhiêu lần.

Tiểu Nhi thân hình như điện, nhanh chóng đi tới.

Tuân Hoặc liếc mắt nhìn Tô Tinh một cái:

- Hừ.

Đại khái cũng không muốn làm người đi cuối cùng, liền cùng Lưu Thanh Nhi bám sát Tiểu Nhi.

- Chúng ta cũng đi.

Hành lang này sâu không lường được, dường như không có điểm cuối. Chớp mắt, Tiểu Nhi cùng Tuân Hoặc liền biến mất khỏi tầm mắt. Tô Tinh cũng chẳng phải sốt ruột, cứ để các người dò đường cho chúng ta a.

Hắn bắt đầu ung dung xem xét hành lang dài bằng đá này, trong lòng âm thầm bội phục tay nghề của người kiến tạo. Hành lang này có thể nói là được thiết kế khá tinh tế, gạch xanh được xếp khít vào nhau gần như không có khe hở, tầng tầng lớp lớp. Cẩn thận nhìn kĩ thì quả thực giống như là vảy rồng vậy.

- Kiến tạo quả là có ý đồ.

Tô Tinh thở dài.

- Truyền thuyết nói Côn Ngô cổ tích ẩn tàng một bí mật, người tìm hiểu được bí mật đó sẽ tìm được một kiện Tinh bảo tên là "Trầm Tinh Bích"!

Lâm Anh Mi nói.

- Thật sao?

Mắt Tô Tinh lập tức sáng như đèn pha, nghe nói Tnh bảo là bảo vật rơi xuống từ Tinh giới, có linh lực rất cường đại, mấy cái pháp khí Tinh cấp căn bản không thể so sánh với nó được, pháp khí Tinh Không cấp cũng còn chưa chắc đã mạnh hơn Tinh bảo.

- Chỉ sợ nàng kia vì mục đích này mà đến, nhưng mà Côn Ngô cổ tích cũng từng có vô số người đến tìm tòi bí mật, nhưng thật ra cho tới bây giờ cũng chưa nghe nói có người nào tìm được "Trầm Tinh Bích".

Lâm Anh Mi hiển nhiên không tin tiểu Côn Ngô này cũng có mấy thứ đó. Mà cho dù thật sự có thì có lẽ mấy trăm năm trước đã bị người ta lấy đi rồi.

- Cái bí mật kia đã có ai khám phá ra chưa?

Tô Tinh vuốt ve vách tường rồi đột nhiên hỏi.

Lâm Anh Mi lắc đầu, việc này chưa bao giờ nghe nói qua.

Sau vài cái canh giờ lang thang trong hành làn rốt cuộc cũng đến điểm cuối.

- Các ngươi thật đúng là chậm chạp.

Tiểu Nhi đã đến được một lúc, nhìn Tô Tinh vừa mới đến liền cười ha hả.

- Có chuyện gì? Sao không đi tiếp?

Tô Tinh thầm đánh giá, cuối hành lang là một đại điện rộng rãi, chính giữa là một bức tranh khắc trên một tảng đá nhẵn bóng rất lớn, bức hoạ vẽ một con Thanh Long ngậm minh châu, hai bên tảng đá là hai thông tối đen, trừ những thứ đó còn có bảy cây cột đá, cột đá ở chính giữa là một khối bảo thạch dài, phát ra tinh quang mờ ảo.

- Có nhìn thấy bảo thạch này không?

Tiểu Nhi chỉ vào tảng đá phỉ thuý.

- Có cái gì không đúng à?

Tô Tinh cảm thấy kỳ quái, tại sao bảo thạch đẹp như này mà những người từng tới Côn Ngô cổ tích trước đây lại không đánh cắp?

Tiểu Nhi lập tức hỏi ngược lại:

- Đã đi lâu vậy rồi, cho tới bây giờ các ngươi có cảm thấy gì khác lạ ở Côn Ngô cổ tích này không?

- Xem ra tiểu Côn Ngô cũng chẳng có gì đáng giá hơn cái tảng đá này.

Tuân Hoặc khinh thường trả lời:

- Ngay cả một kiện kỳ bảo hay tinh thú cũng không nhìn thấy.

Tiểu Nhi cười tươi hỏi Tô Tinh:

- Ngươi cảm thấy thế nào?

- Rất sạch sẽ!

Tô Tinh chau mày, nghe thiếu nữ nhắc như vậy mới cảm thấy di tích này thật sự rất sạch sẽ, nếu như lời Lâm Anh Mi nói, cổ tích đã trải qua nhiều năm thì sao có khả năng sạch sẽ như này được.

Tiểu Nhi vỗ bàn tay nhỏ bé khen:

- Ngươi thông minh hơn hắn nhiều, có biết vì sao sạch như vậy không?

- Chẳng lẽ có liên quan đến bảo thạch này?

Tô Tinh khó hiểu hỏi.

Tiểu Nhi cười hì hì:

- Đó là chính là Tinh giới bảo thạch đó.

- Tinh Giới bảo thạch ư?!

Mọi người đều ngạc nhiên.

Tinh Giới bảo thạch là thứ rất có "máu mặt" ở Lương Sơn đại lục, truyền thuyết nói nó xuất hiện từ Nữ Lương Sơn, bên trong bảo thạch tự thành không gian, có thể dùng để chứa các loại tài liệu, đại đa số tinh giả hành tẩu Lương Sơn đều mang theo "túi Tinh giới" chính là có nguyên lý hoạt đông như thế. Túi Tinh Giới này túi bề ngoài là một cái túi bình thường, nhưng được khảm một mảnh nhỏ Tinh Giới bảo thạch, bởi vậy có thể chứa tài liệu to nhỏ các loại.

Nhưng mà Tinh Giới bảo thạch cực kỳ hiếm có, mỗi một trăm linh tám năm mới có một lần "Đấu Tinh thịnh yến" mới rớt xuống phàm giới cùng Tinh Tướng mà thôi. Bởi vậy vật này trân quý tới mức có thể sánh ngang với Tinh bảo.

Nhìn khối Tinh Giới bảo thạch khổng lồ ở ngay tại trước mắt, mấy người còn có điểm không thể tin nổi.

- Vậy còn chờ cái gì?

Tuân Hoặc lộ ra vẻ tham lam, không chút do dự phi thân lên đầu tiên.

- Ngu xuẩn!

Lưu Thanh Nhi biến sắc, mở miệng mắng.

Ngay khi Tuân Hoặc bước vào đại điện, cột đá bằng bảo thạch đầu tiên đột nhiên sáng ngời, tiếp theo là cột thứ hai, thứ ba, giống như tự cảm ứng lẫn nhau mà lần lượt theo thứ tự sáng lên. Tuân Hoặc bị cảnh tượng cổ quái này làm cho kinh sợ tè cả ra quần.

Bên trong bảo thạch xuất hiện bóng đen, bóng đen này ngày càng dày đặc, giống như muốn phá bảo thạch mà ra vậy.

Tiểu Nhi vọt vào đại điện. Chỉ thấy "ầm" một tiếng, giống như gió lốc nổi lên, vô số sinh vật to lớn nhanh như gió vọt ra khỏi bảo thạch.

- Thôn Tinh Giao!

Lưu Thanh Nhi kêu lên.

Thôn Tinh Giao, thuộc hệ Giao Long nhưng nhỏ hơn, toàn thân chỉ dài một xích, có thể bay nhanh trong không trung, có thể cắn nuốt tinh khí. Nhiều Thôn Tinh Giao như này mà muốn ăn người thì cũng chỉ cần vài giây là đủ.

Lưu Thanh Nhi tế ra Chích Luyện Cửu Ngục đao, một đao bổ xuống, sóng nhiệt dâng lên bốn phía, nhưng mà những Thôn Tinh Giao này cũng thuộc loại thượng cổ kỳ thú, chẳng những biết cắn nuốt tinh khí, hơn nữa chỉ cần là linh nguyên lực nảy sinh trong thiên địa cũng đều là bữa ăn ngon miệng. Hỏa diễm hung mãnh trong nháy mắt liền kích thích sự thèm ăn của chúng.

Lâm Anh Mi nắm ngang trường thương, vung lên cuồng phong mãnh liệt, chỉ là thân thể đám Thôn Tinh Giao này cứ như trong suốt vậy, những công kích bình thường căn bản là không hiệu quả.

Có điều tuy Thôn Tinh Giao nhìn hung mãnh đáng sợ, nhưng tạm thời chống đỡ cũng cũng khó.

Tiểu Nhi nhanh chóng đi qua chính điện tiến vào thông đạo bên phải, Lưu Thanh Nhi liều mạng thúc dục hoả diễm ở Chích Luyện Cửu Ngục đao đe doạ đám yêu thú. Tuân Hoặc bị dọa cho ngây người, được nàng ta dẫn vào thông đạo bên trái.

- Thiếu chủ, chúng ta cũng mau đi thôi!

Lâm Anh Mi vội vàng nói.

Tô Tinh gật đầu, vừa dùng tinh lực uy hiếp yêu thú vừa đi đến thông đạo bên phải.

Ngay khi bước đến cửa thông đạo, đột nhiên Tô Tinh dừng bước, hắn nhìn phía sau vách tường, trong tầm mắt, vảy rồng màu xanh trên hành lang kia kéo dài vào tận đại điện, không chỉ có như thế, trực tiếp kéo dài đến giữa bức tranh trên tảng đá, cảnh quan vừa thấy này quả thực là xảo đoạt thiên công, tựa như hành lang vừa đi qua lúc trước là thân thể của một con rồng vậy.

Lại nhìn đám Thôn Tinh Giao đầy trời, trong đầu Tô Tinh bỗng hiện lên một ý nghĩ: "Chẳng lẽ đây là cái bí mật mà người ta hay nói đó sao?!!"

- Thiếu chủ, người đang nói gì vậy?

Lâm Anh Mi cắn môi hỏi.

- Anh Mi, chúng ta đi đến giữa đại điện.

Tô Tinh đổi hướng chạy tới bức tranh khắc trên tảng đá, Lâm Anh Mi thân là Tinh Tướng cũng bất đắc dĩ phải đi theo.