108 Tinh Thiếu Nữ Lương Sơn

Chương 34: Âm hồn trong cổ mộ




Cầu thang xoắn ốc liên tục kéo xuống phía dưới, con đường vừa hẹp vừa dốc, mà độ dốc thì gần như dựng đứng vậy, lấy Đạo Gia Quang Minh phù ném xuống cũng không thể nghe thấy âm thanh hay ánh sáng phát ra. 

Tô Tinh hít một hơi khí lạnh, nếu đây thật sự là đường đi vào mộ, vậy quả thực cũng quá là dài. Lối đi rất sạch sẽ, thoạt nhìn qua thì không giống như có cơ quan mai phục, hắn chú ý nhìn quanh cũng không có dấu vết có người từng xâm nhập. 

Nhưng cho dù là thế, Tô Tinh cũng không dám có chút lơi là. Những cơ quan huyền bí ở Lương Sơn đại lục trùng trùng, có trời mới biết sẽ dấu diếm đòn trí mạng gì. Cho nên vừa đi hắn vừa cẩn thận quan sát cảnh vật chung quanh. 

Cung Thái Vi liếc ngang sang hắn một cái, cười nói:

- Có thật là ngươi rất cẩn thận không vậy, tại sao không sử dụng thần niệm?

Tô Tinh bĩu bĩu môi. Thần niệm của hắn cũng mới chỉ lĩnh hội mấy ngày gần đây ở trên đường tới Dạng Ba quốc mà thôi. Loại thần niệm này nói ra thì rất là mơ hồ, tựa như là kéo dài ý thức của mình ra vậy. Nhóm Tinh Tướng thì trời sinh ra đều biết, còn Tinh giả cần phải tự mình rèn luyện thần thức. Có điều luyện loại thần thức này còn mệt hơn so với Lạn Vĩ độn. Nếu buổi sáng dùng thì cả ngày đó hắn sẽ cạn kiệt tinh lực. 

Nghe Ngô Tâm Giải nói, cách tốt nhất để bồi dưỡng thần niệm là có một quyển pháp quyết cao minh. 

Cung Thái Vi thấy Tô Tinh không trả lời, lại đi xuống phía dưới vài bước, bỗng nhiên nàng ngoái đầu lại nói như cười mà không phải cười hỏi:

- Tinh Tướng của ngươi có phải là Thiên Cơ tinh Trí Đa Tinh Ngô Dụng không?

Tô Tinh vạn lần không nghĩ tới nàng sẽ hỏi câu này, nhất thời nghẹn họng, không biết nên trả lời như thế nào. Khi Hàng Tinh giả tranh đấu, thân phận của Tinh Tướng chính là một đòn sát thủ. Dựa vào đó sẽ có các thông tin về Tinh Tướng, từ đó đưa ra đối sách khác nhau. Tỷ như lần trước ở Hùng Quan thành, đại trận vây khốn Thiên Hùng tinh chính là trận pháp chuyên dùng để đối phó với nàng. 

Vậy nên mới nói Hoàng giai pháp thuật của Thiên Cơ tinh Ngô Dụng chính là "Mưu Định Nhi Động" (1).

Tuy Cung Thái Vi không thèm để ý thân phận Tinh Tướng của nàng bị lộ, nhưng Tô Tinh thì không như vậy, dù sao đó vẫn là sự khác biệt giữa đàn ông và phụ nữ. Nữ nhân này nhìn qua chính là loại phụ nữ rất khó đối phó, trừ đi thân hình bốc lửa, khuôn mặt mỹ miều cùng bộ ngực cao vút làm tiền vốn ra, còn có một bộ Tuyết Phách kiếm pháp tuyệt diệu cùng tinh lực vô cùng dồi dào. 

Từ đầu tới cuối Ngô Tâm Giải và Lâm Anh Mi đều chưa lộ ra Thiên Mệnh Tinh Vũ, làm sao nàng ta biết được?

Cung Thái Vi thấy vẻ mặt Tô Tinh âm trầm, liền cười duyên: 

- Bản cung cũng chỉ đoán bừa thôi, lần gặp ngươi đầu tiên chính là ở cổ mộ, nhưng trong thời gian ngắn ngươi liền đoán được mấu chốt, chỉ có Thiên Cơ tinh mới có thể làm được. 

- Không phải nàng cũng đoán được sao?

Hắn liền nhẹ nhàng nói bâng quơ.

- Tinh Tướng Thần Cơ Quân Sư của bản cung cũng không thua Thiên Cơ tinh!

Cung Thái Vi chậm rãi nói:

- Có Chu Sa gợi ý, bản cung mới có thể giải quyết thuận lợi như vậy. 

Tô Tinh giống như hữu ý vô tình nhìn qua Địa Khôi tinh Chu Sa lạnh lùng như đá tảng, cũng không nói gì nữa.

Mấy người đi thật lâu, rốt cục tới được phía cuối sườn dốc. 

Cuối con dốc có ánh sáng xuất hiện. 

Hắn tiếp tục lấy Đạo Gia Quang Minh phù, đảo qua vài vòng đã nhìn rõ tình huống xung quanh. 

Dưới cổ mộ có một cái động khác. Bích hoạ khảm bằng ngọc lưu ly, binh mã xếp hàng rất ngay ngắn. 

Bốn mặt không hề thiếu đèn đế đồng, đều chế thành hình dáng nô lệ. Người nô lệ quỳ xuống cả hai chân xuống chờ sai bảo. Nếu tuỳ tiện đưa loại đèn này tới thị trường đồ cổ ở Địa Cầu hẳn là vô giá.

Ở mặt tối của đại điện, trên đài cao đặt một khối thạch quan, thoạt nhìn thì là nơi mai táng hài cốt chủ nhân cổ mộ. 

- Cổ mộ này thậ là bình thường mà!

Ngô Tâm Giải thất vọng than. 

- Nơi đựng xác của một tên tướng quân nhỏ bé lại có thể có cơ quan xảo diệu như vậy đã là nằm ngoài dự đoán của mọi người rồi, ngươi cho là còn có cái gì nữa?

Bộ dáng của Cung Thái Vi như muốn hỏi ngươi đang chờ mong cái quỷ gì. 

- Không phải thường nghe nói cổ mộ có thi biến, thủ mộ thú gì gì đó sao? Ít nhất cũng phải có âm hồn chứ?

Ngô Tâm Giải lắc đầu nói. 

Tô Tinh thấy nàng tìm kiếm lung tung cũng chẳng biết nói gì.

- Vậy thì ngươi nên đi Thủ Thiên Phật Mộ, nhất định sẽ khiến ngươi cả đời khó quên.

Cung Thái Vi hừ một tiếng.

- Kẻ nào?!

Tô Tinh chợt ngẩng đầu quát.

Sâu trong bóng tối của cổ mộ, chỉ thấy một chút hào quang lặng lẽ sáng lên. Cảm giác âm u, toàn thân phát ra hàn quang màu trắng nhạt, nàng ta trôi nổi không ngừng trong bóng đêm, như vẫn còn vấn vương chuyện nhân thế, đôi mắt khi nhắm khi mở, như là một làn khói nhẹ, mang theo chút hư vô phiêu miểu.

Bóng trắng biến ảo thành nữ tử ôn nhu, nhưng khuôn mặt tái nhợt tràn đầy khí lạnh khiến trái tim người khác phát run.

Cung Thái Vi hơi ngẩn người:

- Là âm hồn!

- Đây là âm hồn?

Tô Tinh ngạc nhiên.

Tương truyền rằng từ xưa, người chết già, trừ phi là Hồn Phách bất diệt, nếu không sẽ lập tức rời khỏi thể xác phàm gian để đầu thai kiếp sau, đời đời kiếp kiếp là thế, Luân Hồi không thôi. Nhưng mà trên thế gian còn tồn tại oán linh oan hồn, lấy ba loại độc là tham, sân, si, úy, ác duy trì hồn phách, quyến luyến trần thế, muốn như trước kia chứ không muốn hướng sinh (2), đó gọi là "Âm hồn". 

Hơn nữa bên trong cổ trủng, thông thường sẽ có một vài chủ mộ trước khi chết sẽ cố ý chôn thêm người sống theo để bồi táng, lợi dụng oán hận của họ luyện dưỡng âm hồn để làm thủ mộ cho mình. 

Loại âm hồn này còn đáng sơ hơn cả cơ quan. 

Cuộc đời Tô Tinh không sợ quỷ thần, chưa từng gặp qua sự việc thế này, tuy biết đại lục Lương Sơn khó lường, nhưng lần này đột nhiên nhìn thấy, quả nhiên là đáng sợ.

Khi hai người còn đang nói, thanh âm ở sâu trong cổ mộ bắt đầu khuếch tán, giống như hòn đá rơi vào hồ nước lặng, tạo ra một vùng sóng gợn, ánh sáng lập tức xâm nhập vào sâu bên trong cổ mộ, tựa như kinh động đến thứ gì đó, những khoảng tối chung quanh cũng phát sáng lập loè.

Tô Tinh tập trung tinh thần, trái tim cũng bắt đầu đập loạn, hắn ngừng thở, vầng sáng leo lét kia giống hệt âm hồn, bất ngờ phát sáng trong bóng đêm. Sau đó tựa như có vô số ngọn đèn được thắp lên, ánh sáng leo lét chập chờn đó cũng nhanh chóng toả ra, thậm chí khi hắn ngẩng đầu nhìn, trên đầu hắn cũng có ánh sáng, không khí bắt đầu trầm lặng âm u. 

Vô số âm hồn như vừa bừng tỉnh dậy sau một giấc mộng dài, lần đầu sau hơn mấy trăm năm qua cảm giác được có hơi ấm của con người, bắt đầu tụ tập lại tiến về đây. Bạch quang kia như một làn khói, phiêu du không ngừng nghỉ, biến hóa ra tất cả các loại khuôn mặt, có nam có nữ, có già có trẻ, có đẹp có xấu, có điều trên mỗi gương mặt trắng bệch này đều tràn ngập dục vọng. Trong lòng Tô Tinh chỉ có một cảm giác: lạnh như băng.

- Ngươi thật đúng là miệng quạ đen. 

Cung Thái Vi mắng một tiếng.

Ngô Tâm Giải le lưỡi ra vẻ vô tội. 

Địa Khôi tinh Chu Sa cầm Ngũ Hành Phong Vân Kỳ bắt triển khai đại trận, Cung Thái Vi tuy nhìn bề ngoài lạnh lùng cứng rắn như tảng băng trôi kỳ thực cũng không phải là dạng lãnh khốc vô tình, năm lá cờ nhỏ vây quanh tất cả mọi người, tạo nên một màn ánh sáng.

Nó giống như là một đống lửa rực rỡ khiến đám âm hồn phải tránh xa ba thước.

- Cư nhiên lại là "Trừ Tà Trận Pháp". 

Ngô Tâm Giải thầm than.

- Choeng!!!

Trong bóng đêm vang lên một âm thanh sắc bén. 

Cung Thái Vi mặt lạnh như sương, nhanh chóng rút kiếm. Hàn băng lợi khí ra khỏi vỏ, băng sương hỏa diễm lập tức sôi trào. 

- Tô công tử, ngươi có biện pháp để đối phó với đám âm hồn này chứ?

Tô Tinh xuất ra Phược Long Trần, trước mắt đây được xem là Pháp Khí duy nhất mà hắn có thể sử dụng. 

Phất trần? Cung Thái Vi phì cười nhưng sau đó nhanh chóng khôi phục trạng thái lạnh lùng, tiếp tục niệm Lan Hoa chỉ quyết, vung hàn kiếm trong tay. 

- Nhiều âm hồn như vậy, nếu dùng để bồi dưỡng ma binh thì thật ra cũng không tồi, đáng tiếc đáng tiếc, lại đụng phải bản cung.

Cung Thái Vi khẽ quát một tiếng. Dưới sự thúc dục của chủ nhân, kiếm băng phóng ra lam quang cực thịnh, quang mang vạn trượng quét ngang qua đám âm hồn. Trong phút chốc lam quang đã chiếu rọi đến trước mặt chúng, Nhưng cho dù là như thế, đám âm hồn này tựa như cũng không sợ hãi, vẫn theo bốn phương tám hướng vọt lại đây như cũ. 

Chỉ thấy qua nháy mắt, khi lam quang tiếp xúc với đám âm hồn, kiếm khí lạnh thấu xương liền lập tức văng ra. "Xoạt" một tiếng, hơn mười tên âm hồn lập tức hóa thành hư ảo, hồn phi phách tán dưới lưỡi kiếm màu lam. 

Tô Tinh cũng không nghỉ ngơi, Phược Long Trần vẩy ra liên tục, pháp lực hoá thành tơ, bắn ra ngoài thanh phất trần, mặc dù không mạnh mẽ đẹp mắt như thần binh lợi khí của Cung Thái Vi nhưng lại hơn ở số lần công kích. Trong khoảng thời gian ngắn, hai người liên thủ ngăn chặn âm hồn tấn công, thi thoảng lại có thanh âm của âm hồn quanh quẩn vang vọng trong đại điện trống trải và âm u, làm người ta sởn gai ốc. 

-----o

(1) Mưu Định Nhi Động: Định mưu xong mới hành động.

(2) Hướng sinh: đi đầu thai.