Lâm Anh Mi đứng bên cạnh cực kỳ lo lắng, hai tay nắm chặt tới mức trắng bệch, chỉ sợ Tô Tinh gặp chuyện không may.
Không đến một phút sau, Tô Tinh giải trừ tinh lực, cơn đau đã tốt hơn đôi chut, lúc này trên đầu hắn đã đẫm mồ hôi.
- Độn thuật này cũng thật là quá biến thái.
Tô Tinh thầm nghĩ, đây mới chỉ là màn khởi động thôi, theo như lời hướng dẫn của Kim Thiềm chân nhân , Lạn Vĩ Độn tổng cộng chia làm bảy bảy bốn mươi chín tầng, nói cách khác tinh lực phải tập trung tại miệng vết thương đúng bốn mươi chín lần,, lần sau đau hơn lần trước gấp ba phần, mãi đến khi toàn thân đầy thương tích, không biết đau đớn là gì nữa thì là lúc Lạn Vĩ Độn Pháp đại thành. Hơn nữa mỗi ngày không được luyện quá ba lần. Theo Kim Thiềm chân nhân từng thí nghiệm, ba lần trên đã là giới hạn cao nhất mà Tinh giả có thể chịu đựng được, vượt qua giới hạn này thì rất có nguy cơ sẽ đúng như tên gọi của bộ công pháp: đau đớn đến chết.
Tô Tinh cuối cùng cũng có thể hiểu được vì sao mà bản bí tịch này bị phủ đầy tro bụi, không ai đụng chạm đến, cũng phải thôi, vừa mới bắt đầu đã phải chịu thống khổ thì ai còn có hứng thú tập luyện nữa.
- Thiếu chủ, người nên bỏ cuộc đi!
Lâm Anh Mi nhìn mà đau lòng.
Trong lòng Tống Lộ còn sợ hãi hơn:
- Đừng luyện độn pháp này là tốt nhất, muội chưa từng nghe nói qua có ai luyện thành nó cả.
- Hôm nay ta không thể không luyện được.
Tô Tinh nhịn đau hừ một tiếng.
Không phải vì Lạn Vĩ Độn này là độn pháp vô địch thiên hạ mà là vì hắn muốn thách thức ý chí cực hạn của bản thân. Tô Tinh vốn nghĩ ý chí của hắn cũng đủ cứng cỏi rồi, thế nhưng vừa rồi vẫn phải kêu lên.
Thân là một quân nhân, đây thật sự là một sự sỉ nhục a, Tô Tinh thầm quyết định luyện chưa thành chưa thôi, xem xem rút cuộc Lạn Vĩ Độn này có thần kỳ như trong sách nói hay không.
Sau đó hắn lại tiếp tục luyện tập, lần thứ hai chịu thống khổ, hắn vẫn có thể tiếp tục, lần thứ ba cũng gắng kiên trì, có điều hắn không dừng lại ở ba lần như trong sách dặn, cảm thấy thần vẫn tỉnh táo, Tô Tinh luyện lần thứ tư, lúc này mới thật sự là đau đến chết đi sống lại, toàn thân như bị lửa nóng thiêu đốt vậy.
Nhưng mà hắn vẫn cắn răng chịu đựng, khiến Lâm Anh Mi và Tống Lộ vô cùng sợ hãi.
Luyện xong bốn lần, bốn mươi chín tầng của Lạn Vĩ Độn thì đã đột phá được tầng thứ nhất. Lúc này cũng đúng là cực hạn của Tô Tinh.
Những ngày tiếp theo, mỗi ngày hắn đều phải duy trì tình trạng đau đớn ở miệng vết thương để luyện Lạn Vĩ Độn Thuật. Ngoại trừ ngày nào cũng khiến bản thân sống không bằng chết, thời gian này hắn cũng không hề nhàn rỗi, Tống Lộ mang đến mấy trăm cuốn sách văn hiến cổ cũng bị hắn đọc ngấu nghiến. Sau khi trải qua nỗi thống khổ không cách nào hình dung được kia lại còn có thể đọc sách, quả là ý chí phi thường, cho dù là Lâm Anh Mi cũng bất ngờ không thôi.
Có điều ý chí càng ngày càng được tăng cường thì sau này luyện Lạn Vĩ Độn càng thuận buồm xuôi gió. Sau bảy ngày, thật đáng mừng là hắn đã đột phá tầng thứ mười, Lạn Vĩ Độn giờ đã có chút thành tựu.
Vào một ngày, Tô Tinh đã chịu xong "cực hình" mỗi ngày bốn lần đau thấu xương, nằm trên xích đu đọc một quyển tiểu thuyết diễn nghĩa cổ điển tên là "Lương Sơn Quần Anh Chí" (nói về đám Tinh thiếu nữ ấy mà), cuốn tiểu thuyết hỗn hợp này gồm cả giới thiệu chính sử, dã sử của các Tinh Tướng xuất hiện trên Lương Sơn đại lục mấy ngàn năm nay và cả các loại sự tích anh hùng nữa, tuy rằng phần nhiều trong số đó rất khó chấp nhận, nhưng mà đối với hiểu biết một chiều về lịch sử của Lương Sơn đại lục vẫn rất có ích.
Sau khi xem và nhớ được kha khá, hắn lại tùy tay cầm một quyển "Tống thôn bí văn", xem tên sách còn tưởng rằng là sách giới thiệu Tống gia thôn, vốn tưởng chỉ liếc mắt xem qua một chút, nào ngờ cuối cùng nhắc tới một truyền thuyết khiến Tô Tinh hứng thú.
- Không thể tin được nơi này cũng có?
Tô Tinh vui mừng kinh ngạc kêu lên.
Lâm Anh Mi đình đang luyện tập thương pháp cũng dừng lại, đi tới cạnh hắn:
- Thiếu chủ, người đang kêu gào cái gì vậy?
Vừa lúc Tống Lộ đi vào sân, Tô Tinh vội hỏi:
- Tống Lộ, những gì ghi trên sách này có phải thật không?
Tống Lộ đi qua liền thấy, nguyên lai hắn đàn nói về một ít lịch sử của Tống gia thôn, trong đó có nói, sau khi đời tinh đấu thứ ba bắt đầu, một vị cao tăng đắc đạo đi đến phụ cận Tống gia thôn rồi tự mình xây dựng một mê cục có tên là "Sơn thủy di tích", người nào có thể khám phá được mê cục này sẽ nhận được tâm pháp đắc ý nhất của ông ta.
- Quả thật từng nghe qua, đó là một cái sơn thuỷ cốc ở gần đây. Lại nói tiếp, sơn cốc kia chính là được đặt theo truyền thuyết đó.
Tống Lộ nghĩ một lát rồi đáp.
- Mau đưa ta đi nhìn xem!
Tô Tinh có chút nóng lòng muốn thử, trước đó không lâu hắn đã hoá giải câu đố ở Côn Ngô cổ tích, vẫn còn đang rất hứng thú với mấy cái mật mã này.
- Nhưng mà chân của thiếu chủ còn đang bị thương!
Tô Tinh cười cười, bỗng nhiên lắc mình một cái, bóng dáng của hắn nháy mắt đã xuất hiện cách vị trí cũ mấy chục trượng.
Hai thiếu nữ đều cả kinh, Tống Lộ có chút khiếp sợ, còn Lâm Anh Mi lại cảm thấy kinh hỉ.
- Thiếu chủ, người đã luyện được Lạn Vĩ Độn Thuật rồi sao?
- Ừm, có chút thành tựu, độn một phát ngàn mét hẳn là không thành vấn đề.
Tô Tinh cười hắc hắc.
- Công tử thật là lợi hại!
Tống Lộ ngây người.
- Nhưng mà cái tên "Lạn Vĩ Độn" này thật sự rất bất nhã, sau khi luyện tới đại thành, nhất định đổi cái tên khác.
Tô Tinh lại nói tiếp:
- Tống Lộ, bây giờ đi tới cái sơn thủy cốc đó nhìn qua chút xem thế nào!
Tống Lộ ngẩng đầu nhìn trời, đã thấy trời chiều ngả dần, nhân tiện liền đề nghị:
- Chi bằng để ngày mai đi, hôm nay đã muộn rồi, sơn thủy cốc cũng không phải thực sự an toàn đâu, hơn nữa hôm nay công tử luyện thống khổ như vậy, cũng cần nghỉ ngơi cho tốt.
Tô Tinh nghĩ thấy cũng đúng, nếu đụng tới vài cái cơ quan khi không ở trạng thái tốt nhất thì cũng không ứng phó được.
Ngày hôm sau, ăn chút điểm tâm, theo đúng hẹn Tống Lộ dẫn Tô Tinh và Lâm Anh Mi đi tới sơn thủy cốc.
Trên đường đi Tô Tinh theo như lời Tống Lộ nói hiểu được thêm một chút về sơn thuỷ cốc.
Về cái Sơn Thuỷ di tích này thì có một đoạn thời gian trước đây rất nổi tiếng ở Lương Sơn đại lục, bởi vì vị cao tăng đắc đạo kia cũng là nhân vật lợi hại, tâm pháp của ông ta được xưng "Phá Thiên Hạ Vạn Pháp", từng có vô số Tinh giả xem như bảo bối, mỗi đời Đấu Tinh đều có rất nhiều Tinh giả đến đây, vì thế sơn thủy cốc cũng không ít lần phát sinh đại chiết thảm liệt.
Nhưng mà mấy trăm năm trôi qua, cũng chưa nghe nói qua có người phá bỏ được mê cục. Bất kỳ vật gì một khi đã vượt quá "hạn sử dụng" liền mất đi sức hấp dẫn, thậm chí còn chưa có ai hiểu thấu đáo được Sơn Thủy cổ tích chứ đừng nói tới phá giải mê cục, dần dần cổ tích này và những sự tích về vị cao tăng kia đều chìm vào quên lãng.
- Không ai khám phá ra không phải là càng có hi vọng sao?
Tô Tinh cảm thấy rất khó hiểu tâm tính của đám Tinh giả của Lương Sơn đại lục.
- Không biết đâu, nghe nói cái cổ tích kia khiến người ta bị mê hoặc.
Tống Lộ cười cười đáp.
- Mê hoặc người?
- Đúng vậy, Tống gia thôn cũng từng có Tinh giả quang lâm, nói là cổ tích này có lời nguyền.
Tống Lộ nói tiếp:
- Người ta cũng từng nge danh mà chạy tới xem thử đó.
- Kết quả thế nào?
- Bọn họ nói đúng.
Tống Lộ chậm rãi đáp.
- Ta lại càng có hứng thú.
Càng là những việc người khác không có khả năng làm được, càng kích thích lòng hiếu thắng của hắn.
- Tên đó cũng giống công tử như bây giờ vậy đó, có điều sau khi nhìn cổ tích thù thái độ thay đổi hẳn.
Tống Lộ chớp chớp mắt:
- Đúng rồi, còn có một câu châm ngôn về cổ tích này, người phá được châm ngôn này có thể biết bí mật.
- Châm ngôn gì?
Tống Lộ vuốt cằm nhìn lên trời suy nghĩ, một hồi lâu sau mới nhớ được:
- Nhìn non là non, nhìn nước là nước. Nhìn non không phải non, nhìn nước cũng không phải nước; Nhìn non vẫn là non mà nhìn nước vẫn là nước. (Cbn, sao dài thie)
- Cái này thì có gì ảo diệu?
Lâm Anh Mi cười nhạt.
Tô Tinh lắc đầu cười nói:
- Anh Mi, không thể nói như vậy được, đây chính là ba cảnh giới trong cõi nhân sinh, xem ra quả thật có chút ý tứ đó!