CHUYỆN THỨ 16
Năm lớp 11, tui đổi giáo viên dạy đàn tranh vì có ý định theo đuổi cấp độ chuyên nghiệp. Cô giáo mới họ Lê, trực tiếp đến nhà cô học, tay nghề đặc biệt giỏi, hầu như mỗi lần học đàn đều được nếm thử các món tráng miệng do cô làm, ăn rất ngon. Ngày nọ tui đến học, phát hiện Y tiên sinh cũng có mặt.
Tui rất ngạc nhiên: “Sao ông ở đây?”
“Mẹ tôi bảo tôi đến đây nghe giảng bài.” Vẻ mặt Y tiên sinh bất đắc dĩ.
Cô Lê vừa bưng món tráng miệng từ phòng bếp đi ra, cười vui vẻ: “Xx à, đây là con trai của cô, hôm nay nó không cần đi học bù nên cô bắt nó đến đây nghe giảng, hai đứa học chung trường.”
“Mẹ, bạn ngồi bên cạnh con.” Y nói.
Mẹ! Lượng thông tin hơi lớn nha! Đột nhiên người ngồi cùng bàn với tui trở thành con trai của cô giáo tui.
Kể từ ngày biết Y tiên sinh ngồi cùng bàn với tui, cô Lê bảo ảnh đem đồ ăn cho tui mỗi ngày.
Ngày nọ trong giờ giải lao, tui đang ăn với cô Lê, đột nhiên cô thình lình hỏi tui: “Trò cảm thấy con trai cô thế nào?” Sau đó tui đưa ra một đánh giá khách quan, cô hỏi tui, “Vậy trò cảm thấy nó có thể là một người chồng tốt hay không?” Má ơi! Thưa cô, suy nghĩ của cô nhảy quá nhanh. Tui chưa kịp trả lời, cô bắt đầu tự nói: “Đứa nhỏ này rất ưu tú, dù sao cũng là con của cô, nhưng nếu ưu tú quá cũng không tốt, lỡ như tương lai đòi hỏi cao không tìm được vợ thì sao? Không được, không được, phải bảo nó đừng cố gắng quá…” Tui ngồi bên cạnh lắng nghe với vẻ mặt thật.. mờ mịt. {Truyện được edit và đăng tại lamsonthuymac.wordpress.com}
Sau này tui và Y ở bên nhau, cô Lê rất vui. Cô kéo tay tui nói, “Lúc đó cô nghĩ tương lai sẽ làm mai cho hai đứa, dù sao nếu đứa nhỏ này đi vây quanh cải trắng nhà người khác thì cô cũng không vui lắm, không ngờ hai chúng ta tâm linh tương thông!”
Mẹ chồng, mẹ ám chỉ con trai mẹ là heo sao…
CHUYỆN THỨ 17
Ngày nọ hết tiết 3, tui không ăn sáng nên đói meo, nằm lên bàn hỏi Y có đồ ăn hay không, ảnh lấy hai miếng bánh đậu xanh trong ngăn kéo cho tui. Bạn phía trước vừa nghe có đồ ăn thì lập tức quay lại đòi chia, Y nói thẳng: “Dù tôi cho heo ăn cũng không cho bạn ăn!” Sau đó đem bánh đậu xanh đặt trước mặt tui, tui đặc biệt ăn một cách khoe khoang, sau đó phát hiện Y và bạn kia đang cười ngặt nghẽo, cười đến độ chảy nước mắt, sau khi tui ăn xong bánh đậu xanh với vẻ mặt ngơ ngác mới phát hiện không ổn. Y nói thà cho heo ăn cũng không cho bạn kia ăn, rồi ảnh đem bánh đậu xanh cho tui, vậy tui có khác nào… heo!
Tui muốn đánh ai đó…
CHUYỆN THỨ 18
Học kỳ 1 của lớp 12, không biết một chú chó nhỏ ở đâu chạy lạc tới ban tụi tui, cỡ khoảng hai ba tháng tuổi, giống chó Samoyed nhưng không thuần chủng. Ngày đó đang tiết học lịch sử, nó không biết từ đâu ra tới ngồi dưới chân tui, giáo viên lịch sử là người yêu chó nên không bảo tụi tui đuổi nó ra. Vừa tan học, cả đám nhào tới, rộn ràng cầm đồ đút cho nó. Nó cũng không sợ người lạ, lo uống sữa say sưa, có bạn lấy nước ấm đến đòi tắm cho nó, tắm xong còn dùng giẻ lau để lau nó khô. Kể từ đó, nó sống trong ban của bọn tui. Bọn tui đặt tên nó là ‘Luck’, hy vọng nó sẽ gặp may mắn trong tương lai. Luck rất ngoan, bình thường không cắn người bậy bạ, cũng không sủa ồn ào, vào giờ học nó ngoan ngoãn nằm trong ổ mà bọn tui chuẩn bị cho nó, tan học thì lượn lờ trong phòng chơi với bọn tui. Học kỳ đó nhờ có Luck, bầu không khí học tập căng thẳng trong ban bọn tui có một chút vui vẻ.
Cuối học kỳ, ban bọn tui mở cuộc họp thảo luận về nơi ở của Luck, nuôi lâu nên mọi người đều lưu luyến không muốn đưa nó đi, sau khi thảo luận hết một tiết, kết quả là – để gia đình Y tiên sinh nhận nuôi nó. Có 3 lý do: 1. Nhà tui lúc ấy đã nuôi 8 con chó rồi, không thể nuôi thêm nó. 2. Cô Lê muốn nuôi một chú chó nhỏ. 3. Nó thân với Y tiên sinh nhất.
Luck sống ở nhà Y tiên sinh rất vui, sau khi thi đại học nó thông đồng với một con Husky trong khu và sinh 7 chú chó con phiên bản nâng cấp, cô Lê không bỏ con nào, chỉ tặng người khác, còn dành riêng một phòng trống cho bọn nó.
Sau đại học tui không đến nhà Y tiên sinh, mãi đến lúc đi gặp cha mẹ hai bên mới phát hiện rằng Luck còn nhớ tui, tự nhiên tui xúc động muốn khóc.