NGOẠI TRUYỆN
Trên mạng nói độ ấm của nước tắm của nam và nữ có sự chênh lệch rất lớn, nam sẽ cảm thấy nước tắm của nữ quá nóng, còn nữ sẽ cảm thấy nước tắm của nam quá lạnh, tui hoàn toàn cảm nhận được điều này!
Lúc mới đọc bài viết đó, tui không tin. Tối hôm đó tui tắm theo độ ấm mà Y tiên sinh thường tắm, trời ơi! Nếu độ ấm thấp hơn nữa thì tui sợ lạnh, không khác gì rơi vào hầm nước đá!
Bướng bỉnh như tui càng không tin vào chuyện ma quỷ này, tại sao lại lạnh như vậy? Nhất định là do tui không quen độ ấm này! Tui tắm theo độ ấm này trong suốt một tuần, cố gắng thích nghi với nó, kết quả, quên đi, bạn đã thắng, thật sự không thích ứng được.
Tương tự, Y tiên sinh cũng thử tắm bằng độ ấm tui hay dùng, câu đầu tiên ảnh nói sau khi tắm xong là, “Em thường xuyên chà dung nham à?”
Ảnh phàn nàn rằng tui chà dung nham trong miệng núi lửa Vesuvius, tui tức cười, “Vậy em khác gì heo quay?”
Ảnh trả lời, “Thế cũng là một con heo quay cao cấp có da bằng vàng.”
Gõ lên bảng đen, vẽ điểm chính, cao cấp, ừ, đây là khen tui đẹp! Sau đó tui vui vẻ gọt vỏ trái cây để cảm ơn ảnh.
Sau đó, tui khoe với tiểu E, nói rằng Y tiên sinh khen tui đẹp, tiểu E nhấn mạnh, “Không phải mày nên chú ý đến điểm chính là heo quay à?”
Đúng rồi! Tui giờ mới nhận ra! Ảnh nói tui là heo!
Giận, tui lập tức gọi điện thoại kêu ảnh nhổ mấy miếng táo mà ảnh đã ăn ra!
Y người nào đó tỏ vẻ: Khi nhận được điện thoại, anh không hiểu nổi (câu đầu tiên tui nói là “Anh nhổ mấy miếng táo tối hôm qua ra!”), hơn nữa rõ ràng là em tự nói mình là heo quay trước!
Lúc cấp 2 tui rất mập không phải sao? Bạn cùng phòng của tui nói, “Cy, bạn là người mập mặc đồ đẹp nhất mà mình từng gặp.”
Lúc ấy hơi ngớ người, không biết nên cảm ơn bạn ấy khen tui có mắt thẩm mỹ hay là buồn vì mình là người mập.
Sau này kể chuyện đó cho Y tiên sinh, ảnh nói tui nên vui, bởi vì, “Em có mập cũng là một người mập xinh đẹp có ánh mắt thẩm mỹ.”
Tui từng hỏi ảnh, nếu sau này tui mập lại thì sao?
Y tiên sinh nói, “Anh sẽ ăn để mình mập luôn, em 150 cân thì anh 200 cân, em 200 thì anh 250.”
Ý là, muốn mập thì cùng nhau mập.
Gần công ty có một tiệm bán món Maocai rất ngon, hầu như trưa nào tui cũng đi ăn. Y tiên sinh nhắc nhở tui đừng ăn nhiều như vậy, thứ nhất không tốt cho sức khỏe, thứ hai không được sạch sẽ.
Tui hùng hồn phản đối ảnh, “Đồ ngon đều không tốt cho sức khỏe, nhưng đồ tốt cho sức khỏe không phải cho người ăn (không ngon), hơn nữa em cảm thấy không có vấn đề về vệ sinh vì đã được nấu sôi.”
Không lâu sau, tiệm đó bị điều tra về vấn đề vệ sinh, bếp không sạch sẽ, nguyên liệu nấu ăn bị mốc, hết hạn, xài chất phụ gia v.v… (tui há miệng bị mắc quai).
Khi xem hình, tui cảm thấy buồn nôn, tui mới ăn đồ của tiệm đó trưa hôm trước!
Sau khi nhìn thấy, Y tiên sinh đưa nước ấm cho tui và giáo dục tui, “Trước đây dặn em đừng ăn nhiều vậy. Bây giờ đã xảy ra chuyện rồi phải không? Cũng may ăn không bị gì, lần này coi như một bài học.”
Tui cầm cái ly một cách đáng thương, “Nhưng bài học này lớn quá.”
“Bài học không lớn thì em có nhớ rõ không?” Ảnh hỏi tui với giọng điệu trần thuật.
Tui gật đầu, rồi yên lặng và thành thật lắc đầu.
Tiệm bán món Maocai ngon và chính hiệu đó đã bị sụp, tui không thể ăn món đó thường xuyên nên không vui.
Y tiên sinh thấy mặt tui rầu rĩ không vui nên hứa với tui, “Anh sẽ học, sau này em muốn ăn thì anh ở nhà nấu.”
Tui không nghi ngờ những lời này.
Ảnh không phụ sự mong đợi của tui, tìm một người bạn ở Thành Đô, học nấu món Maocai chính hiệu, ngay cả ớt bột cũng nhờ bạn từ Thành Đô gửi đến.
Nói đến ăn, về phương diện ăn uống tui dễ dàng hài lòng. Chỉ cần ăn ngon, tui có thể vui cả ngày, cả người muốn cất cánh bay.
Lúc đi học, bọn tui có tổ chức thi biện luận trong lớp, để khuyến khích, giáo viên mua rất nhiều bánh quy, trong đó có một loại tui rất thích. Nhưng chỗ bọn tui rất khó tìm thấy loại bánh quy này (à, là do tui lười tìm), lần đó ăn xong tui nói mãi về nó tận hai ngày, sau đó hết.
Kết quả vào một tiết tự học buổi tối, tui nằm trên bàn vừa làm toán vừa ăn bưởi, đề quá khó nên chán.
“Muốn không?” Y tiên sinh đặt một gói bánh quy nhỏ trước mặt tui, tui theo bánh quy nhìn ảnh, đôi mắt bừng sáng.
“Muốn!”
Ảnh đặt bánh quy xuống, lấy một gói nhỏ ra, “Muốn không?”
Tui hơi xấu hổ, “Ông giữ lại cho mình ăn đi.”
“Nhà tôi còn rất nhiều, muốn không?”
Vô nghĩa, sao không muốn!
Kết quả, tối đó tui lấy mười gói bánh quy nhỏ từ ảnh, bắt đầu từ gói thứ hai, bọn tui đều lặp lại một cuộc đối thoại.
“Muốn không?”
“Ông không cần hả? Ông giữ lại ăn đi.”
“Nhà tôi còn rất nhiều.”
“Cảm ơn.”