101 Mẩu Chuyện Của Đôi Ta

Chương 33




CHUYỆN THỨ 95

Một tối nọ, sau khi cơm nước xong, hai đứa tui xem ti vi và uống chút rượu, kết quả tui uống nhiều quá, bắt Y tiên sinh chơi trò nói thật hay mạo hiểm, hơn nữa chỉ có thể chọn nói thật lòng.

Tui: Lúc học đại học, anh có bạn gái không?

Y tiên sinh: Không có.

Tui: Có người nào thích không?

Y tiên sinh: Em.

Tui: Em không hỏi anh thích ai, em muốn biết có ai theo đuổi anh hay không.

Y tiên sinh: Có.

Tui: Bao nhiêu người?

Y tiên sinh: Không đếm.

Sau đó tui bùng nổ: Không đếm! Sao không đếm! Anh làm tổn thương biết bao trái tim non nớt của nhiều cô gái trẻ mà không biết bao nhiêu người! Không đếm có phải vì đếm không nổi hay không! Tra nam!

Y tiên sinh, người không hiểu vì sao bị chụp mũ tra nam, vô cùng oan ức: Sao anh là tra nam được! Nếu anh thật sự đếm, còn nhớ kỹ bao nhiêu người, người nào, tỏ tình thế nào, từ chối ra sao thì em mới có thể mắng anh là tra nam!

Tui: Em không quan tâm! Em cảm thấy anh là vậy!

Xong rồi còn đặc biệt bá đạo tóm tắt bằng một câu: Em không cần anh cảm thấy, em muốn em cảm thấy!

Sau đó sảng khoái xoay người về phòng ngủ.

Y tiên sinh dọn dẹp đống bừa bộn xong cũng nằm xuống, mới vừa nằm xuống tui buông thêm một câu: Tra nam!

Hôm sau, khi tui thức dậy thì Y tiên sinh đã làm xong bữa sáng, nhìn nước mật ong để giảm bớt cơn đau đầu vì say rượu, nhớ tới hành vi vu khống và lời bịa đặt “cực kỳ ác liệt” của mình tối hôm qua, tui không khỏi chột dạ.

“Xin lỗi anh.” Tui uống nước mật ong, nhỏ giọng xin lỗi một cách nhẹ nhàng và chân thành.

Y tiên sinh hừ lạnh, “Tối hôm qua nể mặt em là vợ anh, anh mới không ghi lại hành vi vu khống của em làm bằng chứng khởi tố!”

“Đúng đúng đúng, ông xã tốt nhất, tốt nhất trên đời!”

“Không, anh là tra nam, không thể nhớ nổi bao nhiêu cô gái trẻ tỏ tình với mình.”

Tui cười nịnh nọt, dùng đủ lời ngon tiếng ngọt để dỗ dành người đàn ông có lòng dạ hẹp hòi này.

CHUYỆN THỨ 96

Tui từng nghe một bài hát cũ, trong đó có một câu “Gió gửi thư tình cho em, muốn thay anh làm thuyết khách”, tui hỏi Y tiên sinh, “Nếu anh có một cơ hội nhờ gió giúp anh gửi thư tình cho em, sau đó thay mặt anh làm thuyết khách, anh có đồng ý không?”

Y tiên sinh đang đọc sách: Gửi thư tình thì được, làm thuyết khách thì miễn đi.

Hỏi vì sao?

Ảnh trả lời: Em nhất định sẽ tự mình thích anh, không cần thuyết khách đi thuyết phục.

Tui cười ảnh, “Tự tin đến vậy à!”

“Đúng vậy.”

Tui nhào qua ôm ảnh hôn một cái, “Thưởng cho sự tự tin của anh, em quyết định yêu anh suốt đời.”

Y tiên sinh thoạt nhìn rất giản dị, đối xử với người khác cũng khiêm tốn và lễ phép, lịch sự, nhưng trên người ảnh toát ra một sự tự tin, không huênh hoang nhưng rất đáng sợ.

Mà tui lại thích sự tự tin giản dị này.

Y tiên sinh nhìn lén: Không, vì người đó là anh nên em mới thích.

Tui bị nhìn lén: Tự tin là chuyện tốt, nhưng hiện tại anh tự tin quá mức, trở thành tự luyến đó.

CHUYỆN THỨ 97

Tui hơi mâu thuẫn, đôi khi thích cuộc sống nông thôn yên bình, an tĩnh giống Lý Tử Thất, mỗi ngày ngủ sớm dậy sớm, chăm sóc hoa cỏ, cây trái, nghe gà gáy chó sủa, nghe mưa tạt vào rừng; đôi khi lại hưởng thụ sự xa hoa náo nhiệt và ồn ào bận rộn của thành phố, thích cảm giác phong phú và chút áp lực của công việc hằng ngày.

Đối với vấn đề này, Y tiên sinh tỏ vẻ: Anh sẽ cố gắng kiếm tiền, tranh thủ mau chóng mua một đỉnh núi cho em, một căn nhà có sân siêu rộng với ít nhất là một mẫu đất, để em làm một Lý Tử Thất chăm sóc vườn rau (tui vừa coi video nên lải nhải muốn làm một Lý Tử Thất và chăm sóc vườn rau). Đến lúc đó, em thích sống ở nông thôn thì mình sống ở nông thôn, sống ở nông thôn chán thì ra thành phố làm việc, nếu áp lực công việc nhiều quá không muốn làm thì chúng ta về quê.

Tui tỏ vẻ: Được rồi, cùng nhau phấn đấu, cố gắng có thể sáng đi chiều về, muốn đi đâu thì đi.

Vì vậy, Y tiên sinh, chúng ta cùng nhau chăm chỉ, tranh thủ mau chóng mua được một cái đỉnh núi nha!