1003

Chương 26: Đêm thứ hai mươi sáu




Lúc nhận được cuộc gọi từ Lương Thế Bách, Lưu Tranh đã chờ đến nóng ruột, gã còn hoài nghi có phải Lương Thế Bách chơi mình không. Gã vội vã chạy tới công ty anh, tâm tình kích động, nhưng gã muốn che giấu, cho nên cả khuôn mặt gã cứng ngắc, chỉ có ánh lửa trong mắt vẫn cháy bùng.

Lương Thế Bách tươi cười nhìn gã, như thể cảm thấy bộ dạng này của gã rất thú vị. Lưu Tranh nghĩ anh lại sắp chế giễu gã, nhưng ngoài ý muốn, lần này Lương Thế Bách chỉ mời gã ngồi xuống hỏi han.

Lưu Tranh nhớ tới lời của cô gái hôm nọ về sở thích kỳ quái của Lương Minh Chí, gã nhìn Lương Thế Bách rồi nói: "Cũng không có gì đặc biệt, chỉ là nghe được một chút tin đồn." Lương Thế Bách nhìn vẻ mặt gã, lập tức phát hiện: "Chẳng lẽ liên quan tới tôi sao?"

Gã bông đùa: "Tin đồn ấy mà, càng thái quá thì càng có khả năng là sự thật." Lưu Tranh lắc đầu cười nhạt, gã quyết định không nói ra. Lương Minh Chí dù sao cũng là cha của Lương Thế Bách, hẳn anh không thích nghe những chuyện đó, hoặc biết đâu, gã lặng lẽ liếc nhìn anh một cái, Lương Thế Bách đã sớm biết tất cả.

Lương Thế Bách cũng không gặng hỏi, anh quan tâm đến vấn đề khác hơn.

"Anh sẽ đi tìm Triệu Thanh chứ?" Anh hỏi Lưu Tranh.

Lưu Tranh vốn cho rằng chuyện này sẽ khiến gã nổi nóng, nhưng khi nghe thấy hai chữ Triệu Thanh, gã liền không kiềm được nụ cười. Đó là cảm giác gã chưa từng trải nghiệm trong đời, gã thấy mình như quả bóng, cơn gió cuốn gã bay lên tận trời cao, rồi cuối cùng, gã chỉ biết rơi xuống tay người mình yêu.

Lưu Tranh cố gắng kiềm chế mà trả lời: "Có lẽ." Gã nói thế chỉ vì không muốn Lương Thế Bách nghĩ anh đã nắm rõ con người gã.

Lương Thế Bách cũng không hề thất vọng vì câu trả lời mơ hồ của gã, anh đã sớm nhìn ra, Lưu Tranh nhất định sẽ đi tìm Triệu Thanh. Ngay khi anh vừa đưa số điện thoại Triệu Thanh cho gã, quay đi, gã sẽ lập tức gọi y.

Lương Thế Bách không vạch trần lời nói dối của Lưu Tranh, anh chỉ khẽ cười, ngầm hiểu rõ.

"Tôi cho rằng anh sẽ đi tìm cậu ta chứ." Anh cố ý nói.

Lưu Tranh không đáp, gã đổi chủ đề, hỏi anh khi nào đi, gã nhớ lần trước Lương Thế Bách nói muốn đi giải sầu.

"Ngày mai." Anh vui vẻ nói: "Có lẽ tôi sẽ đi ngắm biển."

Lưu Tranh không chắc "có lẽ" của anh có giống "có lẽ" của gã không.

Sau đó Lương Thế Bách đưa cho gã một mảnh giấy: "Đây là số của Triệu Thanh, còn có địa chỉ của cậu ta." Anh mỉm cười với Lưu Tranh.

Lưu Tranh nhận lấy, thấp giọng cảm ơn, gã nhìn chằm chằm mảnh giấy trong chốc lát, biểu tình không rõ là vui mừng hay sợ hãi, qua một lúc, gã trịnh trọng gấp giấy lại bỏ vào túi.

Lương Thế Bách đứng dậy, chìa tay ra, Lưu Tranh hoàn hồn, bắt lấy tay anh.

"Dù thế nào, tôi chúc anh được như ước nguyện." Cuối cùng, anh cũng hào phóng chúc phúc gã.

Rời khỏi công ty, Lưu Tranh trở lại cục cảnh sát làm việc. Cả chiều hôm đó, gã cứ thất thần, thường sờ tay vào túi xem mảnh giấy còn ở đó hay không.

Lúc này, gã đã quên tất cả. Gã quên cảm giác áy náy với vợ cũ, quên trách nhiệm với con trai, quên cả nỗi hổ thẹn không thể đối mặt với cha mẹ, gã đã quên mọi thứ. Nắm chặt mảnh giấy, gã chỉ còn biết nỗi nhung nhớ Triệu Thanh, gã nhớ lại ba chữ "Em chờ anh" mà Triệu Thanh nói với gã trước khi rời đi. Xúc động lên cơn men, gã hận không thể lập tức vứt bỏ tất thảy để đi tìm y, gã đã để y đợi lâu đến thế, bọn họ đã lãng phí quá nhiều thời gian.

Lưu Tranh quyết tâm bỏ lại tất cả, có lẽ gã sẽ chỉ còn hai bàn tay trắng.

Nguyễn Bình hẹn gặp gã một lần cuối, bà không còn phẫn nộ nữa, bà trông có vẻ mệt mỏi, chuyện xảy ra trong khoảng thời gian này khiến bà già đi nhiều. Bà không gọi Lưu Tranh về nhà, cả hai gặp mặt bên ngoài, khách khí như hai người xa lạ. Đây là cảnh tượng Lưu Tranh đã từng ảo tưởng, bây giờ nó thật sự xảy ra, gã lại không vui vẻ đến thế. Gã không tài nào thoải mái nổi trước sự lạnh nhạt của mẹ, nhưng gã cũng biết mình không thể khiến bà trở về như trước kia được.

Nguyễn Bình không còn ý định khuyên gã "cải tà quy chính" nữa, chỉ bảo gã mang Lưu Lực Lực về.

"Ba cậu đã đồng ý rồi, chỉ cần Lực Lực trở lại, cậu muốn thế nào chúng tôi không quan tâm nữa, tôi xem như con trai tôi đã chết." Bà bình tĩnh nhìn Lưu Tranh, không còn sức lực để cãi vã nữa. Bà tự nhận mình đã nhượng bộ hết cỡ, vứt bỏ tự tôn của bậc cha mẹ, năn nỉ con trai, nhưng không ngờ, cuối cùng vẫn bị từ chối.

Lưu Tranh nói sẽ không mang Lực Lực về: "Thằng bé ở cùng mẹ nó rất tốt."

Nguyễn Bình lạnh lùng nhìn gã: "Cậu làm chuyện trái lương tâm, cho nên mới bắt Lực Lực bù đắp cho lỗi lầm của cậu, chuộc tội với Quan Tư Nghi. Nếu cậu cảm thấy có lỗi với Tư Nghi, đi mà xin lỗi nó, bắt Lực Lực đi làm gì!" Giọng nói của bà dần kích động: "Lực Lực là cháu trai tôi, là người nhà họ Lưu, cậu đã bị như vậy, Lực Lực không thể rời khỏi tôi được!"

Lưu Tranh nghe thấy Nguyễn Bình miêu tả mình như người mắc bệnh lạ, nếu Lực Lực thật sự trở về bên bà, nhất định bà sẽ không để gã tới gần thằng bé.

Khi đó, Lực Lực thật sự không còn chút quan hệ nào với gã nữa.

Lưu Tranh nhìn Nguyễn Bình, bà không do dự vứt bỏ gã, bởi vì gã không có thuốc chữa.

"Mẹ, con không phải quái vật." Gã nói, không rõ mình có muốn cười một chút hay không, căm ghét trong mắt Nguyễn Bình càng thêm sâu đậm.

Gã thu lại nụ cười, cúi đầu nói: "Mấy năm qua con sống cũng không vui vẻ gì, con không biết vì sao mình lại như vậy... Con biết mình không đúng, không nên, ban đầu con cũng cảm thấy mình có bệnh, cảm thấy mình thật ghê tởm, không phải người. Con cũng đã thử sống như những người đàn ông khác, cưới vợ sinh con, con cho rằng như vậy sẽ tốt hơn."

Gã nhìn Nguyễn Bình, sự lạnh nhạt của bà lúc này càng tiếp thêm cho gã dũng khí: "Nhưng con không tốt lên chút nào, mẹ biết sau khi có Lực Lực, con cảm thấy như thế nào không? Con thấy nhẹ nhõm hẳn, cuối cùng con cũng được giải thoát. Ngày nào con cũng cố ý nán lại trong cục, đợi mọi người đi hết con mới dám về nhà, bởi vì con không muốn đối mặt với Quan Tư Nghi nữa, không muốn làm chồng cô ấy nữa. Ban đầu, con là con của cha mẹ, hai người mong chờ ở con, con không dám để hai người thất vọng. Sau này, con làm chồng, làm cha, nhưng con chưa từng biết chính mình rốt cuộc là ai. Con chỉ cảm thấy mình là kẻ lừa gạt, thật ra mẹ nói rất đúng, con trai mẹ sớm đã chết rồi."

Nguyễn Bình chảy nước mắt nhìn gã, bà không biết mình đã làm chuyện xấu gì mà lại gặp chuyện xui xẻo thế này. Lời của Lưu Tranh đã khiến bà nản lòng thoái chí, bà biết cả đời này của bà đã hoàn toàn thất bại. Bà gạt nước mắt, khôi phục lại bộ dạng lạnh lùng ban đầu, nói một lời cuối cùng với Lưu Tranh.

"Tôi chỉ cần Lực Lực, nếu cậu không đem Lực Lực tới, tôi sẽ tìm cấp trên của cậu, công khai chuyện nhục nhã của cậu, tôi cũng không sợ mất mặt. Để thiên hạ gièm pha, đánh giá, phán xét cậu, tới lúc đó cậu sẽ biết mình có sai hay không."

Lưu Tranh biết Nguyễn Bình không hù dọa mình, bà đã làm việc ở cơ quan nhiều năm, bà biết thế nào để khiến người ta phải khuất phục.

Nguyễn Bình ra tối hậu thư với gã.

Nhưng hiện tại Lưu Tranh căn bản không có tâm tư suy xét tới lời uy hiếp của bà, gã lại sờ tay vào túi quần, vuốt ve mảnh giấy kia, rồi cười một cái.

Có lẽ gã không đợi được tới ngày Nguyễn Bình vạch trần gã.

Tế bào lãng mạn chết đi nhiều năm của Lưu Tranh một đêm sống dậy, gã tưởng tượng đến ánh mắt ngạc nhiên và những giọt nước mắt của Triệu Thanh khi cả hai gặp lại. Gã đoán y sẽ không thay đổi nhiều, gã chỉ hi vọng trông mình không quá già.

Hai ngày nay, Lý Tiểu Vũ bị vẻ mặt ôn hòa của Lưu Tranh dọa sợ, cậu cứ nghi ngờ gã đang ẩn giấu tuyệt chiêu chỉnh đốn mình.

Trước mặt Lưu Tranh, cậu càng rụt rè, làm chuyện gì cũng phải hỏi xin trước.

Phản ứng của Lưu Tranh còn kỳ quái hơn, đại khái là buông lỏng cậu, không hề cứng rắn, rèn giũa cậu như trước kia nữa.

Lý Tiểu Vũ cảm nhận được có gì đó không ổn, sau khi tan làm, cậu sống chết kéo Lưu Tranh đi ăn, định làm cho rõ ràng mọi chuyện. Lưu Tranh cũng không muốn gạt cậu, không đợi Lý Tiểu Vũ hỏi, gã nói trước.

"Tôi phải đi rồi, sau này cậu tự chăm sóc tốt chính mình."

Lý Tiểu Vũ bị đánh một cú trở tay không kịp, cậu cho rằng Lưu Tranh muốn chuyển công tác sang nơi khác, nào ngờ, gã nghỉ việc.

"Vì cái gì? Vì cái gì hả thầy?" Lý Tiểu Vũ lặp lại câu hỏi.

Lưu Tranh cười nói: "Tôi phải đi tìm một người."

Lý Tiểu Vũ vội vàng la lên: "Thầy nói đi, em giúp thầy tìm!"

Gã lắc đầu: "Cậu không tìm được, chính tôi phải tự đi tìm."

Lý Tiểu Vũ vô thức sờ hông, mấy năm đi theo Lưu Tranh, cậu chưa từng thấy gã vui vẻ như bây giờ. Trước kia, trên người gã giống như chất chồng vật nặng, lúc này mới thấy gã khoan khoái, cả người nhẹ nhõm.

Lý Tiểu Vũ ủ rũ cụp đuôi, cậu nhìn thầy mình vài lần, không mở miệng.

Lưu Tranh vỗ vai cậu: "Thở dài cái gì, cũng đâu phải sau này không gặp lại." Tuy nói vậy, ngữ khí của gã cũng không chắc chắn lắm.

Triệu Thanh ở nước ngoài nhiều năm như vậy hẳn đã quen lối sống bên đó, nếu y không muốn trở về, gã đương nhiên cũng ở lại bên y.

Xong bữa cơm, Lý Tiểu Vũ tự chuốc say mình, còn không biết xấu hổ mà khóc lóc, như thể ngày mai Lưu Tranh đi ngay.

Lưu Tranh đưa cậu về, về tới nhà mình, gã bắt đầu viết đơn từ chức. Gã hơi hối hận vì không viết sớm hơn một chút, đáng ra gã nên viết từ hôm Lương Thế Bách nói với gã. Bây giờ mới xin nghỉ việc sợ rằng phải mất một khoảng thời gian, có khi phải đến ba tháng, nghĩ thế, gã dứt khoát xin nghỉ phép đi gặp Triệu Thanh trước, sau này lại về từ chức sau.

Đương suy nghĩ miên man, chuông điện thoại đột nhiên vang lên, gã liếc mắt nhìn xem, sau đó thở dài một cái rồi bấm nghe.

"Anh Cố, có chuyện gì không?"

Lưu Tranh cho rằng Cố Thanh Phong lại đưa gã "chứng cứ".

Nhưng gã nghe thấy Cố Thanh Phong nói: "Tôi phải đi."

"Đi? Anh muốn đi đâu?" Gã đột nhiên có dự cảm.

"Tôi muốn đi tìm cô ấy."

Lưu Tranh biết Cố Thanh Phong muốn đi đâu, gã khuyên nhủ, rồi nói một ít lời nặng nề để thức tỉnh anh ta, nhưng Cố Thanh Phong căn bản không nghe lọt chữ nào.

Anh lạc quan: "Có lẽ cô ấy vẫn còn sống, có lẽ cô ấy được ai đó cứu lên, chỉ là mất trí nhớ, không thể về nhà."

Lưu Tranh không hề khách khí: "Chỉ có phim Hàn mới như thế." Gã dứt lời, bên đầu kia truyền đến tiếng cười. Vài lần gặp mặt cùng nhau, gã chưa từng thấy Cố Thanh Phong cười.

"Bây giờ tôi không còn gì để lo lắng nữa, và cả về sau, chỉ có chuyện này khiến tôi bận tâm. Nếu tôi không làm, sao tôi biết được mình có muốn hay không."

Lưu Tranh không biết phải đáp gì, nếu gã không cho Cố Thanh Phong đi, có lẽ chính gã đang chặt đứt hi vọng sống của anh.

Cố Thanh Phong nói cảm ơn, sau đó cúp điện thoại.

Lưu Tranh ngồi thẫn thờ một lát rồi mới cầm bút lên.

Bọn họ đều có chuyện cần phải làm.