1001 Phương Pháp Nghịch Tập Của Vương Phi Bá Đạo

Chương 67: 67: Trên Đường Đi Tuần Thảnh Thơi





Trước sân tiến vào phòng Vương gia, Tiêu Đắc đang đứng trừng mắt to mắt nhỏ với Phong Thừa.
“Tiêu thị vệ, ta có chuyện quan trọng cần bẩm báo với Vương gia.

Ngươi mau tránh đường.”
“Phong Thừa, đừng tưởng ta không biết ngươi đang nghĩ gì.

Tốt nhất là ngươi nên dẹp mớ suy nghĩ vớ vẩn của ngươi đi.

Nếu không ta sẽ là người đầu tiên không tha cho ngươi đâu.

Hừ.”
Lúc Phong Thừa gọi to tên Điềm Tư Tư thì gần như tất cả mọi người đều nghe thấy.

Tiêu Đắc lập tức nhạy bén phát hiện ra sự khác lạ trong đó.

Đến hắn hay Tiểu Lệ bình thường cũng tuyệt đối không dám gọi thẳng tên Vương phi, thế mà tên đó lại dám gọi thân mật như thế.
Tiêu Đắc nhìn chằm chằm Phong Thừa.

Bản thân Phong Thừa cũng hơi chột dạ.

Hắn thừa nhận hắn có tình cảm khác lai với Điềm Tư Tư.

Ngay từ giây phút đầu tiên gặp nàng hắn đã không thích nàng.

Nhưng lâu ngày tiếp xúc, Phong Thừa mới nhận ra rằng vị Bình Nhạc Vương Phi này tuyệt đối là người có một không hai.

Trong trái tim hắn có những cảm xúc khác lạ không thể nói ra.
Ngày đó, khi truyền tin với đầu lĩnh nhóm ám sát, Phong Thừa cũng cố ý nói với bọn họ không được làm bị thương nàng.
Phong Thừa nghiến răng kèn kẹt.

Tất cả là tại tên vô dụng đó.

Nếu như không có hành động đó của y thì tâm tư của hắn cũng không bị lộ ra như vậy.
“Các ngươi đứng đây làm gì?”
Lúc Điềm Tư Tư ra khỏi phòng thì hai người Tiêu Đắc Phong Thừa vẫn đang hằm hè nhau.

“Thuộc hạ tham kiến Vương phi.”
“Tiêu Đắc, tên đó đâu?”
Tiêu thị vệ nghe là hiểu ra Vương phi.

Hắn đi trước dẫn đường đưa nàng đến ngục giam tên cầm đầu.
Phong Thừa nhìn thấy Điềm Tư Tư lông tóc vô thương thì mừng thầm trong lòng.

Hắn đang định bắt chuyện với nàng thì Điềm Tư Tư đã chặn trước:
“Phong Thừa tuyệt đối không có lần sau.”
Vẻ mặt nàng lạnh lùng băng giá, đôi mắt sâu tràn đầy lạnh nhạt, không chút độ ấm, khác hẳn với ánh mắt tràn đầy nhu tình lúc nhìn Triệu Bình.
Phong Thừa cúi đầu, giấu đi ánh mắt sâu không thấy đáy.
“Triệu Bình, ngươi rốt cục có tài đức gì chứ.

Ta tuyệt đối sẽ không tha cho ngươi.”
Trong ngục một mảnh tối tăm ẩm thấp, mặt đất dơ bẩn, không khí bốc lên mùi ảm đạm hôi thối.

Hơn 10 hắc y nhân bị trói gô trên cọc gỗ, trong đó tên đầu lĩnh bị trói rất chặt miệng còn bị nhét giẻ để tránh hắn ta cắn lưỡi tự vẫn.
Thấy Điềm Tư Tư đi đến, ánh mắt hắn ta đỏ sọc, phát ra mấy tiếng ưm ưm đầy căm hận.

Nữ nhân này quá tâm cơ ác độc.

Thứ khói thuốc bốc ra lúc đó hoàn toàn nằm ngoài tầm kiểm soát của hắn.
“Chắc các ngươi tưởng rằng khe núi Nghinh Hoàn sẽ thành mồ chôn phu phụ ta nhỉ? Ai dè hơn chín mươi tử sĩ lại vùi thây nơi đó.”
Tên thủ lĩnh hừ nhẹ một tiếng, quay mặt đi không thèm để ý đến nàng.

Điềm Tư Tư cũng thảnh thơi ngồi trên chiếc ghế trước mặt hắn.
“Ta biết ngươi không sợ chết.

Nhưng mà, chắc ngươi không biết người đó đang nằm trong tay ta và bà ta cũng sắp chết rồi.”
Tên đầu lĩnh mở to mắt nhìn cô ta.

Hắn không thể tin được vào tai mình.
“Ngươi thắc mắc làm sao ta biết đúng không?”
Điềm Tư Tư cười cười ghé vào tai hắn nói:
“Không thèm nói cho ngươi biết đâu.

Nhưng người cứ chờ đó đi, ta sẽ tiễn ngươi lên đường cùng bà ta.”
“Ưm ưm ưm….” Con đàn bà ác độc khốn nạn.
“Tiêu Đắc, lặng lẽ đưa hắn ta về Vương phủ.

Nhốt chung với lão bà họ An đó.

Coi như ta cho các người chút ân huệ cuối cùng.”
Tiêu Đắc lập tức vâng lệnh mặc dù cũng không hiểu gì.

Tên đầu lĩnh trán nổi gân xanh, hai tay nắm chặt ánh mắt nhìn Điềm Tư Tư tràn đầy vẻ căm thù như nhìn kẻ thù giết cha mình vậy.
Lúc nàng bước ra khỏi cửa ngục thì mặt trời đã lên cao.

Ánh nắng ấm áp như an ủi chút trái tim đã sớm giá lạnh của nàng.
Thái hậu, An ma ma cả tên Phong Thừa kia nữa.

Tất cả bọn họ đều tự cho mình là kẻ thượng đẳng muốn giết người khác nhưng không cho họ phản kháng.

Được thôi, nếu đây là trò chơi ngươi sống ta chết thì Điềm Tư Tư ta sẵn sàng chơi với các ngươi.

Chỉ là nếu thua thì đừng hòng oán giận.
“Nàng ngẩn người nghĩ gì thế?”
Triệu Bình thấy phu nhân mình cứ ngẩn ngơ trước cửa ngục thì lên tiếng đánh thức.

Đừng nói mới chỉ xử lý tên tù nhân thôi mà ngốc luôn rồi nhé.
“Chàng đừng tưởng rằng thiếp sợ hắn.


Thiếp chỉ có điều suy nghĩ thôi.

Chàng vào trong nghỉ ngơi đi.”
“Ta ra ngoài hít thở không khí một lát.

Nhưng mà Tư Tư nè, ta có thắc mắc.

Làm sao nàng biết tên đầu lĩnh và lão bà họ An đó có quen biết vậy?”
Điềm Tư Tư vẻ mặt kiêu ngạo, ánh mắt hơi câng lên.
“Thiếp không nói đâu.”
Triệu Bình thấy nàng kiêu ngạo như thế thì bắt đầu đi sau đuôi dỗ dành.
“Nào, nàng nói ta nghe một chút thôi.”
“Thiếp không nói đâu, người tự tìm hiểu đi.”
Đám thị vệ tập trung huấn luyện ngoài sân nhìn thấy cảnh này thì mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim.

Sau này lấy vợ thì không nên lấy người như Vương phi đâu.

Các người nhìn xem đến anh minh thần võ như Vương gia mà còn không trị nổi Vương phi nữa là.
Tiểu Lệ bĩu môi khinh thường bọn họ.

Các người thì biết gì chứ.

Đó chính là nghiệp của Vương gia các người đấy.
Vòng vèo một hồi vào tận trong phòng mà Điềm Tư Tư vẫn không chịu hé răng, Triệu Bình đành dùng khổ nhục kế.
“Ui da, ta đau quá, vết thương rách ra rồi.”
Điềm Tư Tư quay đầu lại nhìn, đừng tưởng nàng không biết hắn đang diễn kịch thôi đâu.

Nhưng nhìn tên Vương gia ngu ngốc này một đầu đầy mồ hôi, quằn quại nhăn nhó, nàng lại mềm lòng.
“Được rồi, ngài đừng diễn kịch nữa.

Ta đỡ nàng lên giường nằm.”
Thấy Điềm Tư Tư đỡ lấy cánh tay mình nâng đến bên giường, Triệu Bình xoay người lật nàng xuống.
“Điềm Tư Tư dạo này nàng ăn gan hùm mật gấu hay sao mà cứ thích chống đối ta thế?”
“Ngài cứ đùa.

Thiếp nào dám chứ.”
Triệu Bình một tay xoa xoa cái cằm hơi mềm của nàng.

Rõ ràng cả người đều cứng cỏi thế mà da mặt lại mềm như vậy.
“Nàng đừng ỷ có ta sủng ái mà làm càng.

Nàng có tin ta trừng phạt nàng đi.”
Điềm Tư Tư vẫn cứ lớn mật mà ngả ngớn.
“Thiếp mỏi mắt mong chờ.”

“Vương phi tổ yến đã hầm xong rồi ạ.”
Tiểu Lệ thấy cửa không khoá nên đi thẳng vào, trên tay còn bưng thố yến chứng.

Nàng trố mắt nhìn, trên giường Vương gia đang đè lên người Vương phi.

Dù cả hai quần áo chỉnh tề nhưng mà tay của Vương gia còn đặt trên cổ chủ tử nhà nàng a.
“Ừm, sao ở trong này không có ai ta?”
Tiểu Lệ một bộ có mắt như mù, nhanh chóng quay ra ngoài, còn rất tri kỉ mà đóng cửa lại.
“Eeeee, Đại Tráng chàng đi đâu vậy?”
Tiểu Lệ nhanh chân ngăn phu quân mình trước cửa.
“Trạm chủ muốn gặp Vương gia, người có trong đó không?”
“Không có đâu.

Sao mà có được.

Chàng đi theo thiếp vào nhà bếp đi.”
“Lúc nãy ta thấy Vương gia Vương phi trong đó mà nhỉ?”
“Không có.

Chàng quáng gà đấy.

Nhanh lên.”
Chẹp chẹp.

Giờ mới giữa trưa, công nhận chủ tử nàng cũng thật khác biệt.

Thật táo bạo làm sao.
Trong phòng một mảnh yên lặng.

Bốn mắt nhìn nhau.

Điềm Tư Tư mặt nghệch ra một lúc lâu.
“Chết tiệt, tất cả là tại chàng đó.”
“Ui da, nàng đừng đá ta.”.