1001 Phương Pháp Nghịch Tập Của Vương Phi Bá Đạo

Chương 17: 17: Ý Tưởng Xấu Của Điềm Tư Tư





Đợi Điềm Tư Tư quay lưng bước ra khỏi cổng, Phương tổng quản mới vội vàng nói với Triệu Bình:
“Vương gia, người không định trách phạt Vương phi sao.

Dù sao thì việc làm ấy cũng đã tát vào mặt Vương phủ a.”
“Không cần, dù gì ta thấy nàng ta cũng nói đúng.

Ta không nuổi nổi nàng ta.

Một trăm lượng bạc một tháng mà còn không đủ nữa, ta muốn xem thử nàng ta tiêu pha như thế nào.”
“Vâng Vương gia nói chí phải, tất cả là tại Điềm phủ không biết dạy con.”
“Được rồi ngươi vào kho chọn mấy đồ vật quý báu đem đến Viện trắc phi, nói với nàng lát nữa ta sẽ qua đó.”
Đợi Phương Tề đi rồi, Triệu Bình mới thu lại vẻ mặt chán nản của mình.

Hắn ta và Tiêu Đắc đi vào thư phòng, mở tủ sách ra.

Phía sau chính là một mật thất.

Đi vào trong, đội ngũ ám vệ đã tập hợp đông đủ.

Triệu Bình ngồi ghế chủ vị, phất tay:
“Được rồi các ngươi báo cáo đi.”
- -------------------------
*Ái Doanh viện*
“Bẩm Trắc phi, lão nô theo ý chỉ của Vương gia tới đây tặng Trắc phi một ít đồ.”
Lúc này, nô tỳ thân cận của Mạn Doanh Doanh mới đi ra, báo cáo lại:

“Bẩm Phương tổng quản, Trắc phi hôm nay hơi đau đầu nên đã nghỉ ngơi rồi ạ.”
Phương Tề mỉm cười xua tay, hắn ta cũng biết chắc chắn Mạn Doanh Doanh đang chơi trò giận dỗi với Vương gia.

Dù gì chuyện Vương gia nhà hắn đánh nhau với Hàn Thực cũng quá nổi tiếng rồi.

Mặc dù chuyện này Vương gia cũng có phần không đúng nhưng thân là thiếp thất, lấy tư cách gì mà giận dỗi.

Phủ Bình Nhạc Vương đã có một trắc phi cậy sủng mà kiêu giờ lại có thêm một Vương phi không coi ai ra gì.

Phương Tề cảm thấy cực kì có lỗi với Hiền quý nhân.

Nhưng ông ta vẫn lấy lại bình tĩnh nhanh chóng, cười hiền từ đáp:
“Vậy phiền cô nương thông báo cho Trắc phi, lát nữa Vương gia sẽ đến đây.

Người đâu đem đồ vào Viện của Trắc phi đi.”
Đợi Phương Tề dẫn đấm người hầu đi, Mạn Doanh Doanh lúc này mới tức tối đi ra khỏi phòng.

Nhìn đống đồ ngọc ngà châu báu được đặt chỉnh tề trên bàn, không những không cảm kích, cô ta còn hất tất cả xuống bàn, tức giận dẫm đạp lên.

Nha hoàn bên cạnh thấy vậy vội ngăn cản:
“Trắc phi, trắc phi người làm gì thế.

Đây là đồ Vương gia ban thưởng, người làm thế này là tội chết đấy.

Người dừng lại đi, nô tỳ xin người.”
Mạn Doanh Doanh không nghe lọt tai, ra sức dẫm đạp lên đống đồ ban thưởng.

Đợi mệt mỏi rồi, cô ta mới ngồi phịch xuống sàn, gào thét:
“Ban thưởng, ban thưởng những thứ vô dụng này chỉ cốt để xoa dịu ta thôi? Ngươi không nghe sao, người ta nói chàng đánh nhau với Hàn ngũ gia để tranh giành một con ả kĩ nữ?”
Hai mắt Mạn Doanh Doanh điên cuồng, long sòng sọc, tóc tai rối bù, cô ta khóc nất thành tiếng: “Tại sao, Vương phủ này có bao nhiêu thê thiếp rồi, ta vào phủ chỉ cốt vì trái tim chàng thế mà chàng lại vì tranh dành một đứa đê hèn mà làm chuyện vứt mặt mũi như thế.

Tại sao chàng không thể chỉ có một mình ta, tại sao?”
Nha hoàn bên cạnh cũng tức giận đến mức khóc lên, cô ta theo tiểu thư nhà mình từ nhỏ; biết được tiểu thư yêu Vương gia như thế nào, nhưng cô cũng hiểu rồi trái tim của người như Vương gia không thể chỉ ở bên người tiểu thư được.
“Tiểu thư, nô tỳ giúp người sửa soạn lại.

Người bây giờ không thể như thế này được.

Người sửa soạn lại cho xinh đẹp, lúc đó còn dành lấy trái tim của Vương gia; Vương gia ngài ấy yêu người như thế mà.”
Mạn Doanh Doanh như được thức tỉnh, đúng vậy, cô ta phải mạnh mẽ xinh đẹp mới có thể đạp tất cả những nữ nhân bên cạnh người đàn ông của mình được.
“Ngươi nói đúng, A Hoa, ngươi chải đầu trang điểm cho ta.”
Trong Hạ Hoa Viện, Điềm Tư Tư đang ngồi nghe Tiểu Lệ kể lại chuyện ở Ái Doanh viện.

“Vương phi, nô tỳ nghe nói tiếng hét của Trắc phi, tiếng đập phá đồ đạc lúc đó to lắm; làm náo loạn cả hậu viện.

Các người thiếp khác của Vương gia đến tận bây giờ còn chưa dám bước chân ra khỏi viện sợ đụng trúng Trắc phi nữa kìa.”

Điềm Tư Tư vừa ghi chép vừa lắng nghe, Tiểu Lệ bên cạnh cứ thao thao bất tuyệt nhưng động tác mài mực trên tay càng lúc càng thành thạo.
“Thế rồi, Vương gia đã đến viện xem cô ta chưa?”
“Bẩm Vương phi vẫn chưa ạ, cho đến tận hôm nay đã một ngày rồi mà Vương gia vẫn chưa đến đó dù cho Trắc phi đã rầm rộ mời đại phu mấy lần rồi.

Hơn nữa nô tỳ nghe nói là…” Đến đây thì Tiểu Lệ nhỏ giọng lại “ đêm hôm qua, Vương gia không có ở trong phủ, đã đến Điệp Lâu Các.”
Điềm Tư Tư tặc lưỡi, quả là lòng dạ đàn ông.

Mạn Doanh Doanh yêu hắn ta đến vậy mà mới chỉ có hơn sáu tháng đã chán cô ta rồi à.

Nàng vẫn còn nhớ lúc thỉnh an mình, ánh mắt Mạn Doanh Doanh ghen tuông ghét bỏ đố kị thấy rõ.

Xem ra, dù có mục đích gì thì tình yêu của cô ta với Triệu Bình vẫn là thật lòng.
Viết xong, nàng đưa Tiểu Lệ một tờ giấy rồi bảo đưa đến cho Vương gia.
“Vương phi, sao người lại chép lại danh sách cầm đồ hôm qua đưa cho Vương gia.

Hay là người muốn Vương gia đưa tiền chuộc lại.” Mắt Tiểu Lệ sáng lên, chỉ cần chủ tử của cô không tốn tiền là cô vui rồi.
Điềm Tư Tư cười phì: “Thà ta tin Thiệu Phi Phi chuộc lại cho ta còn hơn là tin Triệu Bình.

Đem cái này đến cho hắn xem như một món quà nhỏ ta tặng hắn vậy.

Yên tâm, hắn ta sẽ cảm kích mà thôi.”
Tiểu Lệ đang định đi ngay thì Điềm Tư Tư bỗng nhiên nghĩ ra cái gì đó, ngăn cô lại: “Tiểu Lệ ngươi từ từ đã, ngươi về sân chơi với nhi tử mình đi gọi A Lan đến đưa cái này đi.”
Cả ba người Đại Tráng ở trong một khoản sân nhỏ trong Hạ Hoa Viện.

Ngày thường Tiểu Lệ Đại Tráng hầu hạ Điềm Tư Tư thì đứa nhỏ của hai người tự mình chơi trong đó, rất ngoan ngoãn.
Tiểu Lệ nghe thế thì vô cùng vui vẻ, gặp được chủ tử có lòng cảm thông đến như này thật sự rất hiếm.

Cô rối rít đa tạ rồi lui ra.
“Nô tỳ A Lan tham kiến Vương phi.”
A Lan vô cùng ngạc nhiên khi Điềm Tư Tư gọi mình đến đưa đồ cho Vương gia.

Từ khí theo Vương phi vào phủ, cô chỉ được ở phía sau giặt quần áo; giặt đến mức bàn tay mềm mại của cô xơ xát cả.


Lần này được ra mắt Vương gia Triệu Bình, A Lan tự nhủ phải nắm bắt cơ hội này.
Nhận đồ vật từ Điềm Tư Tư, A Lan không đi ngay mà đi về phòng mình thay xiêm y, chải chuốt đầu tóc cùng trang điểm.

Cô ta chưng diện thật xinh đẹp rồi mới đến trước thư phòng của Triệu Bình xin bái kiến.
Nghe Tiêu Đắc bẩm báo, Triệu Bình dừng bút, có hơi kinh nhạc “Nha hoàn của Vương phi không phải tên Tiểu Lệ sao, ở đâu ra một A Lan nữa.

Cô ta nuôi lắm thế.”
“Bẩm Vương gia, A Lan là nha hoàn hồi môn của Vương phi.

Bất quá ngày thường chỉ làm khổ sai ở phía sau viện, không biết sao hôm nay Vương phi lại sai người tới đưa đồ mà còn bảo là phải giao tận tay ngài.

Mà cô ta còn chưng diện không giống một nha hoàn nữa.”
Triệu Bình càng nghe càng cảm thấy kì quái.

Từ ngày Điềm Tư Tư vào phủ, hắn ta không có một giây nào yên; lúc nào cũng phải căng não xem cô ta muốn làm chuyện gì.
“Cho người vào đi.”
“Thuộc hạ tuân lệnh.”
Bên này, Điềm Tư Tư đang ngóng trông kết quả a.

Nàng giúp A Lan một tay, nếu cô ta không làm gì được thì coi như uổng công Thiệu Phi Phi rồi.

Thỉnh thoảng làm chút chuyện "xấu" cũng vui
Nhấp một ngụm trà, trà sen hôm nay ngon thật..