1001 Đêm Tân Hôn

Chương 454: Xử lý Tống Thần Mặc




Hai người đi vào phòng Bắc Minh Dục cởi chiếc áo khoác ngoài treo lên mắc áo rồi mới nói: “Chú Đặng bảo anh đưa cho em, anh còn chưa mở ra xem, sao biết được là thứ gì?”

“Chú Đặng cho em?” Lương Nặc cũng đặt túi lớn túi bé lên bàn, cô lại gần Bắc Minh Dục đỡ lấy chiếc túi: “HÌnh như hai ngày hôm trước chú ấy còn nói sẽ tặng em quà!”

Nói rồi, cô mở chiếc hộp ra, đó là một một sợi dây chuyền với mặt đá bằng ngọc phỉ thúy màu xanh theo phong cách cổ điển.

Lương Nặc lập tức lấy tay che miệng lại, ngạc nhiên nói: “Đẹp quá!”

“Nhìn thế thì có gì mà đẹp chứ?”

Bắc Minh Dục liếc nhìn, anh đang không hiểu từ khi nào mà quan hệ của chú Đặng và Lương Nặc lại tốt tới mức độ thế này?

Lương Nặc giơ cao sợi dây truyền lên chăm chú ngắm nó dưới ánh đèn, toàn bộ màu sắc tinh khiết của sợi dây được hiện lên, dường như không hề có một chút tạp chất nào, cô nâng nó như nâng một báu vật, còn thơm một cái, sau đó nói: “Kể từ khi Cô tặng em chiếc nhẫn gia truyền của Bắc Minh gia, em chưa từng thấy hòn ngọc nào tinh khiết thế này đâu.”

Nói rồi, cô liền đeo nó lên cổ, đứng trước gương nghiêng bên trái lại nghiêng bên phải, ngắm nghía, càng nhìn càng thấy hài lòng.

“Thiếu gia, anh nói xem em đeo vào nhìn có đẹp không? Liệu nhìn có hơi giả không? Đây chắc chắn là một thứ đồ cổ, cũng không biết chú Đặng kiếm đâu ra nó! Không được, lát nữa em phải đi cảm ơn chú ấy!”

Bắc Minh Dục nhanh chân tiến lại gần, hai tay nắm lấy cổ tay cô, đẩy cô tới trước gương, cúi đầu đặt đôi môi còn ướt của mình lên cơ thể cô.

Nụ hôn mãnh liệt của anh bắt đầu từ dưới cổ rồi di chuyển dần lên, cuối cùng dừng lại trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.

Đôi môi đỏ hồng của cô được anh mút lấy liên tục làm nó càng đỏ hơn, làn sau lại mạnh mẽ hơn lần trước, làm cho hơi thở của cô bị ngăn lại mất phần nào....

Đôi tay cũng có vẻ không yên phận mà kéo cao chiếc váy của cô lên, luồn vào bên trong.

Lương Nặc trợn mắt lên, vội vàng đẩy tay anh xuống: “Anh làm cái gì đấy?”

“Đương nhiên là dùng hành động để nói với em rằng ai mới là chồng của em!” Bắc Minh Dục lại cắn vào tai cô một cái rồi nói tiếp: “Chú Đặng tuổi cao rồi, tặng em một món quà mà làm em vui đến thế? Khi anh tặng em sao không thấy em vui như vậy nhỉ?”

Lương Nặc: “..........”

Hôn tới mức dường như không còn đủ không khí để thở nữa thì Bắc Minh Dục mới chịu bỏ cô ra, trước khi quay người đi anh còn kịp tháo sợi dây chuyền trên cổ cô ra, nói lạnh lùng: “Cất nó đi, cần thì anh tặng em sợi khác.”

Đầu óc Lương Nặc ngay lập tức trống rỗng, cho tới khi trên cổ cô truyền tới một cơn đau cô mới phản ứng lại, lắp ba lắp bắp nói và nhìn anh: “Nhưng dù gì đây cũng là tấm lòng của chú Đặng.”

“Vì thế nên anh có vứt thẳng nó vào thùng rác đâu.”

“..........” Lương Nặc lườm anh một cái: “Vậy thì em phải thay chú Đặng cảm ơn anh vì anh đã làm thế?”

Bắc Minh Dục mắt sắc như dao liếc nhìn cô, Lương Nặc vội vàng co rúm cổ lại: “Em đi xem ti vi.”

...........

Buổi chiều, Bắc Minh Dục đưa Lương Nặc đi cưỡi ngựa.

Trong trường đua ngựa, Bắc Minh Dục và Lương Nặc đi thay đồ cưỡi ngựa, trước đây Bắc Minh Dục đã biết cưỡi ngựa rồi vì vậy cũng không cần hướng dẫn gì nữa, và anh cũng chính là người dạy Lương Nặc cưỡi bằng cách cho cô ngồi lên còn anh thì đi phía trước từ từ dắt ngựa cho cô làm quen đã.

Đi mệt rồi, Bắc Minh Dục cũng leo lên lưng ngựa, ngồi ở phía sau ôm lấy cô.

Giật dây cương, ngực phi như bay.

Bắc Minh Dục nói cho cô nghe rất nhiều, nhưng Lương Nặc lại chẳng để ý mấy, thỉnh thoảng cô lại ngáp ngủ, nhìn thấy sắc mặt Bắc Minh Dục có vẻ khó coi, cô mới vội vàng nói: “Tối qua em ngủ không ngon, không phải em cố ý làm anh mất hứng đâu!”

Bắc Minh Dục mím môi lại, chẳng nói gì nữa.

“Lại gặp các người rồi!?” bên cạnh liền truyền tới tiếng nói của một người đàn ông, hai người quay đầu sang nhìn, Tống Thần Mặc đang cưỡi một con ngựa chạy tới.

Bắc Minh Dục kéo dây cương cho ngựa giảm tốc độ, chuẩn bị đổi hướng đi.

Tống Thần Mặc lại nhanh chóng đuổi theo.

Hắn liếc nhìn Lương Nặc đang được Bắc Minh Dục ôm trọn lấy, nói với vẻ khinh bỉ: “Đi cùng với một cô gái đến bờ vai không thể dựa vào thì có gì hay ho chứ? chẳng bằng đi cùng tôi?”

“Anh xứng đáng không?” Bắc Minh Dục cười hắt ra lạnh lùng.

Thần sắc Tống Thần Mặc trùng xuống, nói: “Coi thường tôi? Được, tôi sẽ để anh được mở rộng tầm mắt thế nào được gọi là đàn ông thực sự, thi với tôi một trận thế nào? Nếu tôi thắng anh sẽ ở cùng tôi một đêm, tôi đảm bảo sẽ làm cho anh thỏa mãn.”

Lương Nặc nhăn mày lại nhìn chằm chằm vào Tống Thần Mặc: “Anh thì khác gì mấy tên cường đạo chuyên đi cưỡng hiếp con gái nhà lành thời cổ đại?”

“Đương nhiên là khác rồi! tôi cần bây giờ là đàn ông!” Tống Thần Mặc nói với bộ dạng đắc ý.

Bắc Minh Dục cười lạnh lùng: “Nếu anh thua thì sao?”

“Thua? Trong từ điểm của Tống Thần Mặc tôi không có từ thua!”

“Vậy thì tôi sẽ dạy cho anh biết, trong từ điển rốt cuộc có bao nhiêu từ anh chưa từng gặp!” Bắc Minh Dục kéo dây cương, bế Lương Nặc đặt xuống đất, chỉ tay vào một nơi không xa nói: “Em đi tới đó ngồi một lát, anh sẽ chút giận cho em.”

“Hả?”

“Ngoan ngoãn xem kịch nhé!”

Bọn họ phi ngựa về đường đua, trọng tài một tay cầm cờ một tay cầm súng, tiếng súng vang lên, hai người kẹp chân vào bụng ngựa, cầm chắc dây cương phi lên phía trước.

Bắc Minh Dục ngồi trên thân ngựa điều khiển một con ngựa lần đầu anh cưỡi nhưng như được gió nâng lên, nó ngoan ngoãn lao về phía trước với tốc độ nhanh như bay, tốc độ đó chẳng thua kém gì một tay đua chuyên nghiệp.

Còn Tống Thần Mặc cũng thướt tha như bay trong gió, vì con ngựa hắn cưỡi đã quá quen thuộc vì vậy mà tốc độ cũng nhanh không kém.

Mới đầu cả hai người gần như chạy song song nhau không ai kém ai.

Nhưng rất anh sau đó, Tống Thần Mặc đã bị bỏ lại phía sau.

Nhìn thấy cứ từng vòng từng vòng chạy qua, khoảng cách tụt lại phía sau càng lúc càng dài, Tống Thần Mặc cố gắng lấy lại bình tĩnh, quất roi vào mình ngựa, con ngựa phi như điên về phía trước, Tống Thần Mặc vì muốn giữ thăng bằng, ở những đoạn rẽ dường như nghiêng cả người đi.

Lương Nặc nhìn mà tim cô đập thình thịch sợ hãi, dùng ống nhòm nhìn ra đường đua, đột nhiên, trên môi Bắc Minh Dục nở một nụ cười.

Một giây sau, đột nhiên cô nhìn thấy Bắc Minh Dục vốn dĩ đang ở thế dẫn trước lại kéo dây cương của con ngựa về giảm tốc độ xuống, lại là một đoạn rẽ nữa, Tống Thần Mặc vẫn phi với tốc độ chưa được giảm xuống, còn Bắc Minh Dục thì cứ từ từ phi lên.

“A........”

Tiếng kêu thét của Tống Thần Mặc vang lên, con ngựa hất đầu lên, hai chân nó đạp ngược lên phía trước, chỉ trong có vài giây con ngựa như dựng đứng mình lên vì vậy mà Tống Thần Mặc ngã lăn xuống đất.

Trọng tài lập tức thổi còi, thông báo cuộc đua kết thúc.

Và không biết Bắc Minh Dục đã rắc thứ gì đó lên người con ngựa mà con ngựa rống lên, nó dùng hai chân trước đá hất Tống Thần Mặc đang từ dưới đất bò lên, giẫm thẳng vào chân Tống Thần Mặc.

“Chân của tôi....chân của tôi!” Tống Thần Mặc gầm lên đau đớn.

Cuộc đua kết thúc, không phân thắng bại, Bắc Minh Dục cũng được trọng tài yêu cầu đưa Tống Thần Mặc tới phòng y tế, Lương Nặc chỉ ngoan ngoãn ngồi yên ở đó đợi anh trở lại, trong lòng cảm thấy rất đã.

Tống Thần Mặc tự cao tự đại, cứ cho mình là giỏi và nghĩ nhất định sẽ thẳng, kết quả là đã trúng bẫy của Bắc Minh Dục.

“Cô cũng thích cưỡi ngựa?”

Một bóng dáng quen thuộc hiện ra trước mặt cô, trong tay người đàn ông còn cầm hai chai nước, trên trán còn có nước, dường như vừa mới tắm xong, Lương Nặc ngẩng đầu lên nhìn, lại đúng là người đàn ông đã giúp cô lấy lại túi tiền hôm trước.

“Là anh?”

“Cho cô này!” anh ta đưa cho Lương Nặc một chai nước: “Không ngờ lại gặp cô ở đây.”

“Đúng vậy trùng hợp quá!”

Lương Nặc vừa cười vừa trả lời, cô đang nghĩ lát nữa sẽ mời anh ta ăn bữa cơm.

Nhưng vừa mới uống được hai ngụm nước, cô liền cảm thấy trước mắt mọi thứ lờ mờ lảo đảo rồi cô ngất đi, người đàn ông vứt chai nước trên tay xuống, bế cô lên và đi theo một hướng khác....