1001 Đêm Tân Hôn

Chương 410: Đặng tiên sinh




Lúc này Đỗ Minh Hàn dùng một ánh mắt Lương Nặc chưa từng thấy ở ông ta để nhìn cô, từng bước từng bước tiến lại gần.

“Noãn Noãn, em lại muốn chạy à? anh đối với em chưa đủ tốt sao? Tại sao em lại muốn rời xa anh....bao nhiêu năm không gặp, lẽ nào em không nhớ anh một chút nào sao?”

Ông ta giống như một kẻ thần kinh, cứ lẩm bẩm nói một mình.

Lòng bàn tay Lương Nặc ướt đẫm mồ hôi, cô cố gắng giữ cho bản thân mình thật bình tĩnh: “Cha nuôi, có thể là cha mệt quá rồi, hay là để con gọi người đưa cha về nghỉ ngơi nhé?”

“Noãn Noãn, đã 20 năm qua rồi, sao em vẫn đẹp y hệt như ngày xưa vậy? em nhìn anh xem này, anh đã già rồi.”

Ông ta không một chút để ý tới lời Lương Nặc nói, lại tiến thêm lên phía trước hai bước, cô thậm chí còn cảm nhận được hơi thở của ông ta.

“Con là Lương Nặc, không phải Tôn Noãn.”

Đỗ Minh Hàn giống như bị ma nhập, bàn tay nhăn nheo của ông ta đột nhiên đưa lên trước mặt, muốn chạm vào khuôn mặt của Lương Nặc, trong đôi mắt kia là sự mê muội, Lương Nặc cảm thấy ghê tởm và buồn nôn.

“Cút ra, đừng chạm vào tôi!”

“Noản Noản, có phải em lại có người đàn ông khác rồi không? Sao lại có thể có người đàn ông khác chứ? anh mới là người yêu em nhất mà!” Đỗ Minh Hàn đột nhiên xông tới, ôm chặt lấy Lương Nặc: “Em là của anh, anh đã nói rồi em là của anh....”

“Bỏ tôi ra....” Lương Nặc giãy giụa muốn thoát khỏi ông ta, dường như cô dùng hết sức mình để đập tay vào cửa, miệng hét lớn: “Cứu mạng, người đâu! Bỏ tôi ra, cứu mạng!”

“Em muốn rời xa anh có đúng không?!” hai bàn tay già nua của Đỗ Minh Hàn đột nhiên túm lấy cổ Lương Nặc: “Muốn cao chạy xa bay cùng lão nhị đúng không? Em đừng có mơ tưởng! Anh phải bóp chết em, bóp chết em....”

Ông ta nghiến răng lại dùng hết sức lực, cổ họng Lương Nặc đau nghẹn lại không phát ra tiếng nữa, chỉ có thể nhìn chằm chằm vào cảnh cửa đang bị khóa kia.

Cô hi vọng kì tích sẽ xuất hiện.

Một lúc sau, hai mắt Đỗ Minh Hàn trợn trừng lớn hơn, dường như sắp muốn nổ tung ra: “Anh để cho em đi bao nhiêu năm như thế, anh đã để em nhẫn tâm bỏ lại anh! Em đáng phải chết!”

Đầu Lương Nặc bắt đầu trống rống, hơi thở dường như đã bị hút sạch đi.

Khi mà cô cứ tưởng bản thân mình sẽ chết chắc, đột nhiên có người phá cửa chạy vào, hai ba người đàn ông cao to nhanh chóng kéo Đỗ Minh Hàn ra khỏi người Lương Nặc.

Hai chân Lương Nặc nhũn mềm ra, dường như sắp ngã xuống.

Một đối bàn tay kịp thời đỡ lấy cô.

“Tiểu thư, cô không sao chứ?”

Lương Nặc dựa người vào người đàn ông đó không chút sức lực nào, cổ họng rất đau, muốn nói nhưng không nói ra được.

Đỗ Minh Hàn vẫn đang giãy giụa muốn xông lên bóp chết Noãn Noãn, người đàn ông bên cạnh Lương Nặc thở dài rồi nói một câu: “Vẫn cứ như xưa, thích ở đây ra tay bạo lực với người nhìn giống với Noãn Noãn.”

“Đặng tổng, hay là cứ đưa tới bệnh viện đi?”

“Đưa đi!”

Lương Nặc vốn dĩ muốn ngẩng đầu lên xem người đàn ông này trông như thế nào, nhưng thực sự cô không còn chút sức lực nào nữa, cô rơi vào trạng thái hôn mê.

...........

Khi các giác quan của Lương Nặc bắt đầu có cảm giác trở lại, cô phát hiện bản thân mình đang nằm trên giường bệnh trong bệnh viện, sộc lên mũi là mùi thuốc sát trùng quen thuộc mà cô đã phải ngửi quá nhiều.

Cô cảm thấy khát nước, muốn rót cốc nước uống.

“Đừng có cử động, bác sĩ nói co còn rất yếu, tốt nhất là hãy tĩnh dưỡng vài ngày.” Tiếng nói quen thuộc nghe được trước lúc ngất đi lại vang lên bên tai, Lương Nặc ngẩng đầu lên nhìn, bắt gặp một ánh mắt trầm ngâm.

Người này chắc độ tuổi tầm tầm với Đỗ Minh Hàn nhưng nhìn có vẻ già dặn.ông ta mặc một bộ đồ nhìn rất đơn giản nhưng đều là hàng hiệu nổi tiếng.

“Ông là?”

Cô vừa cất lời, cổ họng thấy rất đau, mặt cô nhăn lại.

Người đàn ông đứng lên rót cho cô một cốc nước, rồi nói: “Đặng Vũ, đúng lúc đi qua nghe thấy tiếng kêu vô tình cứu được cô.”

Lương Nặc gật gật đầu, nhìn ông ta với ánh mắt biết ơn, nhưng lại phát hiện ông ta tay cầm cốc nước nhìn cô chằm chằm thăm dò, Lương Nặc lấy tay sờ lên mặt: “Trên mặt tôi có dính cái gì à?”

“Không có, chỉ là tôi cảm thấy cô rất giống với một cố nhân.”

“Là Tôn Noãn đúng không ạ?” Lương Nặc cố kìm nén cơn đau rồi lên tiếng, cô hỏi: “Mẹ tôi là Tôn Noãn, Đỗ Minh Hàn suýt nữa thì bóp chết tôi, tôi đoán chắc cũng là vì mẹ tôi đã rời xa ông ấy, có phải ông cũng biết bà ấy không?”

Bàn tay đang cầm chiếc cốc của Đặng Vũ bông nhiên siết chặt.

“Những năm nay bà ấy sống có tốt không?”

Ông tay đưa cốc nước cho Lương Nặc, Lương Nặc đỡ lấy uống hai ngụm, cổ họng đã thoải mái hơn một chút, mới lắc đầu nói: “Từ lúc tôi còn rất nhỏ bà ấy đã để tôi ở lại với bà ngoại, nghe nói là ra nước ngoài theo đuổi sự nghiệp học hành, bao nhiêu năm nay tôi cũng chưa gặp bà ấy, vì vậy tôi cũng không biết bà ấy sống có tốt không.”

Trong tiềm thức Lương Nặc vẫn luôn khát vọng mối quan hệ máu mủ đó nhưng cũng lại sợ hãi nó.

Tôn Noãn có bao nhiêu cái cớ đi chăng nữa thì cũng là đã ruồng bỏ cô hơn hai mươi năm.

“Bà ấy ở nước ngoài? Chẳng trách tôi không có tin tức gì của bà ấy.” Đặng Vũ trùng mắt xuống, làm cho người khác nhìn không rõ được suy nghĩ và tâm trạng ông ta lúc này, lại nói: “Xem cô chắc cũng còn trẻ?”

“....Cháu năm nay 24 tuổi, mẹ cháu bà ấy....”

Hai bàn tay của Đặng Vũ nắm chặt, đúng lúc đó điện thoại trong túi quần Đặng Vũ đổ chuông, cắt ngang lời nói của Lương Nặc.

Ông ta nhìn Lương Nặc sau đó đi ra ngoài nhận điện thoại, vài phút sau quay lại phòng bệnh, nói với Lương Nặc: “Tôi có chút việc phải đi xử lý, cháu cứ nghỉ ngơi đi, tiền viện phí ta đã thanh toán rồi.”

Lương Nặc gật đầu.

Vừa ra khỏi phòng bệnh, trợ lý riêng của Đặng Vũ nói: “Đỗ tổng đã tìm bao nhiêu người giống với bà Tôn như thế, nhưng người này là giống nhất.”

Đặng Vũ từ trong túi rút ra tập ngân phiếu, ông ta viết lên đó một dãy số, sau đó xé tờ ngân phiếu đưa cho trợ lý.

“Đi điều tra rõ thân thế, gia cảnh của cô gái nằm trong phòng bệnh kia cho tôi.”

Trợ lý đơ người: “Đặng tổng, ý ngài là....?”

“Năm đó Noãn Noãn khi rời xa tôi đã mang thai.”

Trợ lý há hốc mồm, đã biết bản thân nên điều tra những gì rồi.

Câu chuyện vủa Tôn Noãn và mấy người đàn ông này nói ra thì đúng là rất phức tạp, Tôn Noãn vốn dĩ xuất thân từ nông thôn, cho nên vô cùng chăm chỉ chịu thương chịu khó, cuối cùng dựa vào năng lực của bản thân đã vào làm ở tập đoàn của Thẩm gia với vị trí trợ lý của Đỗ Minh Hàn.

Đỗ Minh Hàn một lòng một dạ theo đuổi Tôn Noãn, nhưng ngược lại Tôn Noãn lại vướng vào chuyện tình cảm với bạn thân của Đỗ Minh Hàn là Đặng Vũ.

Nhưng Đặng Vũ lại đã có vợ, hơn nữa sẽ không thể li hôn với vợ mình.

..............

Tối nay Lương Nặc không thể ra viện được, lại cũng không muốn Bắc Minh Dục lo lắng, lập tức gửi cho anh một tin nhắn nói rằng cô đang ra ngoài mua đồ, muộn quá nên không về nữa.

Nửa đêm cô ngủ mơ mơ màng màng, cảm giác đang có thứ gì đó đè lên người.

Cô nheo mày lấy tay đẩy ra rồi tiếp tục ngủ.

Gần đây đúng là không được nghỉ ngơi đầy đủ.

Ngày hôm sau.

Khi Lương Nặc tỉnh lại, mắt vẫn nhắm cô dang chân dang tay liền chạm phải thứ gì đó cứng cứng, quay đầu mở mắt ra nhìn, liền phát hiện Bắc Minh Dục đang nằm cạnh cô.

Bắc Minh Dục đã cởi áo khoác ra nhưng lại không đắp chăn vào, cơ thể cuồn cuộn cơ bắp của anh lọt vào tầm mắt Lương Nặc.

Đồ ngủ chưa được đơm hết cúc, dưới tấm vài đó là làn dai màu đồng với bắp thịt săn chắc, ngực anh đang thở phập phồng, anh ngủ mà cơ bụng cũng nổi lên, từ chiếc áo ngủ đó nhìn xuống dưới cô có thể liếc nhìn thấy một nơi bí ẩn.

Đột nhiên trong đầu cô lại hiện về hình ảnh lúc trước khi cả nhà ba người ở trong bệnh viện, hai người họ tranh thủ lúc Tiểu Bắc ngủ mà làm việc.

Tai cô chợt đỏ lên nóng bừng.

Cô nằm nghiêng người, đầu gối lên một tay, một tay từ từ khẽ chạm vào ngực anh, cô vuốt nhẹ nhàng, nhìn anh chằm chằm.

“Thích sờ trộm người đàn ông thế cơ à?”

Lương Nặc đột nhiên mở mắt, ánh mắt hai người nhìn thẳng vào nhau.

Lương Nặc giật mình liếc mắt nhìn chỗ khác, vội thu tay về, giống như một con nai bị bắt quả tang đang làm chuyện xấu, cô cuộn lấy chăn giả vờ ngủ, Bắc Minh Dục bật cười, bà tay anh luồn vào eo cô.

Anh ghé miệng vào tai cô thì thầm: “Sự việc tối qua anh đều biết cả rồi, xin lỗi em nhé!”