1001 Đêm Tân Hôn

Chương 374: Ác giả ác báo




Cánh cửa vốn dĩ bị khóa lại lúc này bị người ở phía trong đẩy ra, Lương Nặc đã hôn mê rồi, Bắc Minh Dục bế cô đang bước ra ngoài, sự chú ý của Đổng Hách bỗng nhiên bị phân tán.

Bắc Minh Dục bước gần hơn về phía ông ta, cười hỏi: “Muốn biết tại sao không nổ đúng không?”

Laurel kêu lên: “Sao anh ta vẫn chưa chết ba, ba mau giết chết anh ta đi....anh ta là người xấu!

“Laurel!” lúc này, một giọng nói trầm ấm phát ra từ phía sau Bắc Minh Dục.

Laurel cứng đơ người ra ngạc nhiên, mắt nhìn chừng chừng Đổng Hàn Thanh bước ra từ tầng phụ của căn gác.

Cô ta ngạc nhiên: “Anh Hàn Thanh? Sao anh lại ở bên trong đó?”

Ánh mắt anh ta thể hiện tâm trạng phức tạp lúc này.

“Tôi vẫn luôn nghỉ ngờ em có liên quan tới cái chết của Tô Tư và Thẩm Ưu, dựa vào tuổi đời cũng như tâm tính của em, nếu đằng sau không có người hẫu thuẫn thì nhất định sớm em đã bị lộ những sơ hở rồi, người đó không thể là ba tôi, vì vậy người còn lại chỉ có thể là ba em, nếu đã biết ba em có dấu hiệu đáng nghi ngờ, đương nhiên tôi sẽ tìm người luôn theo sát ông ấy, không để cho ông ấy muốn làm gì thì làm nữa....”

Laurel trợn trừng mắt, tức giận giậm chân đập tay: “Anh theo dõi ba em? Sao anh có thể làm như thế với ba em? Ông ấy là chú Hai của anh, em là em của anh, chúng ta là người một nhà, chúng ta phải yêu thương lẫn nhau chứ?”

“Yêu thương lẫn nhau?” Đổng Hàn Thanh đột nhiên cười lạnh lùng: “ Tô Tư và Thẩm Ưu đều sẽ trở thành chị dâu tương lai của em, nhưng em đã từng thương yêu họ chưa?”

“Laurel, đừng phí lời với cậu ta nữa.” Đổng Hách kéo tay áo Laurel, ý đồ muốn xông chạy ra ngoài.

Đôi bên cứ đổi lỗi cho nhau như vậy, Bắc Minh Dục không yên tâm về Lương Nặc, nhất thời chỉ có thể tìm người giúp cô sơ cứu trong xe.

Cô chỉ bị thương da thịt bên ngoài không nghiêm trọng, nhưng mặt lại bị roi da quất vào.

Chiếc roi da đã làm xước da ra nhưng lại được tẩm thêm nước ớt nên nhìn vào thực sự cảm thấy rất thương xót cho cô.

Tiếng tranh cãi bên ngoài dần dần lắng xuống, Bắc Minh Dục nhìn thấy Lương Nặc đã ngủ rồi mới đi ra ngoài, đi tới bên cạnh Đổng Tồn Thụy, anh nói: “Tôi còn có vài vấn đề muốn hỏi Đổng Hách.”

Đổng Tồn Thụy gật đầu đồng ý.

Bắc Minh Dục đứng trước mặt Đổng Hách, liếc nhìn ông ta từ trên xuống dưới: “Tôi không biết ông đã ngồi tù bao nhiêu năm, dựa vào thủ đoạn của mình ông thì không thể bày mưu tính kết nhiều như vậy, đằng sau ông còn có ai nữa?”

Lúc này Đổng Hách đã bị cảnh sát còng số tám, ép ông ta quỳ dưới đất, nhưng ông ta vẫn ưỡn thẳng ngực, thái độ không hề có chút ăn năn hối cải.

“Tại sao không thể là tôi? Cậu đừng có đánh giá tôi quá thấp!”

“Vậy thì chúng ta đổi chủ đề khác để nói!” Bắc Minh Dục lạnh lùng liếc nhìn Laurel, không chút do dự lên tiếng: “Cô ta sống hay chết quyết định bởi ông, ba mươi giây, tự ông suy nghĩ cho kỹ.”

“Mày.....”

ĐỔng Hách đột nhiên trợn trừng mắt nhìn Bắc Minh Dục.

“Còn hai mươi giây nữa, ông có thể nhìn tôi thêm một lúc nữa.”

Bắc Minh Dục giơ tay lên xem đồng hồ, nhìn chiếc đồng hồ trên tay từ từ chạy, Đổng Hách thương yêu Laurel như vậy, rõ ràng biết cô ta tâm lý biến thái vậy mà còn dung túng cho cô ta tất cả.

Ông ta không thể để cho Laurel chết cùng ông ta.

Kể cả chỉ còn một sợi dây hi vọng mỏng manh ông ta cũng nhất định không bỏ qua.

Quả đúng như dự đoán, khi chỉ còn có năm giây, ông ta đột nhiên hất hai tên cảnh sát ra đứng lên: “Bắc Minh Dục, coi như mày đủ hận đấy, nhưng mày phải thề với tao nhất định phải bảo đảm sự sống cho Laurel bằng không kể cả có phải xuống 18 tầng địa ngục tao cũng sẽ không tha cho mày.”

“Bây giờ ông còn có tư cách để thương lượng với tôi sao?” miệng Bắc Minh Dục nở nụ cười nhạo báng: “ông nên biết, Laurel làm cho một cánh tay của Kỷ Sênh bị tàn phế, chỉ một ngón tay của Lý Tranh Diễn cũng có thể dùi chết cô ta, kể cả cô ta vẫn còn là vị thành niên sẽ không bị phán án tử hình, thì cũng không chịu nổi ba tháng trong tù.”

Ánh mắt Đổng Hách dần mờ đi.

Sự việc của ông ta bị bại lộ, coi như ông ta đã là một con cờ bỏ đi.

“Âu Thành, Thẩm gia.”

Ông ta từ từ nhổ ra bốn từ, hai tay Bắc Minh Dục nắm chặt thành nắm đấm: “Quả nhiên là bọn họ.”

Thẩm gia là gia tộc lớn nhất ở Âu Thành.

Anh là con thứ ba của Thẩm gia, là đứa con trai bị ghét bỏ nhất.

Họ thật của anh là họ Thẩm, sau đó đến Hải Thành liền đổi thành họ Bắc Minh.

“Hơn hai mươi năm trước, tôi ở Âu Thành thành lập một công ty, khách hàng chủ yếu là Thẩm gia, giao dịch qua lại, tôi và Thẩm gia liền trở nên thân thiết, sau đó tôi gặp chuyện phải đi tù, cũng là Thẩm gia có người ngấm ngầm giúp tôi sớm được giải phóng, điều kiện duy nhất chính là phải quay về Hải Thành làm cho cậu có khả năng lớn nhất không thể quay trở lại Âu Thành, vì anh trai là thị trưởng, tôi đã có rất nhiều quyền lợi, lại có thêm sự giúp đỡ từ phía sau của Thẩm gia, như vậy mới từng bước rơi vào bẫy.”

“Người đó....là ai?”

“Thẩm tiên sinh do một sự cố bất ngờ nên đã mất từ mười năm trước, quyền lực liền rơi vào tay đại thái thái, nhị thái thái và mẹ cậu tam thái thái đều chỉ có thể tự giữ lấy thân mình, cậu nghĩ ai sẽ là người muốn cậu chết?”

...........

Nửa ngày sau.

Lương Nặc tỉnh lại, cảm thấy toàn thân chỗ nào cũng đau nhức.

Nhìn lên trần nhà màu trắng, cô đột nhiên nhớ tới hình ảnh trước khi hôn mê, cô ngồi phắt dậy kêu lên: “Có thuốc nổ!”

“Lương Nặc?” Bắc Minh Dục ngồi dựa vào tường ngủ thiếp đi, bị tiếng kêu của cô làm cho giật mình, anh ngồi bật dậy: “Em tỉnh rồi?”

Lương Nặc vừa nhìn thấy Bắc Minh Dục, nước mắt bỗng nhiên trào ra không ngừng.

Bắc Minh Dục vội vàng gọi bác sĩ tới, đồng thời an ủi cô: “Em bị đau ở đâu? Đừng khóc nữa.... mọi chuyện đều kết thúc rồi, ba người nhà chúng ta sau này sẽ sống cuộc sống yên bình.”

Lương Nặc mím chặt môi nước mắt vẫn rơi, cô không nói gì.

Bác sĩ sau khi kiểm tra đã nói không sao, chỉ là cần chú ý vết thương trên mặt, thư ký Tôn đưa bác sĩ đi ra để hai người có không gian riêng.

Lương Nặc chỉ tay lên vết thương trên mặt, dụi đầu vào lòng Bắc Minh Dục, khóc hu hu: “Em bị biến dạng...biến dạng thế này rồi anh có còn thích em nữa không?”

“Ngày này anh cũng với khuôn mặt này thậm chí còn bị người ta gọi là quỷ mà em vẫn yêu anh như ngày xưa đấy thôi?”

Lương Nặc đưa một tay ra sờ lên những vết sẹo chằng chịt trên mặt anh: “Không giống nhau, anh là do dùng mặt nạ, rất nhanh nữa thôi là có thể bỏ nó ra....”

“Ý em là bắt anh cả đời phải đeo mặt nà?”

“Không phải thế!” Lương Nặc thút thít ngẩng mặt lên nhìn anh, rồi lại đưa tay sờ lên vết thương trên mặt mình: “Chỉ là nhìn anh thì đẹp trai như thế, em thì thế này, trong lòng thấy không được tự tin.”

“........” Bắc Minh Dục cúi đầu hôn lên trán cô: “Cho dù em có biến thành hình dạng thế nào thì anh chỉ nhìn nhìn vào em – người phụ nữ duy nhất!”

.............

Đổng Hách cuối cùng đã bị đưa đi.

Dựa theo những tội trạng mà ông ta gây ra, đáng lẽ sẽ bị kết án tử hình, nhưng cha của Đổng Hàn Thanh nể tình anh em nên đã tận dụng các mối quan hệ và cuối cùng Đổng Hách bị kết án tù trung thân.

Cuộc đời của Đổng Hách đa phần thời gian đều diễn ra ở trong ngục.

Nửa đời người còn lại lại phải trải qua trong tù, chắc có lẽ đây là hình phạt lớn nhất đối với ông ta rồi, Bắc Minh Dục cũng không truy cứu thêm Đổng Hách nữa, bởi vì dù gì trong bàn cờ này ông ta cũng chỉ là một con rối.

Con rối thay thế cho người của Thẩm gia ra chiến trường để giết địch.

Còn về phần Laurel. Bắc Minh Dục đã giữ đúng lời hứa, cô ta lấy lí do vì vấn đề thần kinh nên thoát khỏi sự trừng phạt của pháp luật, cuối cùng bị đưa tới bệnh viện thần kinh để tiến hành điều trị.

Có điều cô ta thường xuyên lên cơn điên trong phòng bệnh, còn đánh cãi nhau với cả y tá và bác sĩ, thỉnh thoảng cô ta lại kêu gào lên vài câu mà người khác nghe không hiểu.

Kỷ Sênh sau khi tỉnh lại phát hiện cánh tay trái hoàn toàn không thể dùng lực vận động được thì rất buồn nhưng cũng chỉ lặng lẽ khóc một mình, Lý Tranh Diễn vừa tức giận vừa thương cô, anh ta đã mua chuộc một số bác sĩ để thả loại thuốc làm cô ta đêm ngủ gặp ác mộng vào đồ ăn của Laurel.

Bệnh thần kinh của Laurel càng ngày càng nghiêm trọng.

Miệng cô ta cả ngày chỉ lẩm bẩm có một câu nói: “Anh Hàn Thanh, em là em gái Tô Tư của anh đây....!”