1001 Đêm Tân Hôn

Chương 353: Anh thích nghe tiếng em kêu lên




Ngày hôm sau, thời tiết rất đẹp.

Lương Nặc nhìn thấy báo cáo tin tức nói rằng các chứng cứ buộc tội Lương Bác Sinh liên quan tới vụ cháy Lương gia là không đủ, vì vậy ông ta được thả ra, nhìn trên ảnh thì cả người ông ta tiều tụy đi rất nhiều, Hứa Thư Á cũng khóc như mưa.

“Không có thiên lý gì cả, rõ ràng cái chết của mẹ tôi là có liên quan tới ông ta.”

Thư ký Tôn cười cười: “Thiếu phu nhân đừng vội, đối với Lương Bác Sinh mà nói, việc được ra ngoài mới là một sự khởi đầu thôi.”

Lương Nặc không hiểu lắm ý của thư ký Tôn trong câu nói này nhưng cũng không hỏi gì thêm.

Cũng không có thời gian để cô suy nghĩ.

Buổi chiều, cô nhận được điện thoại của Đổng Hàn Thanh, nói rằng hai ngày nữa cả nhà bọn họ sẽ đi nghỉ ở ngoại ô, bao gồm anh ta bà ba mẹ, còn có Laurel và ba cô ta, Đổng Hàn Thanh hỏi cô có thời gian hay không.

Lương Nặc trong lòng nghĩ dù thực sự không có thời gian thì cũng phải sắp xếp cho có.

“Có!”

“Vậy được, em chuẩn bị đi, chiều mai tôi cho người qua đón em đi thẳng tới vùng cả nhà đi nghỉ.”

“Được!”

Quyết định nhanh chóng, Lương Nặc thậm chí còn không thương lượng với Bắc Minh Dục, vì vậy buổi tối khi Bắc Minh Dục về tới nhà nghe thấy tin này thì mặt tối sầm lại.

Ngay cả khi Lương Nặc cố ý làm lành anh cũng không thèm quan tâm.

“Anh đừng giận nữa, cả nà ở đều ở đó, Laurel chắc chắc sẽ không dám làm gì đâu.” Bắc Minh Dục biết cô cùng với Đổng Hàn Thanh giao dịch nhưng không muốn để cô dùng bản thân mình để kích động Laurel.

“Cô ta có dám làm gì thì em có thể chống lại à?”

Lương Nặc rõ ràng biết lúc anh tức giận thì rất vô lý, lập tức không phí lời cùng anh nữa, bàn tay cô bắt đầu cởi chiếc áo choàng tắm trên người anh ra, cố ý lướt nhẹ bàn tay chạm vào các dây thần kinh trên cơ thể anh.

“Ngày trước khi em tức giận anh toàn dùng chiêu này....bây giờ, đổi thành em có được không?”

Bắc Minh Dục vẻ tự tin: “Anh có sức hấp dẫn hơn em nhiều!”

Lương Nặc bĩu môi, bàn tay cô luồn xuống phía dưới cơ thể anh chẳng theo một quy luật nào, đột nhiên chạm vào chỗ đó, người đàn ông cũng hơi giật mình về hành động của cô.

“Em đảm bảo sẽ không sao, anh đừng giận nữa được không!”

Bắc Minh Dục hơi thở không ổn định, lật người đè cô xuống giường.

Hai người quấn lấy nhau rồi tiếng kêu bắt đầu xuất hiện, nhưng vì thư ký Tôn ở bên cạnh phòng của bọn họ nên Lương Nặc sợ anh ta sẽ nghe được âm thanh hai người phát ra, chỉ có thể lấy chăn cắn vào miệng.

Bắc Minh Dục thấy vậy, anh liền giật chiếc chăn ra.

Hành động dứt khoát và mạnh mẽ, anh vứt chiếc chăn ra rõ xa: “Sao cứ thích phải nhịn thế nhỉ? Anh càng thích nghe tiếng em kêu lên.....”

...............

Tới thời gian đã hẹn, Đổng Hàn Thanh đúng là cho người tới đón cô, Lương Nặc nghĩ nếu muốn kích động Laurel cũng không được để cho Đổng Tồn Thụy thấy được ý định của cô, cô lập tức trang điểm thật đẹp, chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu.

Bắc Minh Dục nhìn thấy cô đi rồi mới từ từ gửi đi một tin nhắn.

“Lúc hẹn hò cùng anh cũng không thấy em dành tâm trí như vậy!”

Lương Nặc đang ngồi trên xe đi trên đường cao tốc, nhìn thấy tin nhắn liền cười: “Yêu nhau thì quan trọng gì lắm đâu, chỉ có những người quan hệ không thân thiết lắm em mới làm cho có lệ chút!”

Một lúc sau không thấy anh hồi âm, cô cất điện thoại đi, ngủ một lát.

Tới khi tỉnh dậy, cô đã tới nơi nghỉ dưỡng, Đổng Hàn Thanh cũng vừa mới tới, đứng bên đường đợi cô.

Trên đường đi vào trong, Lương Nặc hít thở thật sâu nói: “Không khí thích quá, thiết kế cũng rất hoàn mỹ, người nhà anh đúng là biết chọn địa điểm.”

“Mọi người thường làm việc mệt mỏi, nên đến lúc nghỉ ngơi thì yêu cầu cũng rất cao, nếu lát nữa bố mẹ tôi có gây khó khăn gì thì em cũng không cần quan tâm, tôi sẽ giúp em.”

Lương Nặc trong lòng tự nói với mình: chỉ sợ ông ta không gây khó khăn gì.

Đây là một thôn được thiết kế và trang bị hết sức đầy đủ để nghỉ dưỡng, ngoài phòng nghỉ dưỡng còn có khu câu cá, khu hái quả, khu các hoạt động dã ngoại và một số nơi giải trí cao cấp.

Hai người vừa mới bước vào khu nghỉ dưỡng, liền nhìn thấy cả nhà họ Đổng đang vui vẻ bên nhau.

Cha Đổng Hàn Thanh với mái tóc đen ngắn được chải gọn gàng sạch sẽ, người đã đến tầm tuổi như ông ta, trải qua biết bao nhiêu chuyện trong cuộc đời, không thể nhìn ra bất kì manh mối nào, chỉ thấy trên trán hiện lên có nét gì đó thông minh tài năng.

Mẹ Đổng Hàn Thanh thì với bộ dạng của một bà mẹ hiền từ.

Laurel thì đứng cạnh một người đàn ông trung niên, nói thao thao bất tuyệt không ngừng, giống như thể vô cùng vui mừng, Lương Nặc nhìn bóng dáng người đàn ông trung niên đó cô luôn có cảm giác rất quen.

Người đó mặc khá tùy tiện, áo sơ mi trắng cùng với áo len màu xanh da trời, cúc áo còn chưa cài hết, ống quần thì xắn lên, nhìn có vẻ trẻ ra vài tuổi.

“Ba, nghe nói ở đây không thể nước đồ được, lát nữa còn đi cùng anh họ đi nướng....”

“Đồ nướng không có dinh dưỡng.” Giọng người đàn ông có vẻ hơi ép buộc: “Muốn ăn thứ khác thì được!”

“Không đâu, con thích ăn đồ nướng cơ!”

“Đồ nướng còn có mùi khói nữa chứ, haiz!”

“Ba không thương con gái nữa rồi....hu hu, mẹ ơi, con nhớ mẹ lắm, sao mẹ không đưa con cùng đi luôn đi, mẹ mới đi có mười mấy năm mà ba không còn thương con nữa rồi....”

Người đạn ông đỡ lấy con gái, vừa thấy bất lực vừa thấy trẻ con.

“Lần nào cũng chỉ dùng cái chiêu này!”

Laurel lại cười được ngay: “Vậy là ba đồng ý rồi? ầu zê! Ba muôn năm, con yêu ba nhất trên đời....”

Đổng Hàn Thanh dắt tay Lương Nặc tiến lại gần, người phụ trách đứng bên cạnh vội vàng chào hỏi: “Đổng thiếu gia tới rồi ạ?”

Mẹ Đổng Hàn Thanh lập tức quay đầu ra cười cười chào đón con trai, nhưng nụ cười trên môi tắt hẳn khi nhìn thấy Lương Nặc: “Hàn Thanh, sao con lại đưa cả cô ấy tới? mẹ tưởng....giữa hai đứa đã cắt đứt rồi?”

Đổng Hàn Thanh và Lương Nặc nắm chặt tay nhau.

“Đâu có, bọn con lúc đó chỉ là chiến tranh lạnh thôi!”

“Hừ hừ....” Đổng Tồn Thụy đột nhiên hắng giọng hai tiếng, đặt ấm trà trên tay xuống, tiến lại gần Lương Nặc nhìn cô: “Nếu đã đưa đến rồi thì giới thiệu một chút đi.”

Laurel thì chạy lên phía trước, khoác tay vào tay Lương Nặc vẻ thân thiết: “Chị à! sao đột nhiên chị lại tới vậy? anh họ lúc trước một chút tin tức cũng không để lộ ra, hai người đúng là giỏi giấu thật đấy!”

Lương Nặc lập tức lùi về phía sau, muốn trốn sau lưng Đổng Hàn Thanh, giống như một cô gái còn e thẹn bỡ ngỡ vì ngạc nhiên.

“Con cũng biết cô ấy à?” mẹ Đổng Hàn Thanh hỏi.

Laurel gật đầu: “Vâng ạ! Con nhìn thấy chị ấy mấy lần trên báo và tạp chí rồi!”

Mẹ Đổng Hàn Thanh nghĩ tới những tin tức rùm beng kia đột nhiên cảm thấy thật ghê tởm.

“Laurel, chị em ngồi mấy tiếng xe tới đây đấy, em đừng làm ồn nữa!” Đổng Hàn Thanh nói.

Laurel chu mỏ ra tỏ vẻ không hài lòng, đang định nói nhưng người đàn ông trung tuổi lên tiếng: “Laurel, không được nói linh tinh.”

“Oh....Ba!” Laurel đi tới bên cạnh Đổng Hách.

Lương Nặc trộm nhìn Đổng Hách, càng thêm khẳng định người này nhìn càng quen, nhưng không nhớ nổi ra rốt cuộc đã gặp ở đâu?

“Đây là Lương Nặc!” Đổng Hàn Thanh một tay ôm eo Lương Nặc, hướng về phía mấy người giới thiệu: “Bọn con quen nhau hơn một năm rồi, cũng nhiều lần phân phân hợp hợp, có điều may mắn là cả hai bọn con đều không hề buông tay.”

Laurel tròn xoe mắt, kêu lên: “Chị ấy là vợ cũ của Bắc Minh Dục mà? anh họ, sao anh lại có thể thích người đã từng có một đời chồng?”

Nụ cười của Đổng Hàn Thanh hơi nhạt đi: “Em còn nhỏ, chuyện tình cảm em không hiểu!”

“Em không còn nhỏ!”

Lương Nặc giả vờ kín đáo, thỉnh thoảng lại quan sát cha Đổng Hàn Thanh.

“Bác trai bác gái, lần đầu gặp hai bác, thời gian hơi gấp gáp nên cháu không kịp chuẩn bị quà gì, chỉ mang tới một ít đồ bổ dưỡng, lát nữa cho người mang tới phòng hai bác, hi vọng hai bác không chê!”

Cha Đổng Hàn Thanh sắc mặt không đổi, kiệm lời như vàng ngọc: “Ừm!”