1001 Đêm Tân Hôn

Chương 329: Có một chút không nỡ không?




Sau lễ tang của Lương Bác Văn, Lương Bác Sinh và Hứa Thư Á cũng bắt đầu vui vẻ trở lại.

Một mặt không ngừng tiến hành các cuộc họp bí mất với những cổ đông của Bác Thụy, một mặt lại ngấm ngầm bài trừ những thế lực mà Lương Bác Văn đã xây dựng bồi dưỡng trong nửa năm qua.

Lương Nặc muốn Lương phu nhân phấn chấn trở lại để giữ lấy sản nghiệp của Lương Bác Văn.

Nhưng Lương phu nhân bệnh mãi không khỏi.

Mặc dù việc quản lí kinh doanh của gia tộc đã bị người ngoài chỉ trích, nhưng vào lúc này, ngược lại lại tạo cơ hội cho Lương Nặc cùng với Lương Bác Sinh cạnh tranh cao thấp.

Cô đại diện cho Lương phu nhân cùng với Lương Bác Văn, yêu cầu được tham gia vào việc quản lý tập đoàn.

Tại hội nghị cổ đông, mọi người cố tình hoặc vô tình gây khó dễ cho cô.

“Cháu gái à, việc của mẹ cháu và cha cháu chúng ta đều tỏ ra rất thông cảm, nhưng cháu chỉ là một cô nương vắt mũi chưa sạch, thương trường không phù hợp với cháu đâu, chú thấy Chú Hai vẫn vũng vàng hơn cháu đấy, cháu cứ yên tâm ở nhà mà chăm sóc cho mẹ cháu đi.”

Lương Bác Sinh nói không biết ngượng mồm.

Lương Nặc nắm chặt hay tay, cô sớm đã nghĩ tới việc sẽ bị gây khó dễ thế này, cũng may trước đó thư ký Tôn đã dạy cô nên trả lời lại như thế nào!

“Cảm ơn các chú các bác đã quan tâm, ba cháu tuy đã đi xa rồi nhưng tinh thần của ông ấy thì vẫn còn....một năm trước Bác Thụy rơi vào cảnh khó khăn, cháu đã không một chút do dự mà đem thân mình gả cho gia tộc Bắc Minh để đổi lấy sự an toàn cho tập đoàn, một năm sau, ba cháu vừa đi, cháu làm sao có thể ngồi chân chân ở nhà để hưởng thụ mà quên đi ý nguyện của cha cháu?”

Thư ký Tôn nói, có những lúc than nghèo kể khổ lại có được sự đồng tình của nam giới.

Có điều không nên làm quá.

Trong số các cổ đông lại có người nói: “Việc cháu từng làm cho tập đoàn chúng ta đều ghi tạc trong lòng, thế nhưng, quản lí một doanh nghiệp không giống như quản lí một gia đình, cũng không phải đơn giản chỉ là kết hôn rồi thì có thể.....”

“Cháu biết trong lòng các vị nghĩ cháu kinh nghiệm còn non nớt, tuổi còn trẻ, nhưng xin các chú các bác hãy yên tâm, cháu tới Bác Thụy với mục đích chính là học tập chứ không phải tiến hành cải cách triệt để, vì vậy cháu sẽ tuyệt đối không làm gì ảnh hưởng tới lợi ích của Bác Thụy, hơn nữa cháu còn vì Bác Thụy giành lấy nhiều lợi ích hơn mà thôi.....”

Thư ký Tôn nghe cô nói mà cười thầm trong lòng, dùng ánh mắt khen ngợi và động viên nhìn về hướng cô.

Đồng thời bổ sung: “Lương tiểu thư là thái thái của Tổng giám đốc tập đoàn Bắc Minh – Bắc Minh Dục, hai người tuy đã li hôn, nhưng trước đó hai người đã cùng nhau trải qua nhiều sóng gió kể cả chuyện trên thương trường, vì vậy Lương tiểu thưu ít nhiều cũng đã học được cách cơ bản để giải quyết các sự việc, hơn nữa, hai người khi li hôn, Lương tiểu thư cũng có được một số tiền lớn là phí chia tay, nếu mọi người chịu ủng hộ cho Lương tiểu thư, cô ấy sẽ dùng số tiền đó để giúp cho Bác Thụy có được sự phát triển hơn nữa....”

Có cổ đông lung lay: “Bao nhiêu tiền?”

Lương Nặc làm theo những gì thư ký Tôn dạy, cô giả vờ tỏ vẻ không tự nhiên lại có chút hơi ngại, cô giơ lòng bàn tay lên, dùng bàn tay kia vẽ lên lòng bàn tay.

“Một trăm vạn?” các cổ đông bĩu môi tỏ ý như thế chẳng nhằm nhò gì.

Lương Nặc lắc đầu: “Không phải! phí chia tay của Bắc Minh gia sao có thể chỉ tí chút như vậy chứ?”

Lương Bác Văn liếc mắt nhìn thái độ của các cổ đông, lập tức mỉa mai: “CHẳng qua cũng chỉ là mười triệu, hiệu suất của Bác Thụy cũng không chỉ có vậy, ngộ nhỡ rơi vào cái động không đáy thì có mà hại Bác Thụy vạn kiếp cũng không phục hồi được, tới lúc đó có đủ tiền mà đền không.”

“Chú Hai, chú nói sai rồi!” Lương Nặc lắc đầu, khẽ cười: “Thứ nhất, phí chia tay không phải là mười triệu, thứ hai cháu không phải là cái động không đáy.”

Có cổ đông tỏ vẻ tò mò, hít thở rồi hỏi: “Lẽ nào là một tỷ?! Trời ơi!”

“Nếu mọi người đồng ý ủng hộ cháu, cháu sẽ đem hết khả năng và cố gắng hết sức để đưa Bác Thụy phát triển lên một tầm cao mới!”

Các cổ đông lòng vui hơn tết, nhìn cô chẳng khác nào một thần tài, nhưng trên nét mặt vẫn đường hoàng: “Xem xem cháu gái nói gì kìa? Mẹ cháu có cổ phần, bây giờ bà ấy đang ốm như thế, đương nhiên là cháu sẽ thay bà ấy rồi.....”

“Đúng vậy, chúng ta đều nhất trí đồng ý để cháu tham gia vào việc quản lý tập đoàn, còn một tỷ đó....”

Lương Nặc cười tươi tỏ vẻ cảm ơn: “Cháu nhất định sẽ không để cho các bác các chú thất vọng đâu ạ!”

Nhưng trong lòng cô đang cười lạnh lùng: “Đó là thứ Bắc Minh Dục để lại cho cô, sao cô có thể dễ dàng để chúng rơi vào tay một lũ quỷ khát máu này được? Nằm mơ đi!”

Thư ký Tôn sớm đã dạy cô, số tiền đó chỉ là tấm ván bắc qua sông để giúp cô vào được tầng quản lý của tập đoàn.

Chỉ cần thực sự tham gia vào việc quản lý Bác Thụy, Lương Bác Sinh nhất định nghĩ cách để tống cổ cô đi, trong thời gian ngắn, cô có thể lấy cái cớ Lương Bác Sinh để từ chối đầu tư tiền vào tập đoàn.

..............

Ngày thứ hai khi Kỷ Sênh về tới Hải Thành liền bị đưa tới trước mặt Lý Tranh Diễn.

Trong đầu cô đã từng nghĩ ra vô số hoàn cảnh, cảnh tượng khi gặp lại Lý Tranh Diễn nhưng không ngờ lại ở trong tình cảnh này.

Cô bị anh đưa tới một vùng đất rất hoang sơ, phía trước lại hai ngôi mộ đơn độc.

Vệ sĩ vứt cô xuống đất, giây phút cô ngẩng đầu lên thì hình bóng lạnh lùng của Lý Tranh Diễn đang đi tới, anh ta quỳ xuống dưới đất, giơ tay lên tát cho cô một cái đau điếng.

Kỷ Sênh bị đánh suýt nữa ngất cả đi.

“Anh lên cơn điên đấy à? Tôi có thể kiện anh đấy!”

“Kiện tôi?” toàn thân Lý Tranh Diễn toát lên vẻ thù địch, thậm chí nhìn còn đáng sợ hơn cả hai năm trước: “Cô kiện tôi cái gì? Kiện tôi cưỡng hiếp cô? Kiện tôi giam lỏng cô phi pháp? Hay là kiện tôi....đã hại chết chính đứa con của mình.”

Đứa con.....

Kỷ Sênh đơ người ra, theo phản xạ cô quay đầu nhìn về phía hai phần mộ nơi xa xa.

Trên bia mộ còn dán một bức ảnh nhỏ, đó là bức ảnh rất mờ về một hài nhi, không nhìn rõ hình dáng diện mạo là nam hay nữ.

Đầu óc cô đột nhiên trầm xuống, tim cô như bị thứ gì đó nặng đè lên.

“Lý Tranh Diễn......”

“Từ từ nghĩ xem, ngày hôm nay là ngày gì?”

Kỷ Sênh lại đơ người ra, cô lắc đầu trong sự do dự.

Lý Tranh Diễn nhếch mép cười, nhanh như chớp anh ta túm lấy cổ cô, ánh mắt lạnh lùng: “Một người mẹ vĩ đại, một Kỷ Sênh kiên cường! Hôm nay là tưởng niệm tám tháng đứa con của cô đấy! Nhưng cô không hề nhớ tới có đúng không?!”

Kỷ Sênh đột nhiên giật mình.

Anh tưởng đứa bé đó thực sự bị cô bỏ đi rồi, nhưng hôm nay đúng là ngày của tám tháng về trước, nghĩ tới đây nước mắt cô như mưa, cô không biết nên giải thích thế nào.

Anh là cha của đứa bé, vậy mà cô gần như quên mất rồi.

“Xin lỗi, Lý Tranh Diễn.........”

“Đủ rồi, lời xin lỗi của cô không phải nên nói với tôi mà nên nói với hai đứa chúng!” Lý Tranh Diễn mắt nhòa đi chỉ tay về phía hai ngôi mộ phía xa: “Thiên hạ sao lại có một người mẹ nhẫn tâm như cô chứ? tới mức mà tự tay giết chết đứa con của chính mình.!”

“Khi lập vị bà tôi đã thề với hai đứa bé, sớm muộn cũng sẽ có một ngày tôi buộc cô phải quỳ trước phần mộ của chúng để đền tội! Nhưng nực cười! cô đến ngày giỗ của chúng cũng không biết....hay không nhớ....”

Kỷ Sênh cúi đầu thút thít, cô phải làm sao để nói ra được rằng thực ra đứa bé vẫn còn, chỉ là cô cướp mất quyền được biết của anh về sự tồn tại của đứa bé.

Lý Tranh Diễn nhìn thấy vậy càng tức điên lên.

Đột nhiên, anh cười lạnh lùng hỏi: “Nếu không phải vì Minh DỤc chết rồi, có phải cô định cả đời sẽ không quay về đây không?”

Kỷ Sênh nắm chặt hai tay, cố nuốt nước mắt vào trong.

“Đúng, Khi tôi đi tôi đã từng nói, trừ khi Hải Thành trời long đất lở, còn không tuyệt đối tôi sẽ không trở về!”

“Ha ha ha” Lý Tranh Diễn cười như một kẻ điên, ở ra hàm răng trắng muốt: “Vậy nếu tôi nói với cô, tai nạn xe của Minh Dục cũng có phần của tôi, vậy bây giờ cô có một chút chút gọi là không nỡ không?”