1001 Đêm Tân Hôn

Chương 326: Nhớ anh không?




Hai tay Bắc Minh Dục ôm lấy mặt cô, nửa năm trời không được ở cạnh nhau, lần này, thân thể hai người lại như dính vào nhau, thân mật không còn khoảng cách gì.

Đó là một cảnh tình cảm mà hiếm khi thấy diễn ra trên giường bệnh.

Cách mà anh hôn cô giống y hệt như trong ký ức cô, hoang dã và thô bạo, làm cho Lương Nặc không có bất cứ cách gì thoát ra được, và trong đầu cô thì vẫn luôn luôn nghĩ về những hình ảnh trước đây, đột nhiên cô lại nhớ ra ngoài cửa vẫn còn có người đang canh gác.

Cô dùng hai tay đẩy vào ngực Bắc Minh Dục để anh tránh ra: “Bỏ em ra, bên ngoài còn có người....”

“Quan tâm tới chúng nó làm gì!” ánh mắt Bắc Minh Dục hơi đỏ lên, hai tay anh nắm chặt lấy tay cô quàng vào người mình: “có trời mới biết khi nào anh hối hận, kể cả cùng nhau trải qua hoạn nạn còn dễ chịu hơn là việc để em bị tên Đổng Hàn Thanh đó chạm vào người.”

Lương Nặc không biết nói gì lúc này, cô dùng lực đập tay vào vai anh.

“Thế mà lúc trước anh còn to mồm mắng con chúng ta là dã chủng, lại còn nhất quyết đòi ly hôn với em, thậm chí...khi em tới thăm anh, anh còn cố ý chế nhạo em!”

Lương Nặc thấy hơi bối rối, anh cúi đầu hôn cô.

Hơi thở anh có phần rối loạn, anh nói trong sự mơ hồ say đắm: “Việc anh phải vào tù nó đến quá bất ngờ làm anh không kịp trở tay, sao anh có thể làm liên lụy tới em được...”

Người đứng đằng sau lợi dụng Lương Bác Văn điều này anh có thể đoán được, nhưng chớp mắt một cái lại làm cho Lương Bác Văn phải chết, đây quả là điều anh không dự liệu được.

“Thế sao bây giờ anh lại dám rồi?”

Lương Nặc nhìn anh chằm chằm khi hai mắt đang đỏ ngầu.

Bắc Minh Dục rõ ràng không muốn tiếp tục chủ đề này nữa, bàn tay anh vuốt ve làn da mịn màng mềm mại của cô, trên tay anh thỉnh thoảng lại có những vết chai sạn thô ráp, cái cảm giác chạm vào chúng làm cho toàn thân Lương Nặc run lên, cô đứng không còn vững nữa.

“Hức!”

Cô nức nở nghẹn ngào!

“Những người ngoài kia đúng là làm cho người ta thấy ghét, nam nữ yêu nhau mà lại cứ nhăm nhe phá đám....” Bắc Minh Dục vừa nói bực dọc vừa hôn cô, ôm lấy cô đi ra phía cạnh cửa sổ.

Anh đột nhiên bế cô lên, làm cho Lương Nặc giật mình sợ hãi.

Anh đặt cô ngồi lên thành cửa sổ, hai chân kẹp lấy eo anh, chỉ cần quay nghiêng đầu là có thể nhìn thấy cảnh bên ngoài, Lương Nặc đỏ tai đỏ mặt lên.

“Nhanh...nhanh thả em xuống!”

“Có nhớ anh không?”

Lương Nặc mếu máo khóc: “Anh thả em xuống trước hãy rồi từ từ nói.”

Bắc Minh Dục đặt tay lên vai cô xoa xoa rồi lần xuống dưới, mắt nhắm lại mơ màng: “Không vội, em nói trước đi hãy, nhớ anh không?”

“...Nhớ!”

Bắc Minh Dục ấn sát mình vào người cô: “ Nhớ chỗ nào?”

Lương Nặc sắp khóc cả đi rồi, cơ thể cô giờ hoàn toàn phụ thuộc vào anh.

“Nhớ trong đầu này này, anh đừng có mà linh tinh nữa đi....” vừa mới làm lành xong mà anh đã làm trò với cô, sớm biết thế này cô giả vờ thêm lúc nữa để anh dỗ dành nịnh nọt cô.

Bắc Minh Dục ngẩng đầu nhìn cô cười, anh đặt ngón tay trỏ lên đùi cô vẽ những vòng tròn không mục đích: “Chỉ nhớ trong đầu thôi à? trong tim thì sao? Cả cơ thể nữa? Hả?”

Nói xong, anh cố tình lùi một chút về phía sau.

Mất đi chỗ bám, cơ thể Lương Nặc như sắp rơi xuống, cô vội vàng kéo tay anh ôm hai tay vòng qua cổ anh: “Nhớ, nhớ mọi thứ anh đã hài lòng chưa?”

Bắc Minh Dục cười vẻ đắc ý, anh ngả đầu vào vai cô rồi từ từ hôn vào cổ cô rồi lại lan xuống dưới, miệng anh chạm vào cái cúc áo đầu tiên, anh đưa một tay lên cởi từng chiếc cúc áo ra.

Lương Nặc sợ, tim cô đập thình thịch, cô cầm lấy tay anh vòng ra phía sau.

“Em thật sự tức giận đấy!”

Bắc Minh Dục thấy hai tai anh đều nóng hết cả lên rồi, nhưng vẫn không chịu buông cô ra, anh cười lạnh lùng nhưng lời nói lại thỏ thẻ: “Giậng thì sao nào? Xem nào, trong nửa năm vừa rồi em đã nói những gì: nguyền rủa anh cả đời không được hạnh phúc, là em bỏ anh chứ không phải anh bỏ em, có dao lúc đó thì em sẽ đâm chết anh.....anh nghe tới ngán cả đi rồi, em xem xem có cái gì mới mẻ hơn không?”

“Anh.....”

Lương Nặc xấu hổ tới mức tức giận, cô cắn tai anh tới mức chảy cả máu ra nhưng cũng không chịu buông tha.

Bắc Minh Dục thì nhắm mắt vào chịu đựng chứ không phản kháng.

Sự tức giận bị dồn nén trong vòng nửa năm, không thể nói hết là hết được ngay, để cô trút giận cũng là điều nên làm, Lương Nặc cắn một lúc nhưng anh cũng không một lời rên rỉ.

“Quá đáng, sau này nếu anh còn không phân biệt được phải trái trắng đen mà cố ý chia tay với em thì em gả cho người khác thật đấy....”

“So với sự an toàn của em thì anh thà để em hận anh còn hơn.” Bắc Minh Dục ôm lấy cô trở về cạnh giường, vừa đi anh vừa nói.

Sống mũi Lương Nặc bỗng nhiên cay sè, cổ họng nghẹn lại: “Thế nhưng em lại muốn được cùng anh đồng cam cộng khổ, em không phải loại con gái thấy gian nan hoạn nạn mà bỏ chạy.”

Ánh mắt Bắc Minh Dục trầm xuống, không tiếp tục nói về chủ đề này nữa, anh liền nói về kết quả của việc anh vào tù thế này sẽ đem lại lợi ích cho những đối tượng nào.

Bao gồm cả cha của Đổng Hàn Thanh là Đổng Chí Thành cũng có phần trong đó.

Nửa năm nay, thực tế ông ta vẫn luôn phát triển thế lực thương nghiệp, cướp đi thị trường nước ngoài của tập đoàn Bắc Minh, chỉ đợi người đứng đằng sau Lương Bác Văn hiện hình thì liền đẩy Lương Bác Văn ra.

Đối phương đúng là độc ác tàn nhẫn, thủ đoạn khó lường, không ngờ lại không tiếc một mạng người mà lợi dụng nó để hại Bắc Minh Dục.

Các dự án thương nghiệp của anh trong nửa năm gần đây đa số đều bị thất bại, số còn lại thì cũng không đem lại được kết quả như mong đợi.

Trước những quyền lực tuyệt đối, bất kì một âm mưu nào cũng không so được với một câu nói của người nắm giữ quyền hành.

Cho nên, nếu đường đường chính chính lôi được anh ra ngoài thì đó là điều không thể.

Quy về gốc rễ, Hải Thành suy cho cùng cũng chỉ là một thành phố nhỏ, người nắm giữ quyền hành thực sự thì xa tít chân trời, bọn họ tới trung tâm quyền lực còn không với tới được thì nói gì tới việc tranh đấu với người khác?

“Sao anh lại mẫu thuẫn với những người đó?” Lương Nặc tròn xoe mắt ngạc nhiên, khó lòng chấp nhận: “Từ trước tới nay anh đều làm kinh doanh đàng hoàng....”

“Chẳng phải em vẫn luôn muốn biết quá khứ của anh, nguyên nhân bệnh tình của anh à?”

Lương Nặc ngạc nhiên: “Những người đó....”

“Bọn họ tới từ Âu Thành, quê hương thực sự của anh.” Bắc Minh Dục khẽ cười như đang tự chế nhạo mình: “Năm đó để tránh những mâu thuẫn xung đột trong nội bộ gia đình mà anh đã rời quê hương đến Hải Thành với Cô, không ngờ những người đó từ đầu tới cuối vẫn không chịu buông tha cho anh.”

Nửa năm trước, cô mới biết bản thân không phải là con gái đẻ của Lương Bác Văn.

Nửa năm sau, cô đột nhiên phát hiện Bắc Minh Dục chạy trốn hơn một thập kỷ cũng không thoát khỏi nah vuốt của gia tộc.

Một cơn ớn lạnh đột nhiên xuất hiện.....

“Bọn họ rốt cuộc....”

Cốc cốc cốc.

Đúng lúc này, cửa phòng bệnh có người gõ, một tên cảnh sát lạ mặt chưa từng nhìn thấy nói với hai người họ vẻ mặt nghiêm túc: “Bác sĩ nói vết thương xử lí ổn rồi, cũng đến giờ rồi, chúng ta về thôi.”

Lương Nặc vẫn còn mặc bộ đồ y tá, cô đột nhiên để anh ở phía sau bảo vệ: “Anh ấy đã xin ở lại bệnh viện điều trị rồi, tại sao vẫn còn phải quay về cùng các anh?!”

Cảnh sát nói lạnh lùng: “Tối nay anh ta bị người ta đánh hộc máu ra nên mới được đưa tới đây, nhưng đơn xin ở lại bệnh viện thụ án thì chưa được cấp trên phê chuẩn.”

Nói cách khác, đợi được phê chuẩn rồi thì lại đưa anh tới.

Bắc Minh Dục nheo nheo mắt, khẽ vỗ nhẹ vào tay Lương Nặc: “Yên tâm, anh sẽ không sao đâu.”

“Nhưng em không muốn lại phải rời xa anh....”

Cô lo cho anh, sợ anh ở trong đó lại bị người ta đánh, cho dù chỉ là mấy ngày ngắn ngủi.

Bắc Minh Dục nhướn mày tỏ ý anh không sao, rồi đưa cánh tay ra kéo cô vào lòng, anh hôn cô như thể đây sẽ là lần cuối được hôn cô vậy.

Không chỉ là môi, anh hôn lên trán, lên mũi rồi cả cổ cô.

“Đợi anh trở lại!”

Lương Nặc cổ họng nghẹn đắng, chỉ có thể gật đầu như một cái máy.

“Em đợi anh!”