1001 Đêm Tân Hôn

Chương 313: Giúp tôi giữ lấy đứa bé




Ba giờ chiều, dưới sự giúp đỡ của y tá và người phụ nữ câm, cô đi ra nhà vệ sinh nữ, mấy tên vệ sĩ đi theo cô từng bước không rời, nhưng vì phòng vệ sinh nam nữ nên cuối cùng chúng chỉ có thể đứng bên ngoài nhà vệ sinh im lặng chờ đợi.

Cô lại mượn điện thoại của y tá.

Lần này, cô gọi cho Bắc Minh Dục.

Nghe tiêng tít tít trong máy, Lương Nặc không biết lúc này bản thân cô gọi điện cho anh thì có tác dụng gì, hoặc là do tâm lí bất an, hoặc là do cái bụng cô đã to quá rồi.

Cô muốn nói cho anh biết, đứa trẻ này thật sự là con của anh.

Cô cũng muốn nói rằng...từ trước tới nay cô chưa làm gì phản bội anh.

Nhưng,đợi đợi mãi cho tới khi có tiếng nói của tổng đài báo rằng không có người bắt máy thì tiếng nói của Bắc Minh Dục cũng không được đưa tới tai cô.

Trốn trong nhà vệ sinh có vách ngăn, cô bất lực dựa mình vào tường, hai tay ôm lấy đầu, cô tự cười nhạo bản thân mình, đáng lẽ cô đừng nên mong chờ một cách xa xỉ.

Y tá đứng đợi bên ngoài một lát, Lương Nặc vẫn không nói gì cả.

Y tá thấy nóng ruột, cô gọi cửa: “Lương tiểu thư? Cô còn ở đó không? Nếu như không gọi đi được thì cô nhanh ra đây đi, lão phu nhân không cho phép chúng tôi cho cô mượn điện thoại đâu.”

“Được, tôi ra ngay đây.”

Uỵch.

Khi vừa mở cửa buồng vệ sinh ra, Lương Nặc không chú ý thấy trên nền nhà từ khi nào đã có một lớp chất lỏng lau sàn rất trơn, chân cô bị trượt, toàn cơ thể không kiểm soát được mã ngã nghiêng về phía chiếc bồn rửa tay bên cạnh

“Trời ơi! Lương tiểu thư....”

Y tá sợ hãi tim đập thình thịch, người phụ nữ câm cũng như nín thở lại trong giây phút đó.

Sau khi Lương Nặc ngã vào chiếc bồn rửa tay thì lại ngồi trượt xuống nền nhà, bụng cô đau nhói, toàn thân toát mồ hôi lạnh, đau tới mức không ngồi thẳng lưng lên được, khuôn mặt tái xanh.

“Cứu...cứu con tôi...con tôi...cứu..cứu với....”

Phần cơ thể dưới của cô dường như đang có thứ chất lỏng gì đó âm ấm chảy ra.

Cô có thể cảm giác thấy đứa trẻ trong bụng cô vì có sự va chạm mạnh mà đang muốn thoát ra ngoài.

Đây là đứa con đầu tiên của cô.

Trong lúc hoảng loạn, cô chỉ nghĩ được một điều là phải cố gắng giữ lấy đứa bé.

Nghĩ tới đoạn này, Lương Nặc vừa sợ vừa hoảng, cô nắm chắc lấy cánh tay của người phụ nữ câm, cô nấc lên cầu khẩn: “Giúp em...giữ lấy nó...đừng để em....mất đi đứa con này!”

Người phụ nữ câm cũng cuống cuồng làm những động tác ra hiệu.

Y tá đem chiếc điện thoại đặt gọn vào một bên, đang nghĩ xem có nên để mấy tên vệ sĩ vào rồi đưa cô tới phòng phẫu thuật không.

Nhưng nếu như thế thì phẫu thuật phá thai nhất định sẽ được tiến hành.

Khi mà người y tá đang do dự, ở một buồng khác trong nhà vệ sinh đột nhiên bước ra một người đàn ông, khi mà người phụ nữ câm chưa kịp có bất kì phản ứng gì thì ông ta đột nhiên đánh chị ta làm cho ngất xỉu.

Y tá tròn xoe mắt, không tin vào mắt mình, cô chỉ tay: “Viện...viện trưởng, sao ông lại ở đây? Lại...còn còn đánh...”

“Lại đây giúp một tay.”

Viện trưởng không nhiều lời, liền đỡ Lương Nặc lên.

......

Bắc Minh Dục sau khi họp bí mật cùng với một số cổ đông có quan hệ thân thiết, anh nhìn đồng hồ thì đã gần bốn giờ.

Nghĩ tới việc ca phẫu thuật sắp được tiến hành ở bệnh viện, anh định rút điện thoại ra gọi cho Lý Tranh Diễn muốn hỏi về tình hình ở bệnh viện thế nào.

Nhưng khi đưa tay vào túi áo thì mới phát hiện ra điện thoại không ở bên người.

“Thư ký Tôn!”

“Thiếu gia?” thư ký Tôn đẩy cửa đi vào, ánh mắt tò mò: “Có chuyện gì vậy ạ?”

“Nhìn thấy điện thoại tôi đâu không!?”

Thư ký Tôn lắc đầu: “Không ạ! Chẳng phải lúc trước anh ở cùng với Lý thiếu gia vẫn còn dùng là gì?”

Bắc Minh Dục lo đến đỏ cả mắt lên, anh cũng không thèm quan tâm xem điện thoại mình ở đâu nữa mà bảo thư ký Tôn rút điện thoại của anh ta ra gội cho Lý Tranh Diễn.

Vừa mới bắt máy, tiếng cười của Lý Tranh Diễn truyền tới tai anh: “Ồ, ông bạn, không biết bây giờ cậu đang sốt sình sịch lên không? Điện thoại đều vứt cả ở nhà tôi đây, khi nào thì tới mà lấy?”

Quả nhiên là ở chỗ anh ta.

Bắc Minh Dục giọng trầm xuống: “Lát nữa tìm ai đó mang tới cho tôi.”

“OK.” Lý Tranh Diễn khẽ cười, lại nói: “TÌm tôi có việc gì?”

“Tình hình Lương Nặc bên phía bệnh viện thế nào?”

“Tôi cũng không rõ lắn, viện trưởng vẫn chưa thông báo gì cho tôi cả, nhưng cậu cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ không để cho mụ phù thủy già nhà cậu làm gì đứa bé đâu,..nói gì thì nói...nó cũng là cháu gái của tôi.”

Bắc Minh Dục đảo mắt suy nghĩ, một lát mới nói: “Sắp xếp cho tôi qua đó xem tình hình thế nào một lát.”

“Chẳng phải cậu đã nói càng những lúc như này cậu càng không thể lộ diện à?”

Anh im lặng rồi trả lời với giọng khàn khàn: “Quan tâm nhiều thế làm sao được?”

......

Khi mà các giác quan trên cơ thể Lương Nặc quay trở về trạng thái có thể cảm nhận được, thì cô đang nằm trên chiếc giường bệnh với tấm ga giường trắng muốt.

Cô lập tức đưa tay lên sờ vào bụng mình, cái bụng to phình của cô bây giờ đã trở về với trạng thái phẳng lì như xưa, không có dấu hiệu gì cho thấy đứa trẻ còn ở trong bụng cô nữa, cô dường như phản ứng có điều kiện mà ngồi phắt dậy.

“Con...con của tôi đâu?”

Lúc này vì Hà và lão phu nhân đẩy cửa đi vào, trong lòng vú Hà đang bế một đứa trẻ sơ sinh bé tí tẹo.

Ánh mắt Lương Nặc sáng lên: “Trả con lại cho tôi!”

Lão phu nhân không nói gì, vú Hà cũng không có động tĩnh gì.

Lương Nặc cố gắng ngồi dậy: “Không được cướp con tôi, lão phu nhân, cầu xin bà hãy trả con lại cho tôi...cầu xin bà...”

Không ai có thể ngờ rằng cô đã sinh ra đứa bé sớm hơn một tiếng so với thời gian dự tính.

Sáu tháng, dường như không thể tính là sinh non.

Là sảy thai.

Nhưng nếu là sảy thai rồi thì vú Hà sao lại có thể bế đứa bé, vì thế, con cô vẫn còn sống.

Lương Nặc kiên định tin rằng con cô vẫn còn sống.

Lão phu nhân thở dài, bà ta xua xua tay: “Đây đều là số mệnh, ta vẫn còn đang nghĩ ta đã làm sai chuyện gì nhưng bây giờ...tất cả đều là sự sắp đặt của chúa trời.”

“Không! Để tôi nhìn con tôi một cái, chỉ một cái thôi có được không? Dù bà có cướp nó từ trên người tôi cũng phải để tôi nhìn thấy nó...”

“Thiếu phu nhân, cô đừng nhìn nữa, nhìn chỉ đau lòng thêm thôi.”

“Không!” Lương Nặc kêu lên ngã từ trên giường xuống dưới đất, cô cũng không có tâm trạng nào mà quan tâm vì sao không thấy người phụ nữ câm nữa, cũng chẳng thèm đến ý xem cơ thể mình bây giờ đang đau như thế nào.

Cô quỳ gối bò đến chân vú Hà, cô ôm chặt lấy chân bà ta: “Cho tôi xem con của tôi, vú Hà, vú Hà...”

Vú Hà trộm quay ra liếc nhìn lão phu nhân, bà không đành lòng, từ từ quỳ xuống tay vẫn đỡ đứa bé.

Lương Nặc cảm kích dập đầu: “Cảm ơn..cảm....”

Cô chưa nói dứt lời, khi nhìn thấy đứa trẻ sơ sinh được đặt trong chăn của trẻ sơ sinh, hơi thở cô đột nhiên như ngừng lại, mặt đứa bé tím ngắt, môi thâm sì, trên cơ thể có nhiều vết đốm li ti.

Cho dù có nheo chặt mày lại cũng không nhìn rõ được khuôn mặt em bé.

Nhưng có một điều rất rõ ràng đó là em bé không hề thở! Không hề động đậy.

Không hề có một chút gì cho thấy có sự sống.

Đôi môi đứa trẻ cứng đơ lại giống như một tượng gôc đã bị hút hết linh hồn.

“Thiếu phu nhân, thực ra phu nhân cũng đã hối hận rồi, sau cùng phu nhân cũng đã bảo các bác sĩ cố gắng để cứu lấy em bé nhưng...mới có sáu tháng thực tình vẫn còn quá nhỏ, khi em bé được sinh ra nặng chưa được chỉ nặng có hơn một cân, vừa mới sinh ra đã là một cái thai chết....”

“Không thể nào!” Lương Nặc nhìn như một người điên, mái tóc dài cô lòa xòa, hai mắt nhìn đứa bé lạnh lùng: “Đây không phải là con tôi! Con tôi nhất định là bị người ta bế đi rồi....sao nó có thể chết rồi chứ? Nhất định là các người đang lừa tôi...nhất định là đang lừa tôi....”

Cô đau khổ suy nghĩ sáu tháng trời, ngày nào cũng nghĩ cách làm thế nào để cho con cô được sống, vậy mà lại chết khi nó đã được sáu tháng rồi.

Lương Nặc nhìn đứa bé như người mất trí, cô ngơ ngẩn như đang tự lừa dối bản thân.

Mắt lão phu nhân cũng hơi đỏ lên, nhìn chằm chằm vào đứa bé một lát, mới nói: “Lý đạo trưởng nói không sai, đây đều là số mệnh, sau này, tôi sẽ không làm gì gây khó khăn cho cô nữa, tất cả cứ thế này đi!”

Bà ta quay lưng bước ra khỏi phòng bệnh.

Ánh mắt Lương Nặc đột nhiêu lóe lên sự thù hận, cô đứng dậy khỏi sàn nhà với thái độ hoàn toàn khác.

Oán hận bùng phát lên ngay tại thời điểm này.

Cô xông lên phía lão phu nhân, đưa tay bóp chặt cổ bà ta, miệng hét lên: “Tất cả đều tại bà, tại bà nhốt tôi ở đây ép tôi phải phá thai nên mới hại chết con tôi thế này! Rõ ràng bác sĩ đã nói sức khỏe tôi rất tốt, em bé cũng rất khỏe mạnh, là bà, lsao bà lại hại chết con tôi?! Bà trả con lại cho tôi, đền cho tôi....”