1001 Đêm Tân Hôn

Chương 309: Giới tính của đứa bé




Lương Nặc bị lão phu nhân giam cầm trên một hòn đảo.

Trên đảo chỉ có một người phụ nữ câm chăm sóc cho cô, tới một người nói chuyện cũng không có, bụng cô thì ngày một to lên, cô vì muốn thực hiện việc giáo dục sớm cho đứa trẻ trong bụng mà hàng ngày cô dậy rất sớm rồi ngồi trên bờ biển, nghe âm thanh của tiếng sóng đánh vào bờ.

Những ồn ào xô bồ ở ngoài kia giờ không còn liên quan gì tới cô.

Đầu hàng tháng, lão phu nhân sẽ đem theo một bác sĩ tới khám thai định kì cho cô, thời gian càng lâu cô càng lo sợ về giới tính của đứa bé trong bụng.

Nếu là bé trai thì cả hai mẹ con cô sẽ đều được sống.

Còn nếu là bé gái thì.....

Để tránh việc cô sẽ chạy trốn, cô bị tịch thu hết toàn bộ các thiết bị có thể kết nối với thế giới bên ngoài.

Sự liên hệ duy nhất của hòn đảo với thế giới bên ngoài đó là một chiếc tàu cano, ngoài ra, dường như cô không tìm thấy bất kì một con đường nào khác để có thể rời khỏi nơi đây.

Thực ra lão phu nhân chưa biết chắc về giới tính của đứa trẻ vì vậy bà ta giam cô ở hòn đảo này điều kiện môi trường cũng rất tốt.

Có những cánh rừng dày đặc, một ngôi biệt thự với sân chơi và vườn hoa, vườn rau, nếu không phải bị giam lỏng mà được ở đây cùng với người mình yêu thì thực sự nơi đây là một thiên đường.

Đầu tháng của tháng thứ tư, chiếc tàu cano lại được lái tới đảo.

Người đến chỉ có vú Hà và bác sĩ, lão phu nhân không hề có mặt trong số người bước xuống khỏi tàu cano.

“Thiếu phu nhân.” Vú Hà nhìn chằm chằm vào bụng cô: “Đã lâu không tới đây, em bé vẫn tốt chứ? mau để bác sĩ kiểm tra cho cô xem thế nào.”

“Vú Hà....” Lương Nặc không kìm nén được, hai mắt cô đỏ lên: “Cháu thực sự chưa từng nghĩ sẽ hại thiếu gia, vú để bọn họ thả cháu đi được không? Kể cả em bé có là một bé gái thì đó cũng là cốt nhục của thiếu gia, vú được chứng kiến thiếu gia lớn lên, lẽ nào lại bằng lòng nhìn thấy cốt nhục của thiếu gia chết đi thế này?”

Vú Hà đối với cô không có tình cảm gì nhưng đối với Bắc Minh Dục thì lại có tình cảm sâu đậm.

Đây là điểm duy nhất Lương Nặc nghĩ ra có thể lợi dụng được.

Vú Hà nhìn vào bụng cô, ánh mắt trở nên dịu dàng hơn rất nhiều, sau đó bà ta lắc đầu: “Tôi sẽ không phản bội lại phu nhân đâu, hơn nữa....thiếu phu nhân, cô cũng không phải là vô tội.”

“Vú...ý vú là gì?”

“Cha cô – Lương Bác Văn bây giờ đã đuổi hẳn thiếu gia ra khỏi tập đoàn Bắc Minh rồi, lão phu nhân vì muốn lấy lại sản nghiệp của gia tộc mà liên tiếp mấy tháng nay không được nghỉ ngơi cẩn thận rồi, cô nói xem, tôi có thể để cho cô đi được không?”

Người ngoài ào ào đưa tin đồn, nói rằng Bắc Minh gia cưới đứa con dâu Lương Nặc này về chẳng khác nào dẫn sói về nhà.

“Đó không phải là cha tôi!” Lương Nặc nghiến răng: “Ông ta là một con ác quỷ.”

Lương Nặc đem sự việc Lương Bác Sinh không phải cha đẻ của mình kể hết cho vú Hà, cầu xin bà ta that cô đi nhưng vú Hà lại nói: “Cô đừng có nghĩ tới khả năng đó, ngoan ngoãn dưỡng thai mới là việc suy nhất cô phải làm bây giờ.”

Bác sĩ tiến hành kiểm tra toàn diện cho cô, có thể do ở đây hoàn toàn tách biệt với thế giới bên ngoài nhưng ngược lại cái thai của cô đang lớn lên rất tốt.

“Sức khỏe thiếu phu nhân không tới nỗi nào, em bé cũng rất khỏe mạnh, chỉ có điều...giới tính của em bé...bây giờ vẫn chưa nhìn ra.”

Vị bác sĩ nheo mày, mặt hơi cúi xuống, ánh mắt ông ta lướt qua sự trầm mặc.

Vú Hà thở dài: “Chưa nhìn ra cũng tốt, để đứa trẻ sống thêm vài tháng cũng là để tích đức cho lão phu nhân, cũng phải trách cái tên Lý đạo trưởng đáng chết kia, cứ nhất thiết nói rằng đứa bé cũng là người mang tới điều chẳng lành, bây giờ lão phu nhân thậm chí còn đang suy nghĩ xem nếu có là bé trai thì có nên giữ lại hay không....”

Câu nói này chẳng khác nào tiếng sét ngang tai.

Lương Nặc quỳ xuống dưới đất cầu xin vú Hà: “Lý đạo trưởng nếu thật sự có bản lĩnh thì cũng không phải bao nhiêu năm chỉ dựa vào lão phu nhân mà sinh tồn, Vú Hà, cầu xin vú hãy nể tình thiếu gia mà giúp đứa bé này được không? Đây là cốt nhục duy nhất của thiếu gia!”

Vú Hà nhắm mắt nheo mày lại không nói gì.

Rất nhanh lại đưa bác sĩ và y tá rời khỏi đảo, trên hòn đảo chỉ còn lại hai người là cô và người chăm sóc cho cô – nó yên lặng giống như một đảo chết.

“Con yêu à! con yên tâm, kể cả mẹ có phải dùng tới hơi thở cuối cùng cũng sẽ không để phu nhân làm hại con đâu.”

Cô đưa tay xoa bụng mình nhìn tàu cano nhanh chóng rời đi, ánh mắt kiên định vô cùng.

Người chăm sóc cô bê đĩa hoa quả đi tới, khuo tay múa chân ra hiệu cô nên ăn một ít hoa quả, Lương Nặc giơ tay xua: “ Không cần đâu, bây giờ em vẫn chưa đói, chị cứ tự ăn đi.”

Người phụ nữ câm vẫn cố chấp đưa đĩa hoa quả giơ ra trước mặt cô.

Lương Nặc không thể từ chối được chỉ có thể cầm lấy một miếng, cô không ăn mà ra hiệu cho người phụ nữ câm lại gần, người phụ nữ câm không hiểu gì mà chỉ tiến tới gần cô.

Lương Nặc ra hiệu cho chị ta há mồm ra, người phụ nữ làm theo y như vậy.

Tay cô cầm một miêng táo đã gọt xong thả vào mồm người phụ nữ, cười và nói: “Buổi sáng em ăn hơi nhiều rồi, lúc này thực sự không muốn ăn nữa, để em đút cho chị ăn!”

Người phụ nữ câm vội vàng đưa tay cầm lấy miếng táo rồi lùi về phía sau.

Chị nhìn Lương Nặc với ánh mắt ngập tràn sự ngạc nhiên và cảm động, không bao lâu liền khóc òa lên.

Lương Nặc đơ người ra: “Sao vậy? đừng khóc nữa, lần sau em sẽ không ép chị ăn như thế nữa, đừng khóc....”

Người phụ nữ câm đặt chiếc đĩa hoa quả xuống, nghẹn ngào nuốt miếng táo trong miệng rồi đột nhiên quỳ xuống đất, khẽ dập đầu xuống lạy cô.

Lương Nặc nhìn hành động của chị ta mà không hiểu gì hết, cô lại gần đỡ chị ta lên.

Người phụ nữ lại tiếp tục khua tay múa chân, Lương Nặc giơ tay ra hiệu co không hiểu.

.............

Cục diện Hải Thành thay đổi không thể đoán biết được, chớp mắt đã trở thành chiến trường của Lương Bác Văn.

Sau khi ông ta tham gia vào hội đồng quản trị, ông ta tiến hành một cuộc cải cách triệt để, tất cả những người bạn hoặc người đáng tin cậy của Bắc Minh Dục đều bị thủ tiêu, hoặc hễ có một chút liên hệ nào dù là nhỏ nhất với Bắc Minh Dục cũng đều bị sa thải hoặc dính với những vụ bê bối hoặc tin đồn thất thiệt một cách vô lý.

Trong một thời gian ngắn, những người trong nội bộ tập đoàn đều thấy không an toàn.

Nguồn lợi nhuận vốn dĩ rất lớn của công ty ở nước ngoài bây giờ liền trở thành một củ khoai lang nóng – tổn hại nhiều nhất, bởi vì những đấu đá tranh giành nghiêm trọng trong nội bộ công ty mẹ, hơn nữa không có một ai có kiến thức cũng như nắm rõ tình hình lợi nhuận của các dòng tiên ở nước ngoài thế nào.

Bắc Minh Dục hàng ngày đều ở cùng với Lý Tranh Diễn, đánh gol hoặc chơi bài.

Cuộc sống của anh giống với cuộc sống của một ông già đã nghỉ hưu.

Bao quanh Lý Tranh Diễn là mấy cô gái trẻ đẹp: “Ông bạn à! cậu mà cứ chơi bời thế này thì lão phu nhân nhà cậu chắc chắn sẽ bị cậu chọc cho tức chết.”

“Không vội, không vội.”

Trên sân cỏ xanh mướt, ánh mắt Bắc Minh Dục chú tâm vào lỗ thủng cách đó không xa, anh nói giọng nhạt nhẽo.

Tình hình hỗn loạn trong nội bộ tập đoàn bây giờ vẫn không phải là điều nghiêm trọng nhất, anh có cố tiến vào cũng không có được bất kì lợi ích nào.

“Lý thiếu gia, ăn một quả nho đi!”

Cô gái xinh đẹp ngồi trong lòng Lý Tranh Diễn bứt một quả nho tím đưa lên miệng anh ta, khuôn mặt luôn nở nụ cười quyến rũ.

Lý Tranh Diễn quay đầu đi từ chối, anh vỗ vai cô gái, rồi chỉ tay về phía Bắc Minh Dục: “Đi chăm sóc anh bạn của anh đi, bây giờ anh ấy mới là người cần được an ủi nhất.”

Bắc Minh Dục từ chối: “Không cần.”

“Nào, Bắc Minh thiếu gia, để người ta đút cho anh được không? Thích đút kiểu gì, dùng miệng hay là....?”

Cô gái sà vào lòng anh ngồi xuống, bàn tay nhỏ chạy quanh cổ anh.

“Đi ra.” Anh đột nhiên sầm mặt lại, cô gái vẫn cười cười: “Đừng có xấu hổ mà, mọi người ở đây đều quen thế rồi, anh mà không quen cũng không sao, sẽ không ai....”

Uỵch.

Ta lấy tay hất mạnh cô gái ra: “Cút!”

Lý Tranh Diễn nhếch mép cười nhạt ông bạn: “Lui đi!”

“Kỷ Sênh đi rồi cậu liền để mặc bản thân thành ra thế này à?” Bắc Minh Dục nhìn Lý Tranh Diễn với ánh mắt đanh thép: “Con gái ngoài kia chết hết rồi à? cậu có thể bình thường một chút không? Một ngày thay tới mười cô gái, cậu đủ sức chơi không?”

Ánh mắt Lý Tranh Diễn đột nhiên chùng xuống, rồi quay ra nhìn Bắc Minh Dục vẻ hoài nghi.

“Cậu thực sự không biết Kỷ Sênh đã đi đâu à?”