1001 Đêm Tân Hôn

Chương 288: Mang thai




Lương Nặc vừa nôn xong liền nghe thấy giọng nói buồn bực của người đàn ông.

Cô ngẩng mặt lau miệng, đưa tay kéo hé cửa phòng vệ sinh ra, đầu cô thò ra ngoài nói với vẻ hết sức ngại ngùng: “Gần đây chắc do em ăn uống linh tinh, thật sự không phải là em cố ý đâu.”

“Lúc em đi với ba em, nửa đường cũng chạy đi nôn à?”

Bắc Minh Dục cười lạnh lùng hậm hực để lộ hàm răng trắng muốt.

Lương Nặc suy nghĩ rồi có vể hối hận, cô cười cười rồi lại cho đầu vào trong: “Đi cùng ba em chắc là ăn nhiều quá bây giờ mới bị ảnh hưởng thế này.”

Bắc Minh Dục vừa lên cơn giận đột nhiên lại có vẻ dịu đi với vẻ hoài nghi: “Đã bao lâu rồi em không đến ngày đèn đỏ.”

Lương Nặc đang tính tính thời gian bỗng nhiên cũng há hốc mồm.

“Ý anh nói là em mang thai rồi? Không thể nào, tuần trước vừa mới đi khám bác sĩ, bác sĩ nói sức khỏe em không tốt, sao có thể mang thai được?”

Hai đôi lông mày của Bắc Minh Dục nheo lại như sắp dính vào nhau, báo cáo kết quả sức khỏe ở bệnh viện anh cũng xem qua rồi, đúng là làm gì mang thai đâu.

“Sớm không nôn, muộn không nôn, lúc nào cũng nôn đúng thời điểm thật đấy....” anh cáu kỉnh rồi đi tới cạnh Lương Nặc, áp đầu ướt đầy nước của anh vào mặt cô, nói giọng không vui vẻ gì: “Đúng là muốn bóp chết em luôn!”

Có chút hứng thú thì bị làm cho cụt hứng.

“Nhiều nước quá!”

Mặt Lương Nặc ướt đẫm nước, cô cau mày lắc đầu về một bên.

Bắc Minh Dục nhìn bộ dạng lúc này của cô cũng coi như giảm được phần nào tức giận, cầm chiếc khăn mặt treo cạnh đó vứt vào mặt cô, sau đó đi ngồi vào giường, sau đó nói như ra lệnh: “Lau tóc cho anh.”

Lương Nặc từ sau lưng nhứ đấm vào đầu anh nhưng vẫn ngoan ngoãn giúp anh lau khô tóc.

................

Hôm sau, khi nhân điện thoại của Kỷ Sênh, Lương Nặc vẫn chưa dậy.

“Alo?”

“Nặc Nặc, cậu ở đâu? Lại đây cứu tớ với!”

“Cứu?” Lương Nặc bỏ chăn ra ngồi dậy, đảo mắt nhìn xung quanh bốn phía, Bắc Minh Dục đã đi rồi, cô hất lại mái tóc dài rồi hỏi: “Cậu đang làm gì?”

“Hôm nay không có tiết, tớ đang đi xem mặt, đã là người thứ tư rồi.”

“Hả?”

“Đừng có phí lời nữa, địa chỉ tớ sẽ gửi vào điện thoại cậu, cậu đến giúp tớ một lúc....”

Sau khi tới quá cà phê đã hẹn trước, Lương Nặc mới biết “cứu” có nghĩa là cô đóng giả làm Kỷ Sênh, đeo một cặp kính tròn to gọng đen thay Kỷ Sênh đi xem mặt.

“Thế nhưng, tớ chưa bao giờ đi xem mặt thế này cả, cũng không biết đối phương là ai, ngộ nhỡ nhỡ mồm biết làm thế nào?”

“Để tớ đưa hết tài liệu cho cậu, tới lúc đó cậu giả vờ ngồi nghịch điện thoại sẽ không bị lộ đâu.” Kỷ Sênh chắp hai tay lại với nhau vẻ cầu khẩn: “Gần đây tớ đi xem mặt xem tới nỗi đầu to hơn bình thường rồi đây này, cậu thay tớ sẽ...”

Lương Nặc đang định từ chối nhưng sau khi nhìn bộ dạng này của Kỷ Sênh thì lại cố nhịn.

“Vậy được, chỉ một lát thôi đấy! Ngồi lâu quá tớ sợ bị người ta biết.”

“Yên tâm, nhiều nhất cũng chỉ hai tiếng đồng hồ.”

Kỷ Sênh gửi thông tin về người đàn ông xem mặt hôm nay cho Lương Nặc, cô xem qua một chút, chức vụ nghề nghiệp, ngành nghề gì cũng có, chỉ xem lý lịch thôi thì thấy có vẻ đã được chọn lọc kỹ càng.

Kỷ Sênh quay người bước đi, Lương Nặc ngồi xem kỹ hơn thông tin những người này, tránh việc lát nữa ngồi lại nói nhầm.

Người thứ nhất, rất nhanh đã tới.

Mặt mũi khôi ngô tuấn tú, ăn mạc cũng không tới nỗi nào, có điều tuổi có vẻ nhiều rồi, đã ba mươi hai tuổi.

“Xin hỏi cô là Kỷ Sênh tiểu thư đúng không?” người đàn ông nhìn cô cười ấm áp, từ từ đưa tay ra, Lương Nặc vội vàng đứng lên bắt tay, gật đầu: “Vâng, tôi là Kỷ Sênh, Lưu tiên sinh đúng không ạ?”

“Đúng..đúng rồi!”

Người đàn ông chỉ khẽ cười nhẹ, ngồi đối diện với Lương Nặc, anh ta chỉnh lại cà vạt, gọi một cốc cà phê.

“Để tôi giới thiệu về bản thân một chút trước đã, tôi làm giám đốc thị trường tại một công ty, tuy là mỗi hôm đều làm việc rất mệ nhưng lại có tiền tiết kiệm nhiều, nhìn cô tuổi chắc cũng còn trẻ, cũng rất xinh xắn, tôi cũng không lừa cô, tôi đã từng kết hôn một lần, sau đó li hôn rồi, cô có yêu cầu gì thì cứ nói thẳng với tôi, cô sẽ cố gắng hết sức để đáp ứng cô.”

Lương Nặc: “....anh đã từng kết hôn rồi tại sao vẫn còn đi xem mặt?” đây thật sự là người đàn ông tin cậy mà mẹ Kỷ Sênh đã chọn sao?

“Không có pháp luật nào quy định là đàn ông đã từng kết hôn thì không được đi xem mặt đúng không? Lại nói, Kỷ tiểu thư, tôi cũng đã nói rõ là tôi li hôn rồi, hơn nữa, bản thân tôi cũng không phải hạng tầm thường.”

Lương Nặc bĩu môi, người đàn ông này tự cao tự đại quá thể.

“Vậy thì dược, xin hỏi tại sao anh lại li hôn với vợ trước?”

“Không có gì, chỉ là phong cách sống không hợp nhau thì li hôn thôi.”

“............”

Người đàn ông đưa tay lên xem giờ, nói nghiêm túc: “Nếu chúng ta đã đều là người trưởng thành, tôi cũng nói thẳng, tôi đã ba mươi hai tuổi rồi, gia đình cũng giục nhiều, tôi không có tâm trí nào để yêu đương cả, sau khi kết hôn, cô muốn gì tôi đều có thể đáp ứng, có điều trước khi quyết định có kết hôn hay không, hai chúng ta sẽ ở cùng một thời gian, sống thử xem thế nào.”

Trong lòng Lương Nặc đột nhiên tức giận, cô mắng thầm: “Nói trắng ra là ngủ cùng nhau, đúng là đồ thần kinh.”

“Xin lỗi Lưu tiên sinh, tôi cảm thấy chúng ta không hợp nhau, hôm nay tạm thời thế này thôi đã!” Lương Nặc từ chối rất thẳng và dứt khoát, căn bản vì cũng không nghĩ tới người đàn ông đã từng kết hôn.

Người đàn ông đột nhiên đứng phắt lên: “Ý gì hả? Không ưng tôi có phải không? Tôi còn chưa chê cô đấy, hai mươi mấy tuổi đầu đã đi xem mặt, chắc chắn là bị chơi chán rồi nên không gả đi đâu được!”

“Anh nói linh tinh cái gì thế hả?” Lương Nặc cũng đứng phắt lên, bàn tay cầm chặt lấy cốc cà phên: “Anh mới là đồ lưu manh gì, lại còn tự cao tự đại! Chẳng có đứa con gái nào thích cái loại trâu già như anh đâu!?”

Sắc mặt người đàn ông cứng đờ tái xanh, cắn răng: “Cô dám nói lại một lần nữa không?”

“Nếu anh ra tay thì tôi dám báo cảnh sát, dù gì thì tôi cũng chẳng có danh tiếng gì, không so được với anh người đàn ông đã từng có một đời vợ....”

Hai người đứng mặt đối mặt, xung quanh đã có người lại gần nhìn với ánh mắt khác thường.

Sắc mặt người đàn ông vẫn cứng đơ, nói lạnh lùng: “Hức! Đóng kịch thanh cao!”

Sau đó liền cầm cặp rời nhanh khỏi đó, Lương Nặc khó chịu một lúc, mới đợi người đàn ông thứ hai tới, nhưng càng tới sau càng là người có vẻ tin cậy.

Chủ đề của người đàn ông thứ hai là: Tôi không có tiền nhưng hai chúng ta có thể cùng nhau tạo dựng sự nghiệp.

Chủ đề của người đàn ông thứ ba là: Sau khi kết hôn cô chỉ thuộc về một mình tôi.

Người thứ tư......

Lương Nặc càng lúc càng choáng váng, cô ngạc nhiên tự hỏi làm sao Kỷ Sênh có thể đối mặt với những người đàn ông với đủ các thành phần thế này để xem mặt, thời gian cứ thế trôi qua, cuối cùng cũng đã tới lúc hẹn người đàn ông sau cùng, đó là một vị bác sĩ của một bệnh viện nào đó.

Hai người ngồi đối diện với nhau, vị bác sĩ nhìn Lương Nặc với ánh mắt thăm dò: “Cô không phải là Kỷ tiểu thư đúng không?”

“Hả...ý anh là?”

Vị bác sĩ từ tốn nhấp một ngụm cà phên rồi nói: “Phiền cô gọi điện cho Kỷ tiểu thư bảo cô ấy tới, tôi có chút chuyện muốn nói với cô ấy.”

Lương Nặc nheo mày, cô không hiểu rốt cuộc người đàn ông này có ý gì.

“Anh biết Kỷ Sênh?”

“Cô ấy tới rồi cô tự nhiên sẽ biết!”

Lương Nặc đang nghĩ anh ta có mục đích gì, Kỷ Sênh liền cầm một túi đồ ăn vặt, cười tươi rói bước vào từ cửa quán cà phê.

Kỷ Sênh nhìn thấy Lương Nặc vẫn đang xem mặt bèn ngồi xuống một bàn cách đó không xa đợi.

Vị bác sĩ nhìn theo ánh mắt của Lương Nặc, phát hiện sự tồn tại của Kỷ Sênh, anh ta khẽ cười rồi đứng lên từ từ tiến qua phía đó, anh ta dừng bước trước mặt Kỷ Sênh.

“Kỷ tiểu thư, đã lâu không gặp.”