1001 Đêm Tân Hôn

Chương 287: Báo cáo kiểm tra sức khỏe




“Em năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”

“19 tuổi, anh không biết á?”

“Ha ha, 19 tuổi vẫn không phân biệt được đường với muối à? Kiếp trước chắc em là một con lợn đầu to ngốc nghếch.”

Lương Nặc há hốc mồm: “....em...em nhầm đường với muối à?”

Bắc Minh Dục bỏ tay cô ra khỏi tay mình, bước nhanh về phía trước hai bước, lập tức bỏ Lương Nặc lại phía sau, cô đưa tay lên miệng đang mím chặt môi không biết nghĩ gì sau đó lại vội vàng chạy theo anh.

“Không phải em cố ý đâu, em cứ tưởng đó là đường....”

Lương Nặc vẫn đang nói, Bắc Minh Dục đang đi phía trước đột nhiên dừng lại làm cho cô đang có đà nên không kịp dừng lại mà đập cả mũi vào lưng anh, đau điếng.

“Aaaa.”

Xoa xoa mũi, Lương Nặc cũng dừng bước lại: “Sao đột nhiên anh lại dừng lại thế?”

Có tiếng bước chân chậm chạp di chuyển về phía mình, Lương Bác Văn chìa tay đưa báo cáo kiểm tra sức khỏe cho Lương Nặc: “Có kết quả rồi.”

“Nhanh thế ạ?”

“Ba và chủ nhiệm ở đây là bạn cũ cho nên mới nhanh vậy!” Lương Bác Văn đưa chiếc túi đựng kết quả kiểm tra sức khỏe của Lương Nặc cho cô: “Đợt tới con nên nghỉ ngơi tẩm bổ vào, bác sĩ nói cơ thể con không được tốt lắm.”

“Con cứ nghĩ mỗi ngày con ăn thế là nhiều lắm rồi đấy!”

Bắc Minh Dục luôn bị Lương Bác Văn không để ý tới, anh cũng chẳng quan tâm, hai tay đúc trong túi, bèn nói: “Sức khỏe nhạc phụ nhìn có vẻ khá tốt ạ!”

“Cũng bình thường thôi!” Lương Bác Văn trả lời giọng thờ ơ, chỉ tay về phía phòng phẫu thuật không xa đó nói: “Ba đi xem chú Hai con thế nào, nếu con cảm thấy không thoải mái thì có thể về nhà nghỉ đi.”

“Con không buồn ngủ.”

Lương Nặc mở kết quả ra xem, đều rất bình thường, đang muốn nhìn kĩ hơn thì bản báo cáo liền bị Bắc Minh Dục giằng lấy: “Anh làm cái gì thế hả?”

Bắc Minh Dục cầm lấy lật nhìn một lượt.

Trong ánh mắt thể hiện rõ sự thất vọng.

“Cố gắng bao nhiêu lâu như thế, sao vẫn không thể mang thai nhỉ?”

Lương Nặc đang giơ tay cướp lại thì đột nhiên dừng tay, cô bĩu môi nói: “Bác sĩ nói em rất bình thường, nếu thực sự có vấn đề thì đó cũng không phải vấn đề của em.”

“Ừm, là vấn đề của anh.”

Lương Nặc đang ngạc nhiên tại sao hôm nay anh lại dễ nói chuyện thế, một giây sau lại nghe thấy anh nói: “Là anh không đủ cố gắng, tối nay anh phải cố thêm nữa mới được!”

“......” Lương Nặc quay người trốn và cười chế nhạo: “Thế nhưng, tối này em muốn ở lại đây đợi chú Hai làm phẫu thuật xong.”

“.......”

Ca phẫu thuật được tiến hành rất thuận lợi, sau khi khâu lại vết thương, đầu Lương Bác Sinh bị buộc gạc trắng xung quanh, Hứa Thư Á ngồi bên giường ông ta khóc lóc: “Bác Sinh...Bác Sinh, em xin lỗi.”

Cổ Lương Bác Sinh cũng được cố định lại không thể cựa quậy được.

Mắt ông ta liếc qua trái rồi lại liếc qua phải, cũng không nói gì, Lương phu nhân mời một y tá tới trực đêm sau đó để mọi người cùng về nghỉ ngơi, sáng hôm sau sẽ đưa bữa sáng tới cho ông ta.

Do Lương Bác Sinh xảy ra chuyện nên Lương Bác Văn thuận lợi suôn sẻ tiến vào Bác Thụy, ngồi vào chiếc ghế chủ tịch tạm thời.

Cũng có tâm phúc của Lương Bác Sinh không phục, trước mặt mọi người làm khó ông ta.

Nhưng Lương Bác Văn rõ ràng đã có sự chuẩn bị trước, chỉ cần là những việc liên quan tới tập đoàn ông ta đều có thể trả lời hết, trong thời gian ngắn ngủi, mọi người đều ào ào đồng ý ông ta trở thành chủ tịch tạm thời.

Chớp mắt cái đã đến cuối tuần, Lương Bác Văn dần dần bận rộn chạy đi chạy lại giữa công ty và Lương gia.

Thời gian ở bên người thân gia đình cũng giảm đi nhiều.

Thứ hai, Lương Nặc đi đến trường, Kỷ Sênh cũng tới rồi.

“KỶ Sênh, cuối cùng cậu cũng đến rồi.” Liễu Tiêu Hàn đập tay vào tay Kỷ Sênh, nói: “Khai mau, tuần vừa rồi cậu chạy đi đâu rồi? Sao mà không thấy bóng dáng đâu hả?”

“Mấy ngày trước bị cúm nặng quá!”

Kỷ Sênh nói vẻ rất bình thường.

Lương Nặc thì đoán chắc chắn Kỷ Sênh ở cùng với Lý Tranh DIễn, nhưng cuối cùng vẫn không nói ra, ba người lại tập trung lại với nhau, đi học, đi ăn, lên thư viện.

“Kỷ Sênh, có phải cậu có tâm sự gì không?” buổi chiều tan học, Liễu Tiêu Hàn đột nhiên hỏi nghiêm túc.

“Làm gì có, tâm trạng tớ rất tốt, làm gì có tâm sự gì?”

Lương Nặc cũng nhân cơ hội nói: “Kỷ Sênh, có chuyện gì thì nói với bọn tớ, nói ra thì trong lòng sẽ thấy nhẹ nhõm hơn nhiều đấy.”

“Thật sự không có chuyện gì cả.” Kỷ Sênh nhất định không chịu nói, Liễu Tiêu Hàn giả vờ tức giận: “Cậu nói hay không hả? Hay là không coi bọn này là bạn nữa?! Nếu để tớ tìm ra thì đừng trách tớ, tớ sẽ tiêu diệt cậu ngay lập tức!”

Nói xong liền chạy tới cù cho Kỷ Sênh oằn người lại.

Kỷ Sênh vội vàng lùi về phía sau, hai tay đan trước mặt ra hiệu “Stop” sau đó nói: “Tớ dọn về nhà ở cùng mẹ tớ rồi!”

“Ở cùng bác Bách?” Lương Nặc và Liễu Tiêu Hàn đồng thanh rồi cùng tròn mắt nhìn: “Chẳng phải quan hệ giữa cậu và mẹ cậu không được tốt lắm à? Sao đột nhiên lại dọn về ở cùng?”

“Có thể là bà ấy cảm thấy tớ ngứa mắt quá, nên chắc cũng muốn gả tớ đi cho nhanh.”

“Gả đi?”

“Ừm, bà ấy sắp xếp cho tớ đi xem mặt, để tránh tình trạng tới phút chót tớ chơi trò mất tích nên bảo tớ về ở cùng, ây dà, nghĩ tới việc này thôi mà đầu cũng to ra rồi.”

“Thế mà cậu còn nói là không có tâm sự gì?” Liễu Tiêu Hàn hếch mặt lên nhìn chằm chằm cô bạn.

“Người con gái xinh đẹp như tớ đây mà phải đi xem mặt tìm đàn ông, cậu không cảm thấy nói ra mất mặt lắm à?”

“Dở hơi!” Lương Nặc trêu, cười nói: “Vậy thì đại mỹ nhân Kỷ Sênh của chúng ta chãy chỉ chỉ tay chọn bừa lấy một cậu giả làm bạn trai để đi ứng phó với mẹ cậu chẳng phải là được rồi à?”

“Không được, bà ấy một mực bắt tớ phải quen với người mà bà ấy giới thiệu.”

Trong lòng Kỷ Sênh thực ra là ngập các nỗi lo, xem mặt với người ta cô ngược lại chẳng có cảm giác gì, về Lý gia ở tuy là không vui vẻ gì nhưng cũng có thể chấp nhận, thế nhưng....

Cô sợ Lý Tranh DIễn sẽ làm chuyện linh tinh, gần đây cô thậm chí luôn phải trốn anh ta.

Buổi tối Lương Nặc gọi điện cho Lương Bác Văn hỏi xem khi nào ông ấy về nhà, Lương Bác Văn nói tối nay ông tăng ca nên sẽ về rất muộn, bảo cô không cần đợi.

Lương Nặc liền đi tới ngự cảnh viên.

Đã những mấy ngày liền không tới đây rồi, Lương Nặc bắt xe theo đường cũ tới nơi ấn mật mã đi vào phòng, trong phòng bài trí vẫn như cũ, giày da bóng loáng từng đôi từng đôi được xếp gọn gàng nhưng lại không thấy dép nam đi trong nhà đâu.

Trong phòng tắm truyền ra tiếng nước chảy, miệng Lương Nặc khẽ cười, đặt chiếc túi xách xuống, rón rén bước vào phòng.

Bắc Minh Dục vừa ra liền nhìn thấy trên giường có chiếc túi.

Góc giường còn có vài cánh hoa đã được bóc ra.

Từ từ bước lại gần giường, Bắc Minh Dục không nói lời nào liền xông lên, anh như trừng phạt cô mà hôn lên môi rồi khắp mặt cô.

“Chịu về rồi à?Anh còn cứ tưởng em ở hẳn bên Lương gia đấy....”

“Hì!” Lương Nặc biết anh không vui, không những ngoan ngoãn không phản ứng gì thậm chí hai tay còn ôm lấy cổ anh, hôn anh không kém phần nồng nhiệt: “Xin lỗi, em biết gần đây em đã không chịu khó ở bên anh....”

“Hức!” Bắc Minh Dục lạnh lùng thở hắt ra, cánh tay ôm lấy người cô rồi từ từ luồn vào khắp cơ thể cô.

“Em còn chưa tắm....”

“Anh có chê em đâu mà sợ!”

Anh nâng cằm cô lên, hôn như thể chết thèm, trong giây phút hạnh phúc quấn lấy nhau, đột nhiên, Lương Nặc cảm thấy bụng cô quặn lại, cũng không giống với những khi buồn nôn bình thường.

Lỗ mãng cọ sát hai làn môi với nhau.

“Không được!”

Ánh mắt Lương Nặc đột nhiên trùng xuống, dùng lực đẩy anh ra, vội vàng chạy vào nhà vệ sinh, cô chống hai tay vào bồn rửa mặt, đầu cúi xuống ra sức nôn ọe.

Sắc mặt Bắc Minh Dục tối đen: “Lương Nặc!!”