1001 Đêm Tân Hôn

Chương 284: Qua cầu rút ván




Cho dù Lương Nặc và Liễu Tiêu Hàn đều cảm thấy sự xuất hiện của người đàn ông này là vô cùng không bình thường, nhưng Lương Bác Văn cũng không hề nói rõ đầu đuôi, hai người họ cũng không hỏi thêm nữa.

Lương Bác Văn đã ở trong tù những mười năm, quen biết những hạng người như thế này cũng không có gì là lạ.

Bốn giờ rưỡi, Lương Bác Văn và Lương Nặc chuẩn bị về Lương gia.

Liễu Tiêu Hàn cùng hai người họ rời khỏi khách sạn.

Trước khi tách nhau ra, Lương Nặc kéo Liễu Tiêu Hàn lại một bên, đem một chiếc hộp đưa cho Liễu Tiêu Hàn, trên miệng còn nở nụ cười lấy lòng.

Liễu Tiêu Hàn nhướn mày: “Đây là cái gì?”

“Đây là bánh quy tớ mới học nướng, sau đó....”

“Cho tớ à?” Không đợi Lương Nặc nói hết, Liễu Tiêu Hàn liền sung sướng định mở chiếc hộp ra, đang định bóc thì liền bị Lương Nặc ngăn lại, cô lúng túng nói: “Nếu cậu muốn ăn thì hôm khác tớ sẽ làm cho cậu, cái này...không phải làm cho cậu.”

“Quá đáng, tớ còn cứ tưởng cậu đặc biệt làm cho tớ ăn đấy.”

“He he....” Lương Nặc cười không được tự nhiên lắm, lại nói: “Thiếu gia gần đây đang tức tớ, nên nhân cơ hội bây giờ anh ấy vẫn chưa tan làm....”

“Cậu coi tớ là nhân viên chuyển phát đấy à?” Liễu Tiêu Hàn dài mặt nói.

Lương Nặc nũng nịu kéo tay cô bạn: “Tiêu Hàn, cậu giúp tớ đi mà, tớ thật sự sợ khi anh ấy chẳng thèm quan tâm để ý gì tới tớ rồi....”

“Vậy sao cậu không tự mình đi đưa đi?”

“Sáng nay tớ mới nướng xong, nhưng tối đến lại phải cùng ba tớ về Lương gia, không có thời gian, hơn nữa đã bao nhiêu hôm anh ấy chẳng thèm quan tâm tới tớ rồi, tớ sợ tớ đem tới anh ấy lại không lấy.”

“Thế tớ đem đi thì anh ta chịu nhận à?”

“Nhưng dù sao thì cũng sẽ không trước mặt cậu mà vứt thẳng đi.”

“Hức!” Liễu Tiêu Hàn hức một tiếng, vỗ tay vào mặt Lương Nặc: “Đúng là cái đồ trọng sắc khinh bạn! Nhớ đấy, lần sau phải làm cho tớ cả một bộ đầy đủ các hình theo khuôn bánh của cậu.”

“Ok luôn, cậu tốt nhất!”

Lương Nặc sớm đã gọi điện trước cho Lương phu nhân, khi trở về tới Lương gia, dường như tất cả mọi người đều có mặt cả.

Bao gồm cả chú Hai và thím Hai.

Duy nhất không có Lương Vân, lúc trước Lương Vân đã ở khách sạn gặp Lương Bác Văn, cô cũng nói tới việc trước mắt thân phận của bản thân khá đặc biệt và mẫn cảm, vì vậy không tiện để đưa ông về Lương gia.

Chiếc xe đỗ trước cửa căn biệt thự, khi Lương Bác Văn nhìn thấy căn biệt thự, những hồi ức trong đầu ông lại hiện về, không kìm được mà mắt đỏ lên.

Lương Nặc lặng lẽ luôn bên cạnh ông, Lương phu nhân đứng ở cửa mắt cũng đỏ lên.

“Bác Văn!”

“Anh!”

Mấy người đều không kìm được nỗi xúc động nhìn Lương Bác Văn, cũng có người thì thích thú, có người ngạc nhiên.

Lương Bác Văn nhìn vào những người thân đã xa cách những mười năm, sống mũi ông thấy cay cay.

“Bác Sinh, Khánh Như....” ánh mắt ông sau cùng nhìn vào Hưa Thư Á, vì tuổi cô ta chỉ tầm bằng hai người con gái của ông nhưng lại đứng bên cạnh Lương Bác Sinh, nên không thể không tò mò: “Vị này là....?”

“Vợ em!” Lương Bác Sinh chỉ tay vào Hứa Thư Á nói: “Hội em mới kết hôn không lâu, sớm biết anh sẽ về thế này thì nhất định đợi anh làm chủ hôn lễ cho bọn em!”

“Em chào anh, em là Hứa Thư Á!”

“Chào chào...” Lương Bác Sinh vui vẻ gật đầu: “Bao nhiêu năm qua đi rồi, đúng là nên lập gia đình chứ đợi anh làm cái gì? Hôm khác anh nhất định sẽ có quà mừng cho hai vợ chồng.”

Cả nhà vui vẻ bên nhau.

Thím Lưu đôt một chậu than ở cửa, Lương phu nhân nói nghiêm túc: Bác Văn, tưới ít nước bưởi, sau đó bước qua chậu để loại bỏ đi những điều không tốt lành, sau này chỉ có đại phúc đại quý.”

Lương Bác Văn cười lớn: “Em vẫn mê tín y như ngày trước.”

“Người xưa nói thì cấm có sai bao giờ, chứ sao bảo em mê tín được?”

Lương Bác Văn để yên cho Lương phu nhân tưới một ít dầu bưởi lên bộ vest của mình, còn cố đi vòng quanh ông hai vòng để tưới cho hết không sót chỗ nào, sau đó mới để ông bước qua chậu than vào đi vào trong nhà.

Phòng khách căn biệt thự được trang hoàng tráng lệ, Lương Bác Văn đơ người ra mất một lúc mới tỉnh lại.

“Anh, anh mau tới ngồi lại đây.” Lương Bác Sinh giống như người chủ nhà, chỉ huy: “Chị dâu, anh em chắc chắn là đói rồi, chị mau đi làm chút đồ ăn, Thư Á, em đi rót cho anh cả cốc nước, Tiểu Nặc chúng ta cùng nói chuyện với cha cháu.”

Mọi người đều nghe lời răm rắp tự đi làm công việc của mình.

Lương Bác Văn ngồi trên chiếc ghế sô pha êm, trong một giây phút nào đó ông cảm thấy bản thân giống như một người thừa, cho dù đã về tới nhà nhưng lại không có cái cảm giác giống như ngày xưa nữa.

Lương Bác Sinh ngồi gần Lương Bác Văn để nói về những ngày tháng sau khi anh trai rời đi ông ta đã phải chống đỡ cái nhà này như thế nào, rồi đã làm gì để phát triển Bác Thụy như ngày hôm nay, tất cả những khổ tâm cũng như nỗi khổ cực mấy ai hiểu cho ông ta.

Lương Nặc mấy lần định ngắt lời không cho Lương Bác Sinh nói những chuyện đó nhưng toàn bị Hứa Thư Á ngồi bên thêm vào để câu chuyện đươc mở rộng hơn, rồi lại giục cô vào bếp giúp mọi người.

Hứa Thư Á dài miệng ra: “Chú Hai cháu đã vì Bác Thụy và ngày đêm lo lắng, bây giờ anh cả về rồi lại không cho ông ấy kể khổ một chút à?”

Lương Nặc biết được ý định trong lòng bọn họ, lạnh lùng cười, nói: “Nếu đã khổ như vậy rồi thì sau này hãy giao Bác Thụy lại cho cha cháu đi, ngày trước một tay ba gây dựng Bác Thụy, trên thương trường cũng từng rung chuyển đất trời, chú Hai cũng không cần phải vất vả nữa.”

Hứa Thư Á hắng giọng, nhìn Lương Nặc với vẻ thù ghét.

“Cháu làm thế chẳng phải là qua cầu rút ván à?”

“Chẳng phải nói chú Hai vất vả quá rồi mà?”

“Vì cái nhà này, Bác Sinh kể cả vất vả thêm nứa cũng sẽ cắn răng chịu đựng, hơn nữa anh cả cũng vừa mới trở về, tạm thời chưa biết gì cả nên cứ ở nhà nghỉ ngơi tĩnh dưỡng đã.”

“Cháu đã nghĩ kĩ rồi, qua một thời gian nữa cháu sẽ chuyển số cổ phần của cháu lại cho ba cháu, ông ấy muốn ở nhà nghỉ ngơi hay muốn tham gia vào hội đồng quản trị thì phải xem quyền quyết định của tự ba cháu.”

Hứa Thư Á đột nhiên tròn xoe mắt: “Cháu có ngốc không đấy hả? Anh cả đã gần năm mươi tuổi rồi, cổ phần chuyển cho anh ấy thì có tác dụng gì chứ? Nhiều tiền như thế mà cháu lại không tự mình giữ lấy!”

Cổ phần ở trong tay một đứa con gái ngốc nghếch và trong tay một người đã có kinh nghiệm trên thương trường thì đương nhiên là sẽ khác nhau hoàn toàn.

Hứa Thư Á lo rồi.

“Dù sao thì cũng là ba cháu cho cháu, giờ cháu trả lại cho ba cháu thì có gì không đúng à?”

Hứa Thư Á hận sắt không thành thép: “Bác Sinh thông minh như thế sao lại nuôi được một cô cháu gái ngu thế không biết?”

“Đã mấy lần chú ấy không muốn nhận người cháu gái như cháu đây thì có gì kì lạ chứ?”

Lương Nặc không khách khí đốp lại sau đó chạy vào bếp giúp Lương phu nhân, cô hào hứng nói về khẩu vị của Lương Bác Văn: “đừng mặn quá và cũng đừng dầu mỡ nữa, nhạt nhạt thôi là tốt nhất.”

.....................

Liễu Tiêu Hàn cầm chiếc hộp bắt xe đi tới tòa nhà của tập đoàn Bắc Minh.

Trên đường đi cô thấy khát liền mua một chai trà xanh uống, kết quả là khi gần tới tòa nhà tài xế phanh gấp, trà trong miệng cô phun hết ra ghế, làm bẩn cả ghế.

Tài xế nói ông ta vừa mới thay ghế xong, muốn cô đền tiền làm sạch.

Không chạy được, chỉ có thể đền bốn trăm tệ.

Đi theo thư ký Tôn, Liễu Tiêu Hàn lên tới phòng làm việc của Bắc Minh Dục, anh đang ở trong phòng, khi mở cửa ra, cô lúc này mới thực sự nhìn rõ khuôn mặt anh tú của anh.

Bĩu môi, chẳng trách Nặc Nặc bị anh ta làm ra cho như thế này.

Nhìn rất phong độ thật.

“Cô tới đây làm gì?”Bắc Minh Dục nhìn thấy không phải Lương Nặc thì thái độ anh lạnh nhạt.

Liễu Tiêu Hàn thở phì hơi ra lườm anh: “Anh thái độ gì đấy hả? Nếu lần trước không phải tôi đưa tin cho anh, bây giờ anh còn lâu mới có được Nặc Nặc nhé!”

Bắc Minh Dục cười hắt ra: “Có được cô ấy hay không chỉ là vấn đề thời gian sớm hay muộn thôi, nói đi, có việc gì?”

“Qua cầu rút ván!” Liễu Tiêu Hàn hậm hực bước lên phía trước, đưa chiếc hộp trong tay đặt lên bàn làm việc của anh làm cái cốp: “Hức, đây là quà mà người nào đó nhờ tôi đưa cho anh!”