1001 Đêm Tân Hôn

Chương 282: Thời gian trôi đi nhanh quá




“Ra ngoài rồi thì hãy làm người tốt, sau này đừng quay trở lại đây nữa!”

Người giám ngục khuôn mặt không biểu cảm nói câu nói đó, dường như anh ta sớm đã quen với cảnh tượng hợp tan, buồn đau sung sướng này rồi, Lương Bác Văn gật đầu, từ từ bước tới bên cạnh Lương Nặc.

Hai tay Lương Nặc ôm lấy ông, tay cô vỗ nhẹ vào sau lưng cha mình: “Ngày nhỏ con thích nhất là được ôm Ba thế này rồi nhõng nhẽo Ba....”

“Ngoan!” Lương Bác Văn cũng vỗ nhẹ vào vai cô, cười rồi nói: “Lần trước vì vui mừng quá mà không nhìn con cho cẩn thận, bây giờ mới phát hiện cái đứa con gái nhỏ bé hay nhõng nhẽo thường chui vào lòng Ba bây giờ đã thành một cô gái lớn thế này rồi.”

“Hừ hừ...” thư ký Tôn đột nhiên hắng giọng rồi nói: “Nên nói là đã trở thành một người phụ nữ rồi chứ ạ!”

Lương Bác Văn đưa mắt nhìn về phía thư ký Tôn, nói giọng thờ ơ: “Tôi từng nhìn thấy anh trên báo, anh chính là tâm phúc của Bắc Minh Dục, hình như họ Tôn?”

“Đúng vậy, Ba, để con giới thiệu!” Lương Nặc vui mừng đưa tay về phía thư ký Tôn giới thiệu: “Đây là thư ký Tôn, anh ấy là người rất tốt, sáng nay chính anh ấy là người đưa con tới đây!”

Một chiếc Bugatti Veyron thì quả thực là rất tốt rồi.

“Xe không phải của cậu đúng không?” Lương Bác Văn đột nhiên hỏi.

“Cháu là lái xe thôi ạ, còn xe là của thiếu gia.”

Lương Nặc cho dù đang rất vui vẻ nhưng vẫn có thể cảm nhận được sự thờ ơ lạnh nhạt của Lương Bác Văn, cô cũng chẳng nghĩ nhiều làm gì, bèn cười nói: “Ba, để con đưa Ba đi mua ít đồ được không? Bên ngoài thay đổi nhiều lắm, Ba chắc chắn sẽ vô cùng thích thú thành phố của ngày hôm nay!”

“Con gái rượu của Ba nói thế nào thì là thế đó.” Lương Bác Văn lại khẽ cười, rồi nói: “Có điều Ba ở trong ngục không có việc gì thì toàn nằm thôi, xương cốt như sắp mềm hết cả ra rồi, hôm nay chúng ta đi bộ lượn phố, không ngồi xe, con thấy thế nào?”

“Hả?”

Lương Nặc đột nhiên tròn xoe mắt.

Vì trại giam thường được xây dựng ở vùng ngoại ô, nhưng ý của cha cô...lẽ nào bọn họ định đi bộ từ đây về....?

“Chúng ta đi bộ ở gần đây một lúc cũng không ít....”

Lời của Lương Bác Văn còn chưa dứt, đột nhiên, một chiếc Spyker từ xa tiến lại gần, khi chiếc xe tới gần bọn họ, lốp xe ma sát với mặt đường tạo thành thứ âm thanh nghe ghê tai, át đi cả tiếng nói của Lương Bác Văn.

Lương Nặc vô cùng quen thuộc với chiếc xe này.

Bắc Minh Dục nhìn vô cùng phong độ mở cửa xe ra, đôi chân dài của anh sải bước tới gần hai người, chiếc giày đen bóng lộn như mọi khi, tóc tai chải gọn gàng không một sợi lệch ra khỏi nếp.

Sự phong độ và chỉn chu của anh đối ngược lại với bộ dạng của Lương Bác Văn lúc này.

Thư ký Tôn cười cười rồi nói: “Thiếu gia, anh xong việc rồi ạ? Thật đúng lúc, Lương tiên sinh đang muốn đi dạo quanh đây.”

Bắc Minh Dục liếc nhìn Lương Nặc, khẽ cười nhìn Lương Bác Văn: “Nhạc phụ, Ba vẫn còn muốn đi dạo ạ? Nhưng con đã đặt cơm ở khách sạn xong rồi, chúng ta ăn cơm trước, buổi chiều lại đi dạo.”

“Đúng vậy Ba, buổi chiều con đi cùng Ba.” Lương Nặc nói.

Lương Bác Văn khẽ liếc nhìn Bắc Minh Dục từ đầu tới chân, lắc đầu từ chối: “Ta vẫn chưa đói, muốn đi dạo ở đây một lát.”

“Vậy Ba muốn đi đâu để con đưa Ba đi.”

Lương Bác Văn chỉnh lại tay áo không thèm quan tâm tới anh, quay ra nói với Lương Nặc: “Tiểu Nặc, nói cho ta biết những thay đổi trong những năm gần đây đi, ba cảm thấy...ba như sắp thành người rừng mất rồi!”

Lương Nặc nheo mày, ba cô và Bắc Minh Dục thế này là thế nào?

Lương Bác Văn vừa nói rồi vừa đi men theo con đường, coi như không có Bắc Minh Dục và thư ký Tôn, Lương Nặc cũng không nghĩ nhiều nữa mà quay ra nói: “Vậy hai người về trước đi, em đi cùng ba một lát rồi về sau.”

Cô nói xong liền chạy đuổi theo Lương Bác Văn.

Dây thần kinh trên đầu Bắc Minh Dục giật đùng đùng, thư ký Tôn lại gần nói: “Thiếu gia, Lương tiên sinh dường như cố ý nhằm vào anh?”

“Quỷ mới biết trong đầu ông ta nghĩ cái gì?”

..................

Mười năm với những thay đổi chóng mặt, những điều này làm cho Lương Bác Văn hết sức bất ngờ.

Ông ta nhìn cái gì cũng cảm thấy tò mò xen lẫn những cảm xúc lộn xộn.

“Ba nhớ trước đây vốn dĩ là một cánh đồng, ngày trước ba cũng đã từng đưa con tới đây.” Lương Bác Văn chỉ tay vào khu công nghiệp bên đường rồi nói.

“Những năm gần đây thành phố chủ yếu tập trung phát triển công nghiệp, ở đây mới xây dựng rất nhiều nhà xưởng.” Lương Nặc sau khi giải thích xong, quan sát Lương Bác Văn một lúc, cô hỏi hoài nghi: “Ba, có phải ba không thích thiếu gia?”

“Thiếu gia? Bình thường con cũng gọi cậu ta như vậy à?”

“Con gọi quen rồi, cũng có lúc con gọi thẳng tên anh ấy!” Lương Nặc hơi cúi mặt nói.

“Ba không hề không thích bất kì người nào, đặc biệt là một kẻ từng giết người thì càng không có tư cách để không thích bất kì ai, chỉ là đã mười năm ta không gặp con gái rượu của ta, không hề được tiếp xúc với thế giới bên ngoài nên không muốn bị bó hẹp trong xe của cậu ta.”

Lương Nặc nghe thấy ba từ “kẻ giết người” đột nhiên cô thấy tim mình như thắt lại.

“Ba vì muốn giúp người nên mới nhỡ tay giết người, ba là người tốt!” Lương Nặc hai tay ôm lấy cổ ba cô, xóa tan đi những suy nghĩ tiêu cực, nói: “Ba muốn thế nào thì làm thế đó, về phần thiếu gia ba không cần quan tâm....”

“Con gái ngoan của ta!”

Lương Bác Văn xoa xoa đầu cô.

...........

Lương Nặc và Lương Bác Văn khi về tới khách sạn đã là hơn 6 giờ tối, hai người đã đi bộ gần ba giờ đồng hồ sau đó mới bắt xe trở về trung tâm thành phố.

Lương Nặc đã đặt trước một phòng, để cha cô lên tắm rửa nghỉ ngơi.

Hai người vừa ăn xong cơm tối, cô liền nhận được tin nhắn của Bắc Minh Dục: “Em đang ở đâu?”

“Em ở khách sạn Tư Duyệt, tối nay em không về đâu!” Lương Nặc nhắn tin lại trả lời.

Rất nhanh Bắc Minh Dục đã nhắn lại cho cô: “Ba em đã nói với em những gì?”

“Chẳng nói gì cả.”

“Vậy sao em lại không về? Anh ở bên này đã đặt phòng xong xuôi đâu đấy rồi, em coi lời anh nói chỉ như gió thổi ngang tai à?”

Lương Nặc có thể tưởng tượng ra sắc mặt Bắc Minh Dục lúc này tối sầm lại, cô khẽ cười, trả lời: “Có thể là ba em vẫn chưa quen với việc em đã gả đi, nên chắc là ghen với anh rồi, đừng tức giận nữa mà, ngày mai em sẽ thuyết phục ba để ba và anh nói chuyện với nhau.”

“Anh chẳng muốn nói chuyện với một ông già khó tính.”

Lương Nặc gửi đi hình biểu cảm của nét mặt tức giận: “Không cho phép nói ba em thế, ông ấy không già và khó tính chút nào, chỉ là thời gian trôi đi nhanh quá thôi!”

“Ha ha, tùy em! Anh đã đặt vé máy bay ngày mai về Hải Thành rồi, em muốn ở đây bao lâu thì ở nhé!”

Chín giờ ba mươi tối, khách sạn đưa đồ ăn đêm lên.

Lương Nặc đang định gọi cửa phòng của Lương Bác Văn nhưng lại phát hiện cửa phòng không đóng, vừa chạm tay cánh cửa đã mở ra.

Khi cô đẩy cánh cửa bước vào trong đúng lúc đó thì nhìn thấy Lương Bác Văn hốt hoảng thu dọn một tập tài liệu và một chiếc bình nhỏ màu trắng.

“Ba, ba đang làm gì vậy?”

Lương Bác Văn kéo chặt ngăn kéo tủ lại, mặt cứng đờ ra: “Tiểu Nặc, sao con đi vào mà không gõ cửa?”

Lương Nặc gãi đầu: “Cửa không đóng hẳn vào, con vừa chạm vào nó đã mở ra rồi!”

“Thôi được rồi, tìm ba có việc gì không?” Lương Bác Văn đánh trống lảng tránh trả lời câu hỏi của Lương Nặc rằng ông ta đang làm gì, Lương Nặc cũng không nhắc lại, sau đó chỉ tay ra phòng khách: “Đồ ăn đêm được đưa lên rồi, ba muốn ăn gì đó không?”

“Đã lâu lắm rồi ba không có thói quen ăn đêm.” Lương Bác Văn vừa cười vừa lắc đầu, ánh mắt ấp áp ngọt ngào, dường như những thái độ hốt hoảng lo lắng ba nãy đều là ảo giác của Lương Nặc thôi.

“Ba gầy quá, nên ăn nhiều một chút.” Lương Nặc nói.

“Ba sẽ chú ý sức khỏe!”

“Đúng rồi ba, thiếu gia nói đã đặt vé máy bay ngày mai về Hải Thành rồi, ba muốn ở Thanh Thành thêm vài ngày hay là...về Hải Thành sớm một chút?”