1001 Đêm Tân Hôn

Chương 253: Ngủ cùng với anh




Bí thư thôn bị cô nói vậy liền ấp úng: “Trên huyện khách ở kín rồi.” nói xong ông ta liền thay đổi hướng ánh mắt rồi tiếp tục: “Vị tiên sinh đây đã đồng ý quyên góp một khoản tiền lớn giúp thôn sửa đường, cô cũng là một phần tử của thôn này, huống hồ ông Tôn đã qua đời nhiều năm như hế rồi, người trong thôn năm nào cũng đốt hương vàng mã, chúng tôi đây cũng chỉ là giúp một đứa cháu ngoại làm việc tốt mà thôi, chẳng lẽ bây giờ cô không nên báo đáp người trong thôn à?”

Lương Nặc nắm chặt tay: “Báo đáp cũng không nhất thiết là phải để một người đàn ông lạ trong nhà của tôi.”

“Em có dám nói 1 lần nữa anh là người đàn ông lạ không?” Bắc Minh Dục sắp không nhịn được cơn nóng, nói với giọng lạnh lùng nhạo báng.

Sắc mặt bà Vương có chút lúng túng, liếc mắt nhìn bí thư thôn sau đó đi lại gần Lương Nặc, kéo cô sang một bên.

“Nặc Tử, người đàn ông này là chồng cháu đúng không?”

“Chồng cũ ạ!” Lương Nặc nghiến răng nói.

Bà Vương thở phào một tiếng: Thiếu chút nữa bà còn tưởng con và Tiêu Hàn là.... ha ha, nếu đã là chồng cũ thì thôi con để anh ta ở lại một tối cũng không sao, con cũng thấy rồi đấy, đường xá ở thôn thì luôn trong tình trạng hoặc bùn đất hoặc sỏi đá chán như thế, mỗi khi trời mưa thì đúng là như cái đầm lầy, nếu mà có một khoản tiền quyên góp.....“

Lời của bà Vương còn chưa nói dứt Lương Nặc đã hiểu được trọng tâm mà bà Vương muốn nói tới.

bà Vương tiếp tục nói: “Lúc trước anh chàng này đã nói rõ là muốn ở cùng với con, ở cùng nhau cũng chưa chắc xảy ra gì cả, phòng ở quê này đều không cách âm đâu, con chỉ cần kêu lên một tiếng là mọi người đều tới thôi.”

Lương Nặc mím chặt môi liếc nhìn Bắc Minh Dục, tình trạng trong thôn thật sự là rất nghèo nàn.

“Phòng rách nát lắm, anh có ở được không?”

Lạnh lùng nói xong một câu, Lương Nặc quay đầu đi thẳng, không thể mặt Bắc Minh Dục dù là một chút, anh đơ người ra mất một giây rồi môi khẽ nhếch cười nụ cười đắc thắng.

Không đòi sống đòi chết là tốt rồi.

...............

Liễu Tiêu Hàn vừa mới ngủ dậy đã nhìn thấy trong phòng có thêm vài người khách không mời mà đến.

Chỉnh lại quần áo tươm tất cô liền vội vàng từ trên giường đi xuóng, sắc mặt phòng bị nhìn chằm chằm Bắc Minh Duc: “Chết tiệt, anh tới từ khi nào thế? Nặc Nặc, anh ta không bắt nạt câu chứ?”

“Không.”

Lương Nặc lắc đầu, nói rõ với cô bạn rằng Bắc Minh Dục hôm nay sẽ ở lại đây.

Liễu Tiêu Hàn cảm thấy sau gáy có cơn gió lạnh thổi qua, cô hết sức ngạc nhiên: “Không...Không phải chứ?”

“Liễu tiểu thư không hoan nghênh à?” Bắc Minh Dục cười cười còn đối phương thì khẽ giậm chân: “Đồ đàn ông xấu xa mặt dày, thích tự tiện như con ruồi bay tới hả? được, đến đây, bây giờ tôi cứ kè kè bên Nặc Nặc đáy, nếu muốn cướp người đi từ tay tôi thì cứ phải ăn đứt được tôi đã nhé!

“Thật ngại quá, người như cô đây thì chẳng ai muốn ăn đâu!”

Bắc Minh Dục nói với giọng điệu nhạo báng mà Liễu Tiêu Hàn chưa bao giờ phải nghe, sau đó quay ra dặn dò thư ký Tôn đi lên huyện mua một số đồ dùng hằng ngày, khăn mặt mới, bàn chải đánh răng mang về, anh vừa bước chân vào phòng, khuôn mặt ủ rủ, hai mắt trùng xuống lạnh lùng làm cho bầu không khí trở nên kì lạ.

Liễu Tiêu Hàn tức điên lên, lồng ngực phập phồng do thở gấp, cô hận không thể xông lên liều mạng với anh.

Lương Nặc an ủi cô bạn vài câu, rồi cũng bỏ đi.

Sau khi thu dọn một chút, rất nhanh đã tới buổi tối, Lương Nặc và Liễu Tiêu Hàn đi nấu cơm nhưng cố tình không nghĩ tới việc nấu cả phần Bắc Minh Dục và mấy người kia, hoàn toàn coi bọn họ như kẻ vô hình, Bắc Minh Dục cũng chẳng lấy gì làm tức giận, anh cho người lên huyện đặt cơm rồi lại cho người mang tới tận cửa nhà.

Một bữa cơm mà hai cảnh đối lập nhau, Liễu Tiêu Hàn thấy trong lòng thực sự không vui.

“Có tiền thì sao chứ, ngày mai mình cũng đi đặt một bữa thịnh soạn, mặc xác anh ta....”

Về lí thuyết mà nói mùa đông sxẽ không có muỗi, nhưng ở một số nơi mà nhiệt đột tương đối ấm thì không chỉ là có muỗi mà muỗi còn toàn là muỗi độc.

Ăn xong Lương Nặc thu dọn bát đũa, cảm thấy cả người cứ lâng lâng mơ hồ.

Ở quê không giống với ở Hải Thành, 24 giờ đồng hồ không phải lúc nào cũng có nước nóng.

Ở quê việc tắm rửa cực kỳ không thuận tiện, Lương Nặc và Liễu Tiêu Hàn sau khi tới đây đã thiết kế cạnh nhà vệ sinh một nhà tắm bằng cách lấy các tấm gỗ dựng vào với nhau sau đó quấn giấy nilong xung quanh, có thể tắm tạm được.

Nghĩ tới Bắc Minh Dục và một đoàn người kia, buổi tối cô không có ý định đi tắm.

Nhưng nửa đêm sau, từ khi tinh dậy vì gặp cơn ác mộng, toàn thân cô ướt đẫm mồ hôi, càng lúc càng thấy không ổn, cô không làm thế nào ngủ lại được, lăn đi lăn lại trên giường một lúc lâu Lương Nặc liền co chân ngồi dậy.

bốn bề đều rất yên lặng, phòng của Bắc Minh Dục cũng không hề có bất kỳ động tĩnh nào.

Dường như anh thực sự không hề có ý định làm gì cô.

Nghĩ như vậy, sự phòng bị của cô đối với anh cũng giảm đi phần nào.

Sau đó, cô đi đun một ấm nước nóng đổ vào thùng, che tấm gỗ lại, kéo nilong kín vào, cô chắc chắn lại một lần nữa rằng không có ai mới từ từ cởi quần áo ra, chỉ chuẩn bị lau qua người một chút.

Nước nóng thấm vào chiếc khắn, lau lên người cảm giác rất thoải mái, dường như từng lỗ chân lông đang mở ra.

Lương Nặc cầm xà bông tắm lên, bắt đầu chà vào vùng cổ, rồi ra toàn thân, cô để cơ thể trong trạng thái thả lỏng như giải phóng hết những sợ hãi, lo lắng, đau khổ trong mấy ngày hôm nay, vừa xả nước vào hết người, đột nhiên, từ phía ngoài truyền vào tiếng bước chân không nặng không nhẹ, tim cô đập thình thịch như sắp nhảy ra ngoài, cô lập tức cầm lấy chiếc áo khoác choàng vào người.

Vừa mới choàng chiếc áo vào người, Bắc Minh Dục đã kéo tấm gỗ và nilong đi vào.

Nhìn thấy cô đang rúm ró lấy áo che người cũng với thùng nước và bọt xà phòng trên nền nhà anh đã hiểu cô ở đây làm gì.

Lương Nặc thì lại xấu hổ mặt đỏ bừng lên, nhìn anh chằm chằm: “Đồ xấu xa không biết xấu hổ, dám đứng ngoài nhìn trộm tôi tắm.”

Sắc mặt Bắc Minh Dục đột nhiên tối sầm lại: “Nhìn trộm em tắm à, thèm vào, người vừa không có ngực lại gầy nhom.”

Lương Nặc hức một tiếng, bèn quay người đi thẳng ra ngoài.

Bắc Minh Dục kịp thời nắm lấy cổ tay cô: “Đợi đã!”

“Bỏ tay ra.” Lương Nặc dùng lực giậtt ay ra nhưng không tác dụng, Bắc Minh Dục nheo mày: “Sao tay em lại lạnh thế này? Dùng nước lạnh tắm à?”

“Không liên quan tới anh, bỏ tay ra.”

Nhiệt độ trời mùa đông khá thấp, đặc biệt là lại vào lúc nửa đêm như thế này, cô trốn ở đây tắm, cơ thể lạnh là điều đương nhiên, Bắc Minh Dục sờ thấy tay cô lạnh thì rất thương, anh nắm chắc lấy tay cô không chịu bỏ ra, đưa lên áp bàn tay nhỏ bé đó lên môi mình, anh hà hơi ấm vào trong bàn tay.

Lương Nặc đang định thu tay về nhưng đột nhiên bị hành động này của anh làm cho đơ người ra, vài giây sau cô mới chằm chằm nhìn anh rồi mới dùng lực giật mạnh tay về.

Bắc Minh Dục cảm nhận được sự phòng bị và thái độ muốn thu mình lại của cô, anh càng dùng lực để nắm chặt lấy bàn tay ấy.

“Có gì mà phải đề phòng chứ? đã từng nhìn qua vô số lần rồi, bây giờ còn phải nhìn trộm á?” Bắc Minh Dục vừa xoa xoa đôi bàn tay cô vừa nói: “Trong phòng có mùi gì lạ lắm, anh ngủ không nổi, nghe thấy bên ngoài có tiếng động nên mới dậy xem xem.”

Lương Nặc khịt khịt mũi, giật lại tay mấy lần mà không giật được, cô liền để tự anh tùy ý làm gì thì làm.

“Nếu anh ngủ không quen thì có thể lên trên huyện kia, dù sao anh cũng có tiền, thuê liền một lúc mấy căn phòng cũng được.”

“Không đi đâu!” Anh ghé sát người vào cô: “Nếu tối nay anh đi, nói không chừng ngày mai em lại chạy mất.”

Lương Nặc lườm anh rồi nói: “Tôi đi ngủ, tùy anh.”

Cô đang định đi, đột nhiên đôi tay to lớn của Bắc Minh Dục từ phía sau vòng qua eo cô, kéo nhẹ một cái toàn thân cô đã giật lùi lại, anh ôm chặt cô vào lòng, Lương Nặc giật mình a lên một tiếng, đang định vùng ra thì tiếng nói của anh từ trên đỉnh đầu chạy xuống: “Đừng động đậy, để anh ôm một lát, chỉ một lát thôi....”

Toàn thân Lương Nặc lạnh run lên, còn anh thì vừa từ trên giường xuống đương nhiên là vẫn còn ấm, trong giây lát Lương Nặc thực sự không muốn rời khỏi vòng tay ấm áp này.

Cuối cùng thì cô cũng đã không đẩy anh ra.

“Hắt xì!”

Đột nhiên, cô lại hắt xì một tiếng, Bắc Minh Dục thả lỏng hai tay ra, cười ha ha rồi xoay người cô lại ôm chặt vào lòng: “Liễu Tiêu Hàn có ngủ cùng em không?”

“Bỏ tôi ra!” Lương Nặc cắn môi nói nhỏ giọng gằn xuống, cô không muốn làm mọi người đều bị tỉnh giấc.

“Không nói thì ngủ cùng với anh, đúng lúc anh ngủ có một mình cô đơn lắm.”

“Bỏ ra!”

Lương Nặc giống như cá nằm trên thớt, cố gắng vùng vẫy nhưng Bắc Minh Dục không hề để ý tới, ôm chặt lấy cô muốn làm gì theo ý mình thì làm, nhân cơ hội cô không dám kêu lên mà hành động, sau cùng thì bế cô đưa vào phòng mình.

“Ngủ cùng anh?”

Lương Nặc vừa được anh thả xuống, tay cô đang cầm lấy cổ tay anh, đưa lên miệng cắn thật mạnh: “Quá đáng, muốn ngủ thì tự anh đi mà ngủ.”

Cắn xong cô liền chạy ra ngoài, dường như phía sau có gì đó đang đuổi theo cô.