1001 Đêm Tân Hôn

Chương 222: Chiều chuộng hết mực




Lương Nặc không dám một mình về Lương gia, lại càng không dám về ngự cảnh viên, cô chỉ có thể đi tìm Lương Vân.

“Chị, chị cho em trú ngụ vài ngày nhé!”

Lương Nặc đem toàn bộ sự việc ở Lương gia kể cho Lương Vân nghe, vừa kể vừa khóc nước mắt ngắn dài, bất lực.

“Hôm qua lúc gọi điện chẳng phải em vẫn đang ở ngự cảnh viên à?”

Lương Nặc mếu máo: “Em chọc tức anh ấy, nếu bây giờ em mà quay về đó thì chắc chắn anh ấy sẽ ăn thịt em mất!”

Lương Vân chép miệng quay nhìn mấy người vệ sĩ mặt lạnh tanh đang đứng ngoài phòng khách, cô nheo nheo mày với vẻ lực bất tòng tâm: “Cùng lắm chỉ có thể giúp em tìm phòng, chứ không thể để em ở đây được!”

“Nếu thế thì thôi vậy.” Lương Nặc lắc đầu: “Em không muốn một mình ở bên ngoài đâu.”

Nói rồi, cô chuẩn bị để rời đi.

Lương Vân thở dài: “Đợi đấy! ra ngoài với bộ dạng thế này người khác lại tưởng em vừa bị ức hiếp, thế này đi, em cứ vào đây đã, buổi chiều chị sẽ đưa em về nhà nói rõ ràng với mẹ, chuyện tình cảm của em chị cũng không can thiệp làm gì nhưng nếu sau này thực sự có làm sao thì cũng đừng có mà tìm chị khóc lóc!”

“Thật ạ?” mắt Lương Nặc sáng lên.

“Muốn vào không hả, không vào mặc kệ!”

Lương Nặc vội vàng chạy lại gần, ôm chầm lấy Lương Vân, hôn vào má Lương Vân tình cảm: “Chị, chị đúng là chị gái tốt!”

“Ai thèm....”

“Các người đang làm gì thế hả?” Lời của Lương Vân còn chưa dứt, một tiếng nói vô cùng lạnh lùng vang lên từ phía cầu thang, Lương Vân quay đầu ra nhìn, toàn thân đột nhiên run lên, vội đẩy Lương Nặc ra.

Lương Nặc không hiểu gì, cô quay đầu nhìn xung quanh, có chút lúng túng: “Xin lỗi, tôi không biết anh ở đây!”

Vũ Thần đến nhìn cũng không thèm nhìn Lương Nặc, đi thẳng tới gần Lương Vân, kéo cô vòa lòng, giọng lạnh nhạt: “Sau này đừng có ôm ấp người khác.”

“Đó là em gái em!” Lương Vân thấp giọng nói.

“Ồ!”

“Cô ấy cũng là con gái mà!”

“Ừm!” giọng Vũ Thần không bớt lạnh nhạt, nhanh chóng lôi Lương Vân ngồi xuống ghế sô pha, một tay vuốt nhẹ mái tóc cô qua tai, lại nói thêm vào tai cô: “Con gái cũng không được, có những đứa con gái là kẻ đồng tính!”

Lương Nặc nghe thấy thế mà tròn mắt giật mình, anh ta đúng là chẳng khác nào con ro bốt vô cảm.

“Tôi thề, tôi và chị tôi không hề có bất kì tình cảm nào khác không bình thường, chúng tôi chỉ là tình cảm chị em đơn thuần.” Lương Nặc giơ ba ngón tay hướng lên trời, nói lời thề hết sức dõng dạc.

Vũ Thần trước sau vẫn không chịu ngẩng đầu lên nhìn cô, vẫn nghịch nghịch tóc Lương Vân, bọ dạng anh ta như chưa từng xảy ra chuyện gì vậy, anh ta hỏi vu vơ: “Có thứ gì mà em rất thích ăn không?”

“Không ạ!” Lương Vân lắc đầu.

Vũ Thần dặn dò người làm đưa đồ ăn lên, ngay sau đó, tầm khoảng ba bốn người làm liền bưng đồ ăn lên từ trong bếp, các món ăn từ hình thức tới hương vị đều tuyệt vời, món nào nhìn cũng như cao lương mỹ vị, Lương Nặc nuốt nước bọt, cảm tưởng như nhà anh ta đang mở tiệc vậy.

“Mời Lương tiểu thư!”

Lương Nặc cảm thấy biết ơn vô cùng: “Cảm ơn!”

Đợi tới khi cô vệ sinh cá nhân đơn giản xong, khi bước chân ra khỏi nhà vệ sinh, liền nhìn thấy cả người Lương Vân đang được Vũ Thần ôm trọn trong lòng, anh ta vẫn đang chuyên tâm gỡ xương cá rồi đem phần gỡ hết xương đi rồi bón vào mồm Lương Vân, ánh mắt ngập tràn sự yêu thương chiều chuộng.

Người nữ trợ lý cũng cười cười: “Từ trước tới nay chưa bao giờ tôi nhìn thấy ông chủ chiều chuộng một cô gái như vậy!”

“Tôi có thể hỏi một chút không, chị tôi sao lại quen biết với ông chủ của các người?”

“Vân tiểu thư....” người nữ trợ lý dừng lại, có chút lúng túng nói: “Vấn đề này Lương tiểu thư nên tự đi hỏi Vân tiểu thư, thôi, ông chủ chúng tôi không thích cùng người khác ngồi cùng bàn ăn, chúng tôi đã chuẩn bị cho tiểu thư đồ ăn rồi, mời đi bên này.”

Nhìn vào bàn ăn với đồ ăn bày la liệt mà chỉ có hai người họ, Lương Nặc cảm thấy có phần xa xỉ, thế nhưng cô vẫn phải ngoan ngoãn nghe lời đi theo người trợ lý ra bàn ăn khác.

Buổi chiều, Lương Vân quả nhiên đã thuyết phục được Vũ Thần, lại còn phái xe đưa hai người họ trở về Lương gia.

Khi tới Lương gia, người lái xe liếc nhìn Lương Nặc, nói: “Vân tiểu thư, Lương tiểu thư bây giờ tình hình có phần phức tạp, ý của ông chủ là xin cô sau khi rời khỏi Lương gia thì trở về ngay.”

Lương Vân nhìn người lái xe mà không nói gì, kéo tay Lương Nặc đi thẳng vào trong phòng khách Lương gia.

Lúc này Lương phu nhân đang xem ti vi ở phòng khách, ngồi bên cạnh là Lương Bác Sinh.

Nghe thấy có tiếng động, cả hai người ngước đầu lên nhìn, khi Lương Bác Sinh nhìn thấy Vân Lương thì lộ rõ vẻ ngạc nhiên, Lương phu nhân mới đầu thì thấy vui mừng nhưng ngay sau đó nhớ ra rằng có Lương Bác Sinh nên đã miễn cưỡng khống chế cảm xúc.”

“Lương Nặc, mày còn dám vác mặt về nhà à?” bà ta nhìn Lương Nặc mà lớn tiếng quát.

Lương Nặc trốn sau lưng Lương Vân, không hề có bất kỳ phản bác nào.

Lương Bác Sinh thấy thế cũng được đà: “Chị dâu, em đã nói với chị rồi, cái loại con gái làm bại hoại gia phong thế nào thì nên sớm đuổi ra khỏi nhà đi, xem xem, mới ra ngoài có mấy ngày mà đã biết tìm đến trợ thủ rồi!”

Ông ta không quen biết gì với Lương Vân sau khi được phẫu thuật thẩm mỹ rồi, nhưng đã được nghe qua về thân phận của Vân Lương.

Lương Vân không hề khách khí, kéo tay Lương Nặc ngồi xuống đối diện hai người trên ghế sô pha, đôi môi đỏ chót khẽ mấp máy, cô ta cười lạnh lùng: “Chú Hai nhà họ Lương muốn đuổi Lương Nặc ra khỏi nhà thế, có thật sự chỉ vì Lương Nặc đã bại hoại gia phong không?”

“Cô nói thế là có ý gì hả?” Lương Bác Sinh không tức giận nhưng nói với giọng không vui vẻ gì.

Lương Vân cười nhạo báng: “Hình như còn có một Lương tiểu thư nữa, cũng vì một người đàn ông mà ly hôn, làm ầm ĩ lên, phải ở trong bệnh viện, bị người ta mắng cho là kẻ thần kinh, cũng chẳng phải là bại hoại gia phong à? Hai đứa con gái của Lương gia có phải là đều nên bị đuổi ra khỏi nhà không?”

Lương Bác Sinh hơi nheo mắt quay ra nhìn Lương phu nhân, nói: “Hai người nó sao có thể giống nhau chứ? Vân nhi tuy là không biết nhìn người, nhưng căn bản không đến mức bị lộ những bức ảnh xác thịt đáng xấu hổ! Gần đây nhà báo phóng viên vẫn còn đang quấy rầy em không tha, nếu không đuổi Lương Nặc ra khỏi nhà, lẽ nào còn muốn em thừa nhận cuộc sống đời tư của nó phức tạp ô uế, làm mất mặt Lương gia này à?”

“Ồ! Hóa ra chỉ vì ông bị đám nhà báo đó quấy rầy mà muốn bán rẻ đứa cháu gái của mình à? Thế mà tôi cứ tưởng, ông muốn đá Lương Nặc đi để một mình độc chiếm Bác Thụy đấy, nếu đã như vậy thì tôi chẳng còn gì để nói rồi!”

Lương Vân vẩy vẩy hai bàn tay vào nhau, khuôn mặt với bộ dạng như là đã hiểu hết mọi chuyện rồi.

Lương phu nhân thì đơ người ra, trước đây bà ta bị Lương Bác Sinh làm cho mê hoặc chỉ nghĩ rằng Lương Nặc sẽ làm ảnh hưởng tới Lương gia, vậy mà không ngờ rằng đằng sau đó là ý đồ thâm hiểm như vậy của ông ta.

Lương Nặc lúc này bổ sung thêm: “Chú Hai, những lời bình luận trên mạng cũng khá dần lên rồi, phóng viên nhà báo cũng không còn theo sát nữa, chuyện bọn họ không quấy rầy chỉ là sớm muộn, cháu sẽ không rời khỏi Lương gia đâu, Bác Thụy là cháu dùng hôn nhân của bản thân mình để cứu nó, lẽ nào chú không nghĩ rằng, một khi cháu rời khỏi Bác Thụy thì thiếu gia sẽ nhằm vào Bác Thụy à?”

“Mẹ, con cũng biết là mẹ muốn tốt cho con, thế nhưng, mẹ có thể để con tự quyết định một lần không? Chỉ lần cuối cùng này thôi, con sẽ bảo vệ tốt bản thân mình, thiếu gia cũng đồng ý với con rồi, sẽ không làm con bị tổn thương nữa....”

Cô nhìn Lương phu nhân với ánh mắt cầu khẩn, Lương Vân cũng tỏ ý ủng hộ Lương Nặc: “Người tình trong thiên hạ khó khăn lắm mới trở thành người thân, lẽ nào hai người họ gặp nhau, nguyện yêu thương cùng nhau vượt qua khó khăn mà lại bị ngăn cản như thế?”

Lương Bác Sinh thử phản bác: “Vân tiểu thư nói thế là có ý gì? Rõ ràng là Lương Nặc làm mất mặt Lương gia thì tôi mới muốn đuổi nó ra khỏi nhà, chứ tôi muốn bán rẻ nó khi nào? Lẽ nào cô còn muốn nói những bức ảnh đó là do tôi để lộ ra?”

“Chú Hai nhà họ Lương à, tôi chưa bao giờ nói, là miệng chú nói ra nhé!”

“Cô....”

“Thôi được rồi!” Lương phu nhân đưa tay lên vỗ vỗ trán, liếc nhìn Lương Vân với ánh nhìn sâu sắc, cắn môi nói: “Bây giờ đều là thiên hạ của bọn trẻ này rồi, nếu Nặc Nặc và Bắc Minh Dục đã có tình yêu son sắt như thế thì những lời đồn đại sớm muộn cũng sẽ tiêu tan thôi, Bác Sinh, chúng ta cũng đừng làm gì để bị mang tiếng là kẻ ác nữa!”