1001 Đêm Tân Hôn

Chương 200: Quá khứ của Bắc Minh Dục




“He he...anh nói cũng đúng!” Lương Nặc giơ chiếc điện thoại lên trước mặt nhìn trước nhìn sau nói: “Đúng là sáng thật đấy, ở bên ngoài gọi điện thoại liệu có bị cướp mất không?”

Bắc Minh Dục: “Nếu em không thích thì trả lại cho anh.”

Lương Nặc vội vàng giấu chiếc điện thoại vào trong lòng: “Tặng em rồi thì là của em, sao anh lại có cái tính đó nhỉ, lại còn muốn đòi lại? Hức, còn lâu em mới trả nhé!”

Buổi tối, Bắc Minh Dục tự tay lái xe đưa Lương Nặc đi mua đồ tết nhưng chiếc xe lại chạy thẳn về hướng ngoại ô.

“Anh muốn đưa em đi đâu?” Lương Nặc chống tay lên cằm nhìn anh: “Mẹ em nói rồi, sắp tết, em không được chạy lung tung.”

“Lẽ nào em lớn thế này rồi mà chưa cai sữa á?”

Lương Nặc bĩu môi, nhìn anh chằm chằm, sau đó ngồi dịch ra mép ghế cách xa anh một chút: “ĐÚng vậy, em vẫn chưa cai sữa, ở đằng trước kia anh cho em xuống đi, em không đi theo anh nữa.”

“Lên xe của anh rồi mà vẫn còn muốn xuống?” Bắc Minh Dục vừa cười vừa nói.

Lương Nặc không chịu buông tha: “Rõ ràng là anh lừa em, nói là đi mua đồ tết, bây giờ lại chạy về phía ngoại ô.”

“Được rồi, đừng loạn nữa, đợi lát nữa là em biết ngay thôi.”

Lương Nặc vẫn còn muốn nói gì đó nhưng Bắc Minh Dục đang tập trung lái xe chỉ nhìn về phía trước, không để ý tới cô nữa, cô chỉ có thể dựa lưng vào ghế chơi điện thoại, nhìn viên kim cương được gắn trên chiếc điện thoại tâm trạng cô lại tốt như chưa hề có gì xảy ra.

Chiếc xe còn chạy một lúc rất lâu, thậm chí cô còn ngủ được một giấc trên xe, khi tỉnh lại liền thấy trên nguời mình được đắp một tấm chăn mỏng, Bắc Minh Dục cũng vừa lúc đó rút chìa khóa xe ra.

“Em tỉnh rồi?”

“Đây là đâu?”

“XUống xe là em sẽ biết.”

Lương Nặc theo anh xuống xe, cô cảm thấy không khí có chút ẩm ướt, không khí cũng trong lành hơn nhiều so với trong thành phố. Ánh đèn trong đêm tối sáng lấp lánh, tiếng nói vui cười cũng lờ mờ được nghe thấy.

“Suối nước nóng?” Lương Nặc ngạc nhiên nhìn anh.

Ánh mắt Bắc Minh Dục nhìn vào vết thương trên tay cô, với ánh mắt thương cảm: “Nơi này anh vô tình phát hiện ra, đáng lẽ là muốn sớm đưa em tới đây nhưng xảy ra nhiều chuyện quá....còn nữa, tuy anh đưa em tới đây nhưng không có nghĩa là em tùy tiện nghịch nước nhé, vết thương trên tay em vẫn chưa khỏi hắn, không thể chạm vào nước được!”

Lương Nặc thấy mất hứng hẳn đi, anh đưa cô tới đây mà không cho cô xuống nước.

“Anh đã bảo bọn họ chuẩn bị riêng cho em một bồn rồi, em có thể ở trong đó nghỉ ngơi nhưng chú ý đừng để nước chạm vào vết thương.”

Bắc Minh Dục biết cô không được vui nhưng vẫn phải nhắc nhở.

“Thế thôi em chẳng tắm nữa.” Lương Nặc nói lí nhí: “Em thấy hai hôm nay vết thương đều ngứa ngứa, bác sĩ nói đó là bình thương, ngộ nhớ lát nữa em không chú ý mà để nước chạm vào thì thời gian hồi phục sẽ càng lâu hơn.”

“Có thật là không ngâm mình không?”

Lương Nặc gật đầu có chút do dự: “Thật!”

“Cũng được, dù sao thì đêm nay em cũng là của anh, không ngâm mình trong nước nóng thì chúng ta sẽ làm những chuyện có ý nghĩa hơn một chút!”

Lương Nặc lườm anh một cái sau đó còn có chút xấu hổ.

Bắc Minh Dục gọi một người đầy tớ đi mua vài thứ đồ sau đó cho vào một ba lô đeo trên lưng, nắm lấy tay Lương Nặc, hai người lại lên xe, chiếc xe càng chạy càng đi xa.

“Thiếu...thiếu gia, có phải anh muốn lên núi không?” Lương Nặc nhìn màn đêm tối om, cô có chút lo ngại.

“Thông minh hơn rồi đấy! xem ra gần đây anh dạy bảo em không tới nỗi nào, trả chút thù lao đi!”

Tay Bắc Minh Dục vặn vô lăng về một bên, để chiếc xe đỗ dưới một gốc cây bên đường, đưa tay ra sau gái cô lôi cô lại gần mình và hôn say đắm.

Lương Nặc kêu lên hai tiếng, bị anh hôn làm cho khó thở, đẩy anh ra nhìn anh: “Con đường này chỉ có thể đi lên núi, anh...anh định lấy cớ để giờ trò lưu manh à?”

“Thế em có để cho anh giở trò lưu manh không?” Bắc Minh Dục cười rồi bỏ cô ra: “Ở đây ngắm cảnh về đêm rất đẹp.”

“Thế nhưng...mẹ em đã bảo em là không được chạy lung tung rồi, thật đấy!”

“Vậy thì em gọi cho mẹ một cuộc điện thoại, nói là đang ở nhà Kỷ Sênh, tối nay không về nhà nữa.”

“Nhỡ.....”

“Không có nhớ nhiếc gì hết!” Bắc Minh Dục lái xe lên đến sườn núi, dừng lại, anh ra lệnh: “Em tự tính xem từ lúc em về tới giờ chúng ta hẹn hò được mấy bữa? Tối nay ở cùng anh một đêm không được à?”

Lương Nặc xoa xoa chiếc điện thoại, không suy nghĩ quá lâu mà đã đồng ý với anh.

Cô cầm chiếc điện thoại, tắt máy đi.

Kỷ Sênh từ trước tới nay đều không mời bọn em đến nhà cậu ấy, hơn nữa lại sắp tết rồi, em cũng không muốn lừa mọi người, tốt nhất là tắt máy đi là được!

“Cũng được,tránh bị ai đó làm phiền.”

Bắc Minh Dục mở cửa xe bước xuống, lấy từ sau xe ra chiếc ba lô: “Xuống xe đi, còn một đoạn đường nữa chúng ta sẽ đi bộ lên.”

“Thật là sẽ qua đêm trên núi?”

Lương Nặc nhìn chiếc ba lô to đùng, hình ảnh lần trước đi cắm trại gặp phải sạt lở đất lại hiện lên trong đầu cô, sắc mặt cô có chút biến đổi.

Bị rắn cắn mười năm còn sợ...cô có chút sợ hãi.

Bắc Minh Dục biết là cô sợ, anh cười cười: “Sợ rồi à?”

“Ai, ai sợ chứ?” Lương Nặc không chịu thừa nhận, cố ý vênh mặt nói kiêu ngạo: “Em....em là lo không có gì ăn em sẽ đói.”

“Đúng là con mèo tham ăn, đi theo anh, sẽ không bỏ đói em đâu.”

Bắc Minh Dục cầm tay cô dắt đi, Lương Nặc có chút không vui rút tay ra tự đi, nhưng trong lòng có chút lo lắng: “Thật sự phải lên trên à? Thực ra cảnh đêm không nhất thiết phải xem trên núi mà!”

“Coi như hôm nay trở giời đi, nhất thiết phải lên núi, em có đi không?”

Lương Nặc mím môi, một lát sau mới đưa tay cho anh, bàn tay to lớn của Bắc Minh Dục nắm trọn lấy tay cô, hơi ấm hai người truyền qua nhau, hai bên đều dùng lực nắm chắc lấy tay của đối phương, từng bước từng bước đi lên đỉnh núi.

Vừa đi Bắc Minh Dục vừa nói: “Ở đây mùa hè có rất nhiều côn trùng, hơn mười năm trước khi anh lần đầu tiên tới Hải Thành đã đến đây một lần, khi đó ham chơi đã cùng Lý Tranh Diễn bắt rất nhiều côn trùng.”

Lương Nặc lần đầu tiên nghe thấy anh chủ động nhắc về thời thơ ấu, cô đột nhiên liên tưởng tới bản báo cáo chẩn đoán thuốc anh uống khi mà Kỷ Sênh đưa cho cô.

“Thiếu gia....?”

“Ừm?”

“Bệnh của anh đã được hơn mười năm chưa?” Lương Nặc hỏi với vẻ rất nghiêm túc và thận trọng.

Bắc Minh Dục đột nhiên liếc nhìn cô: “Ngày trước khi mà vú Hà em bảo giám sát anh uống thuốc, chẳng phải em đã hỏi qua rồi à? Trí nhớ đi đâu rồi? vừa mới nói em thông minh giờ lại ngốc rồi!”

Lương Nặc tức giận nhúm lòng bàn tay anh một cái thật đau.

“Miệng anh đúng là nói toàn lời độc ác.”

“Em hôn nó xem, biết đâu nó lại trở nên thơm hơn đấy.” Bắc Minh Dục nhìn cô cười, cứ thế bước đi nhìn như một tên lưu manh vậy.

Lương Nặc đỏ mặt, mãi một lát sau mới nói: “Thế bệnh của anh là sau khi tới Hải Thành mới phát hay thế nào?”

Bắc Minh Dục không còn nụ cười trên môi nữa, đột nhiên dừng lại, quay người nhìn thẳng vào mắt Lương Nặc: “Em muốn hỏi điều gì?”

“Em.....”

“Em muốn hỏi anh tại sao lại phát bệnh đúng không? Muốn hỏi anh tại sao lại tới Hải Thành? Trước khi anh tới Hải thành đã ở đâu à?”

Một hơi anh tuôn hết ra những câu hỏi liên quan tới chủ đề này, Lương Nặc đơ người ra, sợ anh sẽ hiểu lầm gì vội vàng giải thích: “Không, không phải vậy, em chỉ là muốn hiểu anh hơn thôi.”

“Sau này những vấn đề này em đừng hỏi nữa, quá khứ của anh đã bị chôn vùi rồi, bây giờ anh chỉ có một ngôi nhà là ở Hải Thành này thôi, em hỏi nhiều hơn nữa, biết nhiều hơn cũng chẳng có ý nghĩ gì.”