1001 Đêm Tân Hôn

Chương 188: Lương Nặc trở về rồi




Bắc Minh Dục sau khi tỉnh rượu, đang định gọi đồ ăn từ ngoài mang tới thì điện thoại vang lên.

Lý Tranh Diễn vừa thấy có người bắt máy đã huýt sáo một tiếng, cười điệu cười hồ li: “Thế nào hả? Đêm qua vui vẻ chứ?”

“Vui vẻ cái gì? Ai bảo cậu để tôi một mình ở câu lạc bộ Giang Nam hả?”

“Khốn kiếp!” Lý Tranh DIễn thấy bị oan liền mắng: “Khi tôi đi cậu rõ ràng còn chưa say nhé! Sao lại vừa ngủ dậy bỗng như tên say thế? Tôi trước khi đi chẳng phải đã nói với cậu tôi phải đi đón một khách hàng là gì?”

“Thôi được rồi, tôi không có thời gian mà tranh cãi với cậu!” Bắc Minh Dục buồn bực kéo cổ áo ra.

Anh ngủ dậy lúc đi tắm không cảm thấy cơ thể có gì bất thường, tình hình này chắc đêm qua không xảy ra chuyện gì.

Đang định cúp điện thoại, Lý Tranh DIễn lại nói: “Không đúng cho lắm, vừa mới sáng ra cậu đã nóng nảy thế này, lẽ nào tối qua nhu cầu không được thỏa mãn?”

“Biến....”

“Tiểu Nặc Nặc không chăm sóc tốt cho cậu à?” Lý Tranh DIễn hồn nhiên nói!

Bắc Minh Dục đang định cúp máy bỗng nhiên dừng lại: “Cậu vừa nói cái gì? Lương Năc về rồi?”

“Lẽ nào cậu vẫn chưa gặp cô ấy?” Lý Tranh DIễn cười rung người lên, chất vấn: “Tối qua tận mắt tôi nhìn thấy cô ấy bắt xe đi tới ngự cảnh viên, đừng nói nửa đêm cậu lại về biệt thự nhé! Để cô ấy cô đơn một mình!”

Bắc Minh Dục tức giận: “Câm cái mõm chó cậu lại!”

Sau đó, anh tắt máy, mở danh bạ điện thoại ra, gọi cho Lương Nặc muốn giải thích về việc này, nhưng vừa có chuông anh lại tắt máy luôn.

Vừa mới tỉnh dậy đã nói về việc này, có khi nào thể hiện cho thấy rằng mình bị chột dạ không?

Bắc Minh Dục quyết định tạm thời chưa giải thích, anh muốn tự thân đi gặp mặt Lương Nặc giải thích rõ ràng, gặp mặt nói chuyện sẽ tỏ rõ thành ý của anh hơn là nói chuyện qua điện thoại, có điều khi buổi sáng chuẩn bị đi ra ngoài, vú Hà lại gọi điện tới nói rằng tiểu thư họ xa tới rồi, hi vọng anh có thể về nhà gặp một lát.

Bắc Minh Dục bực bội: “Cô ấy tới thì tới chứ làm sao nữa?”

“Ý của phu nhân là, người thân của cô ấy đều không còn nữa, bây giờ chỉ còn có cậu và phu nhân, hi vọng thiếu gia có thể về gặp cô ấy một lát, để cô ấy không nghĩ là thiếu gia không hoang nghênh cô ấy!”

“Tôi đúng là không hoan nghênh cô ta đấy!”

Bắc Minh Dục không hề khách khí mà nói thẳng, nhưng cuối cùng vẫn lái xe về căn biệt thự một chuyến.

Lương Nặc về tới Lương gia, có thể là do Lương Vân cũng về rồi, Lương phu nhân bây giờ cũng lâu lắm rồi không đánh bài nữa, mọi lo lắng tâm trí đều dồn vào Lương Vân, thậm chí còn bố trí lại toàn bộ căn biệt thự, nhìn vô cùng ấm cúng.

“Nặc Nặc, phòng con mẹ đã cho người làm quét dọn định kỳ đấy, con xem xem còn thiếu gì không, buổi chiều đi mua.”

Lương Nặc cảm động, gật đầu lia lịa: “cảm ơn mẹ, con cảm thấy rất ổn, không thiếu gì cả.”

“Phải nói trước nhé, bây giờ mẹ đang rảnh rỗi có thời gian, con muốn cái gì thì cứ nói ra một tiếng, trước mắt sắp đến Tết rồi, tới lúc đó là mẹ không có thời gian nhiều cho con đâu.”

“Mẹ không phải lo cho con đâu, thiếu gì con sẽ tự đi mua được mà!”

“Ừm, tùy con đấy!” Lương phu nhân đưa mắt nhìn lại phòng Lương Nặc một lượt nữa, nói: “Lẽ nào tốt một lần mà cũng không nhận thì thôi bỏ đi, dù gì thì làm mẹ kế cũng không dễ dàng gì.”

Lương Nặc nuốt nước bọt vào trong, tự quay về phòng mình.

Đúng là thượng đế đóng cảnh cửa này lại thì lại mở ra một cánh cửa khác, lúc trước Lương Vân tuy cướp đi Châu Thụy, thậm chí còn hại bản thân ăn cắp bản thiế kế, nhưng sau đó Châu Thụy phản bội không những làm cho hai chị em cô quan hệ tốt hơn mà cô còn nhận được tình cảm thân thiết từ người mẹ kế.

Lương Nặc trở vào đến phòng, chú ý thấy điện thoại báo có cuộc gọi nhớ.

Khi khìn rõ màn hình hiện tên người gọi, tay cô run lên, Bắc Minh Dục....

Chỉ có một hồi chuông.

Có phải anh sợ rằng bản thân cô sẽ giày cô trách móc anh không tha? Hoặc là, anh không biết phải mở miệng thế nào với cô.

Lương Nặc trong lòng lúc này rất phức tạp, không làm thế nào thể có thể có được dũng khí gọi lại cho anh.

.....

Cùng lúc đó, căn biệt thự Bắc Minh gia vô cùng náo nhiệt.

“Tử Đan, nhanh lại đây!” trên mặt Bắc Minh phu nhân là nụ cười hiền từ, giơ tay vẫy vẫy Tử Đan: “Lúc nhỏ ta đã từng bế con đấy, vừa mới ngày nào mà giờ quay đi quay lại đã lớn thế này rồi!”

“Cô!” An Tử Đan gọi ngọt như đường, dâng lên quà của bản thân: “Đây là chiếc áo lông chồn con nhờ người mang về từ Pháp, là loại khâu tay đấy ạ, thời tiết mùa này vừa hợp để mặc!”

“Đúng là đứa cháu ngoan!” Bắc Minh phu nhân miệng cười mà mắt cũng đang cười hạnh phúc.

Bắc Minh Dục vừa tiến vào đại sảnh đã nhìn thấy người phụ nữ lúc sáng xuất hiện ở ngự cảnh viên.

Anh còn đang hồ nghi không biết có phải cô ta ăn vạ tìm đến tận cửa rồi không thì liền nhìn thấy Bắc Minh phu nhân nắm lấy tay cô ta nói với anh: “Minh Dục, nhanh lại đây, đây là đứa cháu họ của ta ở nơi xa, là em của con, có điều hai người các con cũng cách nhau tới 5, 6 đời, căn bản không còn quan hệ huyết thống nữa rồi!”

Bắc Minh Dục vừa nghe thấy vậy, liếc mắt một lượt nhìn An Tử Đan.

An Tử Đan với bộ dạng đường hoàng đĩnh đạc xòe tay ra có ý bắt tay với anh: “Chào anh họ, lâu quá không gặp, không biết anh còn nhớ em không?”

Cô ta quay người hơi nghiêng một chút, đúng lúc đó khuôn mặt non nớt của cô ta làm cho Bắc Minh Dục cứ tưởng đứng trước mặt anh là Lương Nặc, nhưng rất nhanh, anh lắc lắc đầu cho tỉnh lại, người phụ nữ này khác xa với Lương Nặc.

“chúng ta từng gặp mặt nhau à?” Anh nhếch mép, ngữ khí đầy sự chế nhạo, thêm vào đó là sự uy hiếp.

An Tử Đan cũng không vội, cô ta khẽ cười nói giọng trách móc: “Sao lại chưa từng gặp? Phu nhân nói khi nhỏ anh còn từng bế em đấy!”

“Những việc ngày còn nhỏ tôi đều không nhớ nữa!” ánh mắt Bắc Minh Dục hiện rõ sự tức giận, khinh miệt, anh nhìn Bắc Minh phu nhân: “Sau này nếu chỉ viề để gặp những hạng chó mèo thì Cô đừng gọi con về nhé, công ty cuối năm rồi có cả đống việc đang chờ con giải quyết, con đi trước đây!”

“ĐỨng lại!” Bắc Minh phu nhân nói giọng đanh thép làm người khác lạnh cả sống lưng: “Ngày hôm nay là ngày đầu tiên Tử Đan về, con không thể bớt chút thời gian ngồi ăn cơm cùng cả nhà à?”

“Vợ con có ở đây đâu mà nói là cả nhà?”

“Con,,,,con phải chọc ta tức chết đúng không hả?”

“Cháu trai không dám, con là một tay cô nuôi lớn cơ mà!”

Bắc Minh phu nhân nghe mà tức điên lên, định giơ tay lên đánh Bắc Minh Dục.

An Tử Đan nhanh chóng ôm lấy cánh tay của Bắc Minh phu nhân cười nói: “Cô đừng tức giận nữa ạ, con nghe nói anh họ bây giờ đang nắm giữ và quản lý tập đoàn Bắc Minh, không biết có vị trí nào phù hợp với con không? Đúng lúc con vừa mới tốt nghiệp đại học, đang đau đầu vì vấn đề tìm việc làm.”

“Ta thấy con làm thư ký kè kè bên nó là hợp nhất!” ánh mắt Bắc Minh phu nhân liền thay đổi, nói vội.

Bắc Minh Dục nhìn hai người kẻ tung người hứng, nhếch mép cười nhạo báng: “Vị trí cạnh tôi đều có người đảm nhiệm rồi, nếu cô cứ muốn tới tập đoàn làm thì chỉ có thể từ xuất phát điểm là mức cơ bản nhất như bao người khác, cô có ý kiến gì không?”

Bắc Minh phu nhân không chịu đồng ý: “Nó là em họ của con, đi bên cạnh con vừa là để học hỏi không tốt hơn à?”

“Cách nhau 5, 6 đời lại không có quan hệ huyết thông gì, con việc gì phải phí công phí sức dạy bảo cô ta?”

An Tử Đan có đóng kịch mãi thì cũng không nhịn thêm được nữa, cô ta cắn môi, nói: “Cô à! Con đồng ý với anh họ, thực ra từ mức cơ bản nhất bắt đầu cũng không có gì là không tốt, như vậy biết đâu con còn có thể học hỏi được nhiều hơn ấy!”

“Vất vả cho con rồi!” Bắc Minh phu nhân an ủi cô ta, vỗ nhẹ tay vào lưng cô ta.

“Không đâu ạ!”

Bắc Minh Dục cũng ở lại thêm một lát mang tính tượng trưng, rồi anh cũng rời khỏi căn biệt thự, Bắc minh phu nhân nhìn thấy Bắc Minh Dục rời đi, lập tức hất hết đồ đạc trước mặt, phẫn nộ nói: “Tử Đan, con xem xem anh họ con, càng ngày càng không biết nghe lời rồi!”