1001 Đêm Tân Hôn

Chương 184: Làm theo chỉ dẫn của bạn thân




“Ngốc!” Bắc Minh Dục nói chế giễu: “Thế tí nữa em về nhà kiểu gì?”

“Em đợi mưa ngớt thì về, dù sao thì việc cũng chưa làm xong, không vội!”

Cốc cốc cốc....

Lương Nặc vừa nói xong, cửa phòng làm việc có người gõ, cô quay đầu ra nhìn, Michelson tay đang cầm hai chiếc ô cười cười nhìn cô, anh chỉ tay vào điện thoại rồi lại chỉ tay lên bàn, đem một trong hai chiếc ô đặt lên bàn, tỏ ý bảo cô lát nữa lấy mà dùng.

Lương Nặc nhìn anh đầy vẻ biết ơn, cô bịt loa điện thoại lại, nói: “Cảm ơn cậu, tôi vẫn còn muốn tăng ca thêm lúc nữa mới về cơ!”

“Không cần khách sáo. Cậu nói chuyện điện thoại tiếp đi.”

Lương Nặc lại đem điện thoại để lại gần tai, Bắc Minh Dục với giọng nói không vui ở đầu dây bên kia: “Có phải Là Michelson lại tìm đến em không?”

“Cậu ấy chỉ là có ý tốt cho em mượn cái ô thôi!”

“Trả lại đi.” Bắc Minh Dục lạnh lùng nói: “Anh sẽ cho người đem ô tới cho em, em đem ô trả lại cho cậu ta đi!”

Lương Nặc ngạc nhiên tròn mắt: “Anh...anh không bị bệnh đấy chứ hả?”

“Em nói cái gì?”

“Không...em không nói gì cả!”Lương Nặc lắc lắc đầu, mắt bỗng nhiên sáng lên: “Không cần phiền phức thế đâu, chỉ là một chiếc ô thôi mà, không phải là anh đang ghen đấy chứ?”

Bắc Minh Dục cười hắt ra một tiếng lạnh lùng, ngạo mạn nói: “Ai thèm ghen chứ? anh chỉ là không thích bên cạnh em có người đàn ông khác thôi!”

Tâm trạng ảm đạm trong mấy ngày qua dường như bị câu nói của anh cuốn trôi hết đi.

Lương Nặc lấy tay bịt miệng cười: “Vâng, em biết rồi, anh đúng là ghen rồi!”

“Em.....”

“Em nói sai gì à?”

Hai tai Bắc Minh Dục bắt đầu đỏ lên, không nói gì nữa, chỉ dặn dò cô vài câu rồi tắt máy, Lương Nặc cứ nhìn chiếc điện thoại mà tủm tỉm cười.

Tối đến, Kỷ Sênh lại tiếp tục gửi cho cô bao nhiêu là ảnh, trong các bức ảnh, nữ nhân vật chính liên tục thay đổi, chỉ có nhân vật nam chính là không hề thay đổi – đó chính là Bắc Minh Dục.

Kỷ Sênh nói với giọng lo lắng: “Bắc Minh Dục có khi nào gần đây bị uống nhầm thuốc không? Cứ làm như xem mặt không bằng ấy!”

“Cũng có thế là lão phu nhân ép anh ấy đi xem mặt rồi!” Lương Nặc không can tâm nói.

“Thế cậu có về nước không?”

“Tớ lúc nãy vừa nói chuyện với anh ấy xong!” Lương Nặc cắn môi, như kiểu sắp phải đưa ra một quyết định trọng đại vậy: “Tớ hai ngày gần đây đều bận tối tăm mặt mày để nộp bản thảo thiết kế, , đợi công việc hòm hòm tớ sẽ xin nghỉ vài hôm về nước xem sao!”

“Làm thế là đúng, đừng có ở ngoài mãi thế, cái đám con gái kia nó lại cứ tự cho rằng mình là nữ chủ nhân rồi đấy, cậu không biết đâu, hôm nay còn có đưa nó phát hiện tớ cho người đi theo dõi, còn cho người ra tay đánh cho anh ta một trận, viện phí lên tới mấy nghìn đấy, xót hết cả ruột!”

“Hả? Thế người không sao chứ?”

“Không chết được nhưng chắc không thể vận động trong một thời gian ngắn”. Kỷ Sênh vừa gặm táo vừa nói ngồm ngoàm, cô đột nhiên nhả miếng táo ra rồi nói: “Đúng rồi, cậu bỏ hết mấy bộ đồ nội y trước đây đi, nếu đã quyết định về nước một chuyến thì phải coi chừng chồng cậu cho chặt chứ?”

Lương Nặc đỏ mặt lên: “Cậu đang nói cái gì đấy?”

“Lẽ nào tớ nói sai rồi? Cậu đã quyết định về nước như thế thì chắc chắn sẽ cùng chồng cậu này kia....tin tớ đi, mặc đồ gợi cảm chút sẽ làm anh ấy hưng phân hơn, đồng thời cũng là để nhắc nhở những người phụ nữ ngoài kia, ai mới là nương nương chính cung.”

Lương Nặc bĩu môi: “ Tớ có phải bị ruồng bỏ gì đâu, việc gì phải so sánh với bọn họ thế chứ?”

“Haiz, nếu như không phải nhà anh ấy có cái bà già cố chấp kia thì giờ cậu vẫn là chính cung còn gì, nghe lời tớ, không sai được đâu!”

Sáng ngày hôm sau, Lương Nặc nằm lăn đi lăn lại không ngủ được, sau đó ngại ngùng đi tới cửa hàng bán đồ ngủ gợi cảm, vì là buổi sáng mới mở cửa nên người không nhiều, nhưng dù có như vậy, Lương Nặc vẫn hơi đỏ mặt tiến vào bên trong.

Lời thúc giục của Kỷ Sênh lại được gửi đến!

“Đã mua chưa vậy? mua rồi thì chụp ảnh gửi qua tớ xem nào, tớ sẽ giúp cậu chỉ đạo toàn quá trình!”

Lương Nặc bĩu môi: “Nói nghe như kiểu bản thân cậu đã trải qua trăm trận rồi ấy!”

Nhân viên cửa hàng nhìn thấy chiếc nhẫn trên tay Lương Nặc, cười tươi như hoa, hai mắt thì híp cả lại không nhìn thấy mặt trời đâu: “Tiểu thư, xin hỏi cô muốn tìm gì ạ?”

“Tôi.....”

Lương Nặc lắp ba lắp bắp, không biết nên nói thế nào, nhân viên cửa hàng thoán nhìn vào mắt cô, sau đó chỉ lên một loại áo ngực đang được ngoắc trên giá: “Tiểu thư có muốn xem loại áo này không? Loại này mặc vào có thể làm cho ta có cảm giác to hơn đấy.”

“Hả?” Lương Nặc chớp chớp mắt không hiểu, nhân viên cửa hàng lại nói: “Loại áo ngực này có hiệu quả vô cùng rõ rệt, chỉ cần mặc vào là dường như có thể thay đổi cả thể hình đấy!”

Nhân viên cửa hàng cầm hẳn ra ướm ướm cho cô, mặt Lương Nặc đỏ lên như thể máu dồn hết lên mặt.

“Không cần đâu, tôi không cần loại này!”

Nhân viên cửa hàng lại giới thiệu cho cô những loại khác: “Phụ nữ là phải tự đối xử tốt với bản thân, như vậy mới có thể hấp dẫn đàn ông được, hay là tiểu thư lại xem loại này đi, mặc vào hiệu quả cũng không kém loại kia đâu.”

“Không, không caand đâu, tôi tự xem được rồi, không cần phiền tới cô đâu.”

Nói xong, Lương Nặc liền đi vội ra xem những hàng được bày trên giá phía ngoài, chuẩn bị tự bản thân mình chọn, nhân viên cửa hàng nhìn thấy vậy, nhếch mép cười khinh rẻ rồi tự nói một mình: “Sớm nói là muốn mua những loại hàng đó thì tôi đây đã chẳng thèm giới thiệu những đồ vừa rồi.”

Lương Nặc ngước đầu nhìn vào những thứ đồ với kích thước lớn nhỏ khác nhau, có chút kỳ lạ.

Cô tiện tay cầm lấy một con sóc nhỏ, lắc đi lắc lại cảm thấy hay hay, lúc này,lại có tín hiệu của Kỷ Sênh, nhưng không phải điện thoại mà là cuộc gọi Video, Lương Nặc hỏi nhân viên cửa hàng xem ở đây có wifi không, sau đó đỏ mặt gọi lại cho Kỷ Sênh.

Hai người nhìn nhau qua Video, Kỷ Sênh sốt sắng nói: “Tớ phải chạy hẳn ra cổng thư viện để bắt mạng cho mạnh đấy, nhanh lên , cho tớ xem xem cậu đã mua gì rồi?”

Lương Nặc ngốc nghếch đưa ống kính sang một bên, Kỷ Sênh vừa nhìn thấy con sóc nhỏ trên tay Lương Nặc mà cô giật mình hét lớn: “Trời ơi! Nặc Nặc, cậu đúng là hỏng rồi! Tớ chỉ bảo cậu đi mua nội y, thế mà cậu đến cái này cũng muốn mua, cậu đúng là...trẻ con lắm cái không dạy cũng biết!”

“Cái này là cái gì?” Lương Nặc ngơ người không hiểu.

Kỷ Sênh vừa cười vừa nói: “Cái này à! Cậu đi hỏi nhân viên cửa hàng đi sẽ rõ, xem xem có phải là loại co dãn lắc qua lắc lại được không, nói chung nó là loại dùng để .... à mà thôi...vợ chồng cậu đúng là, loại gì cũng chơi được!”

Lương Nặc như hiểu được điều gì qua ánh mắt trêu chọc của Kỷ Sênh, cô run tay thả luôn con sóc nhỏ rơi xuống đất, cô cắn môi: “Không phải vậy, là tớ không biết, cứ nghĩ nó chỉ là một loại đồ chơi bình thường!”

Lúc này Lương Nặc mới lại nhìn xuống giá để những đồ bên trong, cô mới lờ mờ hiểu ra, cô lắc lắc đầu, vội vàng đem con sóc đặt lại chỗ cũ, rồi nhanh chóng chọn vài bộ đồ nội y gợi cảm sau đó đi nhanh ra khỏi cửa hàng.

Hai ngày sau, Lương Nặc tăng ca liên tục để cho ra bản thảo thiết kế.

“Michelson, tôi có chút việ riêng phải về Hải Thành một chuyến, những việc còn lại cậu có thể giúp tôi không? Tới lúc nói về bản quyền chúng ta chia nhau ra mỗi người đều có phần.”

“Cậu muốn về vào thời điểm này?” Michelson ngạc nhiên không hiểu: “Hình như thời gian thực tập cũng không còn bao lâu nữa mà!”

Lương Nặc chắp tay lại: “Phiền cậu đấy, tôi nhất định phải về một chuyến!”

“Thôi được rồi!”

Sau khi bàn giao công việc, Lương Nặc viết giấy xin nghỉ phép, lên máy bay bay về Hải Thành, khi ở trên máy bay, cô cầm vali hành lí của mình mà trước mắt không ngừng hiện ra hình ảnh lúc trước Lý Tranh Diễn đem tặng vợ chồng cô một loạt đồ nội y gợi cảm.

Lúc đó, cô cứ tưởng anh không hề để ý tới thân thể cô, lại còn thấy phản cảm nếu cô mặc những đồ đó, nhưng bây giờ....cô lại là người chủ động đi mua những đồ này.

Hi vọng, ngày mai có thể cho anh một niềm vui bất ngờ.