1001 Đêm Tân Hôn

Chương 183: Bắc Minh Dục đi tìm phụ nữ




C&A sau khi có được viên kim cương quý giá, trong buổi đại hội tổng kết cuối năm, trước mặt toàn thể nhân viên, một lần nữa biểu dương Lương Nặc.

Giám đốc đem những yêu cầu cũng như nội dung công việc của bộ thiết kế sản phẩm bằng kim cương hồng giao cho Lương Nặc.

“Wiliam là người rất tốt, nếu cô có gì khó khăn có thể đi tới gặp ông ấy nhờ chỉ bảo.” Giám đốc có chút lo lắng về năng lực của Lương Nặc, còn nhấn mạnh thêm: “Tuy kim cương màu xanh da trời đã cầm được tới tay nhưng đó chỉ là bước đầu tiên, cho nên trong năm sau, sản phẩm mở màn cho một năm mới vẫn là bộ sản phầm bằng kim cương hồng này, tôi hi vọng cô sẽ nỗ lực hêt sức mình.”

Lương Nặc gật đầu bảo đảm: “Cảm ơn công ty đã cho tôi cơ hội này, tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức mình.”

“Ừm.”

Tối đến, Lương Nặc tăng ca thêm một giờ đồng hồ, đem lịch sử thiết kế các năm ra nghiêm cứu một lượt, về tới nhà cũng đã gần 9 giờ tối, nghĩ tới Hải Thành giờ này chắc cũng tầm ba giờ sáng rồi, cô không muốn làm phiền Bắc Minh Dục nữa.

Theo thói quen, cô vào mạng QQ, liền phát hiện Kỷ Sênh đã gọi cô mấy lần rồi.

“Có chuyện gì vậy?”

Sau khi gửi tin nhắn đi, Lương Nặc không mấy hi vọng Kỷ Sênh sẽ trả lời cô ngay nhưng kết quả chỉ vài phút sau, Kỷ Sênh liền gửi tin nhắn trả lời: “Cuối cùng thì cậu cũng trả lời tin nhắn, cậu mà còn không nhanh nhanh về thì người đàn ông của cậu sắp bay mất rồi đấy!”

“Cậu nói thế là ý gì?”

Kỷ Sênh nhanh chóng gửi cho Lương Nặc vài bức ảnh, Lương Nặc kích chuột mở ảnh ra xem, nhân vật trong bức ảnh đó chính là Bắc Minh Dục, anh đang cũng một người con gái trẻ trung đang ôm lấy nhau rất thân mật ngọt ngào, trong ánh mắt còn là nụ cười hạnh phúc.

Lương Nặc giật mình, tay run lên cầm cập: “Cậu lấy đâu ra nhưng bức ảnh này thế?”

“Chính mắt tớ nhìn thấy” Kỷ Sênh nhắn lại: “Anh rể của Tiêu Hàn hôm nay ở câu lạc bộ cao cấp Giang Nam, tớ với Tiêu Hàn cùng nhau qua đó tìm người, kết quả liền nhìn thấy cảnh này, tớ đã phải xác nhận chắc chắc mới dám nói với cậu, đó chính xác là người đàn ông của cậu.”

“Không thể nào!” Lương Nặc nhấn mạnh, trả lời Kỷ Sênh: “Sự việc này chắc chắn có sự hiểu lầm gì đó, anh ấy không thể nào thích người khác được.”

“Trời, thế ngộ nhỡ là người phụ nữ đó quyến rũ anh ấy thì sao, anh ấy nhất thời không giữ được mình? Lại nói nữa, Bắc Minh phu nhân vẫn như con hổ ấy, lấy cái chết ra để dọa, ép Bắc Minh Dục phải ở cùng người phụ nữ khác thì sao?”

Lương Nặc nheo mày chặt lại với nhau: “Vậy cậu thấy tớ nên làm thế nào bây giờ?”

“Từ chức, lập tức về nước kè kè bên anh ấy chứ sao!”

Kỷ Sênh nói không cần nghĩ.

Lương Nặc mặt thì nhăn lại, hai tay nắm chặt vào nhau: “Khó khăn lắm tớ mới có được một cơ hôi, bây giờ mà từ chức....tớ có chút không đành lòng, hơn nữa, ngộ nhỡ sự việc không phải như chúng ta nghĩ thì sao, tớ cứ vội vàng về Hải Thành, chẳng phải làm thiếu gia càng thêm khó xử à?”

Kỷ Sênh đơ người ra một giây, sau đó lấy tay chống cằm, cười: “Sao mà thấy cậu vừa mới ra ngoài một thời gian ngắn, não hình như hoạt động hiệu quả hơn hẳn ấy.”

“....Tớ vốn dĩ có phải kẻ đần đâu.” Lương Nặc bĩu môi.

“Thế thì thế này đi, tớ sẽ tìm một tên thám tử tư đi theo chồng cậu vài hôm, nếu bình thường thì coi như tớ đầu óc thiển cận, có điều nếu thực sự có vấn đề gì, cậu phải lập tức về nước ngay đấy.”

Lương Nặc nghe thấy những lời này trong lòng vẫn có chút cảm giác lo lắng khó nói thành lời.

Nếu thực sự anh ấy ở cùng người phụ nữ khác, cô có trở về thì có tác dụng gì chứ? giữa bọn họ, lại còn có lão phu nhân vướng ở giữa nữa...nếu anh ấy thực sự thay lòng đồi dạ rồi thì tình cảm của họ cũng nên chấm dứt.

“Anh ấy không phải loại phong lưu lăng nhăng như Lý thiếu gia đâu, tớ tin tưởng anh ấy!”

Ngày hôm sau, Lương Nặc đi làm với đôi mắt thâm sì nhìn như gấu trúc, vừa làm việc vừa ngáp ngắn ngáp dài, thiếu chút nữa thì gục cả xuống bàn làm việc mà ngủ.

Michelson nhắc nhở cô: “Tuy bộ sản phầm kim cương hồng này là sản phẩm của các ngôi sao đặt hàng, nhưng cậu cũng không cần phải khổ sở thế chứ? chồng cậu cũng cho phép cậu thức đêm thế à?”

“Anh ấy đã về nước rồi!” Lương Nặc lắc đầu, giải thích: “Tối qua tôi nói chuyện cùng với bạn thân, không phải thức để thiết kế đâu.”

“Chồng cậu đi rồi?” Michelson đơ người ra: “Sao tôi cứ thấy hai vợ chồng cậu gần nhau thì ít mà xa nhau thì nhiều thế nhỉ?”

“Bọn tôi....” Lương Nặc không biết phải giải thích như thế nào cho anh bạn đồng nghiệp tốt bụng, liền nói: “Một hai câu thì nói không rõ ràng được, à đúng rồi, cậu có thể giúp tôi xem chỗ này chút không? Sao tôi cứ cảm thấy thiếu đi chút cảm giác lập thể gì đó.”

Michelson thấy cô có vẻ không muốn nói thêm về vấn đề cá nhân nên cũng không gượng ép, đi lại gần giúp cô xem bản vẽ, đưa ra ý kiến cá nhân.

...................

Bắc Minh phu nhân luôn lấy sự việc trước đêm tân hôn ba hôm ra để uy hiếp Bắc Minh Dục, thậm chí còn giới thiệu cho anh vô số con gái, Bắc Minh Dục mỗi hôm gặp một người, cảm giác như đầu đang to cả lên.

“Cô à! Con đã nói bao nhiêu lần rồi, đừng có ép con gặp phụ nữ nữa.”

“Thế con còn muốn thế nào? Đợi cái con rẻ rách Lương Nặc kia trở về? Ta nói cho con biết, nếu cô ta dám xuất hiện trước mặt ta, ta sẽ làm cho cô ta lập tức biến khỏi thế giới này.”

Bắc Minh Dục thở dài ngán ngẩm, nheo mày lại: “Cô cứ phải cố chấp như vậy à?”

Lý đạo trưởng vẫn luôn nghiên cứu về bản mệnh của cô ta, bây giờ đang là thiên sát cô tinh, nếu ở bên cạnh con không những sẽ hại chết con mà còn chôn theo cả cái gia tộc Bắc Minh này, hậu quả như thế mà ta không thể cố chấp à?

“Cô.....”

“Con đừng tưởng ta không biết gì, lần trước con nói con đi Bỉ nhưng thực tế là con đã đi Pháp, lại còn đi cả Nam Phi nữa, cha của người phụ trách mỏ khai thác kim cương ở Nam Phi là bạn tốt của ta bao nhiêu năm nay, con tưởng là ông ta sẽ lừa ta à?”

“Thế rốt cuộc Cô muốn thế nào?” Bắc Minh Dục nhắc tới vấn đề này vô số lần, Bắc Minh phu nhân chỉ lạnh lùng cười hắt ra một tiếng, đồng thời cũng vô số lần trả lời với cùng một đáp án: “Đổi người phụ nữ khác, cắt đứt triệt để mọi quan hện với Lương Nặc, lén lút với ta cũng không có tác dụng gì đâu.”

“Cô nằm mơ!”

Bắc Minh Dục đứng dậy bước đi, Bắc Minh phu nhân cũng không thèm tức giận, đợi Bắc Minh DỤc đi khuất, bà ta mới gọi vú Hà đến, hỏi: “Chuẩn bị thế nào rồi?”

“Theo lời dặn của phu nhân, sơm đã chuẩn bị xong hết rồi à, chỉ đợi cá cắn câu thôi ạ!”

Bắc Minh phu nhân từ từ nhắm mắt lại, che đi sự thâm độc chứa đựng trong đôi mắt lạnh lùng đó, ngón tay đặt lên bàn khẽ gõ gõ, phát ra thứ âm thanh từ từ chậm rãi với nhịp điệu rõ ràng, một lúc sau, bà ta đột nhiên mở mắt, ra lệnh một cách lãnh đạm: “Nếu đã không cắt đứt được gốc tình, vậy thì xử cô ta!”

*

Liên tiếp ba ngày trời, Lương Nặc bận tối mắt tối mũi lại, cô chạy đi chạy lại giữa công ty và thư viện, đến thời gian lên mạng cũng chẳng có nhiều, có điều thỉnh thoảng cũng rút điện thoại ra xem, những lúc như thế cô đều thấy tin nhắn Bắc Minh Dục gửi đến.

Trong lòng cô có sự đoán biết khác với thường lệ, nhưng cũng không dám đi kiểm chứng, chỉ có thể nỗ lực làm việc hơn, nhằm che lấp đi nỗi sợ hãi đang bị dồn nén trong tim.

Bảy giờ tối, Hải Thành lúc đó là 11 giờ, Bắc Minh Dục tắm xong, quấn chiếc khăn tắm thả mình nằm trên giường.

Nhận được điện thoại của Bắc Minh Dục, Lương Nặc tự nhiên lại muốn tắt đi, cô sợ anh sẽ nói những lời không tốt, nhưng cuối cùng vẫn lấy hết dũng khí ấn nút nghe.

“Về tới nhà chưa?” trong lời nói của anh có thể cảm nhận thấy sự đau đớn, bất lực.

“Em chưa, tối nay em tăng ca thêm một tiếng, có điều cũng sắp về rồi!”

“Hải Thành bây giờ đang mưa, thời tiết bên em giờ thế nào?”

Lương Nặc đứng trước cửa sổ, nhìn ra phía ngoài: “Bên em cũng thế, Hải Thành mưa to không? Bên em mưa to lắm, buổi chiều lẽ ra em còn muốn đi tới thư viện nhưng mưa to quá không đi được.”

“Cũng không to lắm!” Bắc Minh Dục trả lời với giọng dịu dàng hiếm có, ai hỏi quan tâm: “Em mang ô không đấy?”

“Em không!” Lương Nặc kìm giọng xuống, nói: “Tối qua em mệt quá, sáng nay lại dậy muộn, đi thẳng tới chỗ làm luôn, ai biết được buổi trưa lại mưa to thế chứ!”