1001 Đêm Tân Hôn

Chương 168: Đẹp trai không




Tin tức xấu đến từ quy tắc ngầm trong văn phòng, tiêu diệt tin xấu đó đến từ việc công khai chuyện tình cảm yêu đương.

Rio và Delia đứng trước các loại đài báo liền trở thành một cặp đôi đang yêu nhau nồng thắm, nhưng rất nhiều người đã hỏi về cuộc sống đời tư của Delia cùng những hình ảnh cô ta ở hộp đêm, quán bar để đả kích cô ta, đồng thời chất vất Rio có để ý những điều đó không.

Rio cười tươi như hoa, đặt tay lên vai Delia nói: “Không để ý, những điều trước đây đều là quá khứ rồi.”

Tới lúc ti vi phát đoạn trả lời đó, Lương Nặc chống tay lên cằm nghĩ: Đây mới thực sự là những diễn viên có kĩ năng diễn.

Sau khi những tin đồn lắng dịu xuống, Lương Nặc chủ động đổi giáo viên hướng dẫn, cùng với Michelson một giáo viên là Wier, vị giáo viên này tính tình rất tốt, nhiệt tình, luôn dạy hai người họ những kĩ năng khác nhau mang đúng tính chất hướng dẫn sinh viên thực tập.

Rio cũng kiêng dè Lương Nặc hơn, không tìm đến cô gây phiền phức nữa, hai bên đều yên bình không ai đụng tới ai.

Giữa tháng, công ty tổ chức cho thực tập sinh đi tham quan một mỏ kim cương ở Nam Phi.

Do Nam Phi có chút bất ổn, khi giám đốc công ty đưa bọn họ đi, nhắc đi nhắc lại bọn họ phải nghe lời, nếu không có xảy ra chuyện gì thì rất rắc rối.

Khi Bắc Minh Dục từ Bỉ bay tới Pari thì đã biết được mọi chuyện Lương Nặc đã phải trải qua trong thời gian qua.

Nhìn thư ký Tôn nộp lên những tài liệu và báo cáo, anh để lộ rõ dự tán thưởng vui mừng trên nét mặt.

Xem ra, cô ấy trưởng thành thật rồi!

Thư ký Tôn đứng bên cạnh anh: “Thiếu gia, công ty thiếu phu nhân tổ chức cho thực tập sinh đi tham quan mỏ kim cương ở Nam Phi, khả năng sáng mai sẽ xuất phát, thiếu gia tối nay có muốn đi tìm thiếu phu nhân không ạ?”

“Sao trung hợp thế? Sáng mai đã đi rồi?”

“Đúng vậy!” thư ký Tôn gật đầu.

Bắc Minh Dục liếc nhìn thư ký Tôn với ánh mắt có phần tức giận: “Không phải anh đã điều tra rõ thời gian rồi à?”

“Cái này.....”

Bắc Minh Dục không đợi thư ký Tôn nói hết, liền đứng dậy đi tới chiếc gương treo trên tường, chỉnh lại bọ vest đang mặc trên người, chải lại mái tóc, ghé sát mình vào gương, rồi hỏi: “Đẹp trai không?”

Thư ký Tôn đơ người mắt mở tròn: “Hả?”

“Tôi nói, thiếu gia nhà anh là tôi đây có đẹp trai không?”

Thư ký Tôn vội vàng gật đầu lia lịa: “Đẹp trai, thiếu gia là người đẹp trai nhất tôi từng gặp.....” a men, anh ta chỉ là đang nói một lời nói dối vô hại.

“Sao tôi cứ cảm thấy tóc phía bên này có chút gì đó không ổn? Loạn hết cả lên?” Bắc Minh Dục quay đầu sang trái, rồi lại quay sang phải, có chút không vui rồi dặn dò: “Đi liên hệ giúp tôi một nhà tạo mẫu tóc.”

Thư ký Tôn: “..........”

Hai giờ đồng hồ sau: “Đã gần 20 giờ 30 phút.”

Bắc Minh Dục đổi hẳn một kiểu tóc thời thượng, còn đặc biệt sịt gôm lên mái tóc, tự đứng trước gương nhìn bản thân mình một lúc rồi mới hài lòng mãn nguyện để đi tìm Lương Nặc.

Nhưng gõ cửa cả nửa ngày mà chẳng có ai trả lời.

“Có phải thiếu phu nhân đã ngủ rồi không?”

“Gọi điện cho cô ấy.” Bắc Minh Dục nheo mày sốt ruột, lạnh lùng nói với thư ký Tôn.

Rất nhanh điện thoại của Lương Nặc đã có chuông, Lương Nặc ngủ trong cơn mơ màng chứ chưa sâu giấc, giọng nói có chút lè nhè: “A lô!”

“Thiếu....Lương tiểu thư? Cô có ở nhà không vậy? tôi là thư ký Tôn đây! Đúng lúc tôi tới Pari công tác, tiện thể đến thăm cô và có món quà nhỏ tặng cô, có tiện nếu mở cửa cho tôi không?”

Lương Nặc mãi mới nhớ ra là thư ký Tôn, lắp ba lắp bắp nói: “Xin lỗi, công ty chúng tôi tổ chức cho thực tập sinh đi thăm quan mỏ kim cương, tôi bây giờ đang ở cùng với đồng nghiệp, mai đi thẳng ra sân bay.....còn quà thì....thực sự không cần thiết đâu.....”

Thư ký Tôn còn chưa kịp trả lời đã cảm thấy người đàn ông đứng cạnh anh ta thì đang như chiếc máy lạnh biết di chuyển, đang làm giảm nhiệt độ xung quanh xuống vậy.

“Thiếu....thiếu phu nhân, không vội, tôi đợi cô về, dù sao thì tạm thời tôi cũng chưa về nước.”

Nói xong, thư ký Tôn tắt máy, đang định quay ra an ủi Bắc Minh Dục thì nghe thấy anh nói: “Đặt vé máy bay đi Nam Phi!”

“Thiếu...thiếu gia...cậu không phải đang đùa đấy chứ?”

Bắc Minh Dục không trả lời anh ta, mà hỏi lại: “Tôi nhớ, hình như tập đoàn cũng có một mỏ kim cương ở Nam Phi thì phải?”

“Đúng vậy, Sản lượng hàng năm thu về ở mức trung bình, từ trước tới nay đều có những chuyên gia về lĩnh vực này quản lý.”

“Liên hệ với người phụ trách, nói rằng mai tôi sẽ tới nơi.”

Bắc Minh Dục đưa ra quyết định cuối cùng, thư ký Tôn muốn khóc mà không ra được nước mắt, bọn họ đã ngồi liên tiếp hai mươi mấy tiếng đồng hồ trên máy bay rồi.

Sáng ngày hôm sau, Lương Nặc cùng với đồng nghiệp lên máy bay, Michelson cũng rất nhiệt tình ân cần giúp cô xách hành lý, thực ra đồ cũng không nhiều, chỉ là một chiếc vali loại nhỏ, bên trong có vài bộ quần áo.

Khoang thương gia cũng không đông người lắm, Michelson và Lương Nặc cùng ngồi một hàng ghế, khi chưa bay, hai người ngồi nói chuyện về tất cả những tin tức diễn ra gần đây.

Máy bay cất cánh, Lương Nặc đúng giờ tắt máy điện thoại sau đó cô ngả đầu vào ghế ngủ.

Cô chưa đi tới Nam Phi bao giờ, càng chưa bao giờ có cơ hội tham quan mỏ kim cương, chỉ nghĩ tới thôi cô đều thấy rất vui mừng, bây giờ việc đầu tiên cần làm là phải ngủ bổ sung, giữ sức khỏe, Michelson hỏi tiếp viên hàng không để lấy một chiếc chăn mỏng đắp lên người cho cô.

ở một hàng ghế không xa, một đôi mắt mở to nhìn chằm chằm diễn biến cảnh tượng đó.

Buổi trưa mọi người ăn cơm trên máy bay, buổi chiều tầm 3, 4 giờ bọn họ liền tới Nam Phi.

Do sân bay cách mỏ kim cương một đoạn đường rất dài, những người chịu trách nhiệm đưa đội thực tập sinh liền dẫn họ tới một khách sạn gần đó để nghỉ ngơi lại một đêm, đợi tới sáng ngày mai sẽ liên lạc với người phụ trách mỏ kim cương để đưa bọn họ đi thăm quan.

Tối đến, Lương Nặc được phân vào ở cùng phòng với một nữ thực tập sinh khác, ăn cơm tối xong cô vội vàng tắm, đem đồ thu dọn gọn gàng sạch sẽ rồi đi ngủ sớm để đợi tới ngày mai đi thăm mỏ kim cương.

Nhưng sáng ngày hôm sau, đội phục trách đưa họ đi với khuôn mặt có lỗi nhìn bọn họ: “Mỏ kim cương mà chúng ta vốn dĩ muốn thăm quan có chút trục trặc nội bộ, lần này không thể hợp tác với chúng ta rồi.”

“Vậy lần này chúng ta đi chẳng phải công cốc à?” có người hỏi.

Người phụ trách lúng túng giải thích: “Coi như vậy! một giờ đồng hồ trước, chúng tôi vừa liên hệ với người phụ trách của một mỏ kim cương khác qua điện thoại, bọn họ đồng ý cho chúng ta tới thăm quan nhưng.....”

“Nhưng làm sao?”

“quản lý của cơ sở khai thác kim cương này vô cùng nghiêm ngặt, bảo an đều được trang bị súng! Cho nên! Tôi vẫn đang đắn đo do dự, rốt cuộc có nên đi hay không.....”

“Trời! Lại còn có súng?” có người kích động lớn tiếng: “Thầy à! Chúng ta đi đi! Chẳng lẽ tới đây rồi mà lại ra về tay trắng?”

Lương Nặc cũng cảm thấy nên đi, ngồi bao nhiêu lâu trên máy bay như thế, không thể công cốc được.

Michelson đưa ra đề nghị: “Lat nữa chúng ta cứ 3 – 5 người phân thành một nhóm, chọn ra một người nhóm trưởng, thành viên các nhóm đều bắt buộc phải nghe theo lời nhóm trưởng mình, thầy, như vậy có lẽ sẽ tốt hơn, chúng ta đi được chứ?”

Nhìn thấy tinh thần mong chờ của các thực tập sinh, đội phục trách đưa họ đi cuối cùng cũng đã đồng ý.

Nửa giờ đồng hồ sau, hai chiếc xe ô tô tới đón bọn họ đi thẳng tới cơ sở khai thác kim cương, nhìn bốn phía càng lúc càng mênh mông, Lương Nặc cảm thấy mắt cô đột nhiên giật lên liên tục.

Nháy mắt bên trái là có việc tốt, nháy mắt bên phải là gặp họa.

Lẽ nào sắp xảy ra chuyện gì? Hai bên mắt đều nháy? Thế thì sẽ gặp việc tốt hay việc xấu đây?

Lương Nặc đưa ánh mắt nhìn khắp những người đồng nghiệp cũng là những thực tập sinh đang ngồi trên ghế, ngoài Delia đang dựa đầu vào cửa sổ ngủ, tất cả những người khác đều đang rất hào hứng và vui vẻ.

Chắc là....do cô nghĩ nhiều quá thôi?

Ở đây là Nam Phi, có thể xảy ra chuyện gì được chứ?

Từ đường cao tốc rẽ vào và đi qua hai con đường nhỏ hơn, rồi lại đi qua sườn hai dãy núi, đường hẹp với độ dốc cao làm cho nhưng ai yếu tim sợ không nói thành lời.

Khi mà mọi người đều đang rất sợ hãi, im lặng thì tài xế liền dừng xe lại, khuôn mặt không biểu cảm gì đứng lên nói: “Tới nơi rồi, mọi người có thể xuống xe.”