1001 Cách Xuyên Không Cùng Vai Ác

Chương 75: TG3 "Câu nói quen tai."(11)




Mấy lần lì lợm không buông, Tân Mai bất ngờ lao lên người Hạ Dĩ Dạ. Anh ta nhất thời mất trọng tâm trượt chân nghênh đón cô mà nằm ngã ngửa trên mặt sàn.


Phía dưới lưng lót thảm trải sàn dày dặn cao cấp, chẳng qua bị thiếu nữ thể trọng mềm nhẹ tựa trẻ con đè trên người rõ ràng không hề hấn đau đớn gì lại làm tim anh dồn dập nảy lên, hạ thân bất ngờ nổi lên phản ứng.


Anh như đang ôm quả bom trên người, bàn tay lúng túng đến không biết đặt đâu cho đúng.


Vật sát thương cực lớn này còn ngây ngô không hiểu chuyện, tay nhỏ chống lên ngực anh muốn mượn thế ngồi thẳng lưng, sức lực nhỏ yếu kia giống như trêu đùa gãi ngứa trên cơ bắp anh, thơm mềm cơ thể còn mang theo nồng nàn hương hoa ập đến làm Hạ Dĩ Dạ thần trí thêm một trận chao đảo, phát ngốc.


Tân Mai nhân cơ hội Hạ Dĩ Dạ ngơ ngẩn, hai chân khoá trụ eo anh ta.


Cúi người, đồng tử đen lúng liếng, tinh quang ánh cầu vòng mắt đối mắt với Hạ Dĩ Dạ.


Một cổ nồng đậm bách hoa tinh tế dễ ngửi lan toả, phát hiện thiếu nữ tư thế thân mật ngồi lên người anh, làm cổ họng Hạ Dĩ Dạ một trận khát khô. Anh mất tự nhiên né tránh mắt cô, hầu kết giật giật thanh âm rất mềm mỏng không tia khiển trách: "Na Na đừng nghịch, mau ngồi dậy."


Tân Mai tinh thần lực tụ tập phát ra tập trung khống chế ý thức anh ta, vừa nghe câu nói kia xém chút kinh mạch đứt gãy.


Mẹ nó, đầu cô đã đau như vậy mà tên trâu bò Hạ Dĩ Dạ tinh thần thép bất biến.


Cô không tin, thử lại lần nữa.


Đôi mắt to tròn căng ra hết cỡ, hai tay banh mặt anh, ép anh nhìn thẳng cô.


Khoảnh khắc bốn con ngươi sâu thẩm đối nhau tựa như thế giới xung quanh chỉ còn hai người bọn họ, thời gian đều đang ngưng động, trong mắt Hạ Dĩ Dạ có thể thấy Tân Mai bóng hình, cô xinh đẹp đồng tử cũng cất chứa hình bóng anh trong đó.


Như quỷ nhập thân cánh tay anh không nghe sai xử, bàn tay bất ngờ tập kích vươn lên ấn xuống đầu thiếu nữ, trên môi Tân Mai chợt cảm nhận một mảnh mềm mại xúc cảm, cô trừng to hai mắt.


Hạ Dĩ Dạ cánh môi khẽ mút lấy đôi môi vốn đã sưng mọng của Tân Mai.


Tư Vực khi nãy chà đạp môi cô.


Bây giờ lại tới một người.


Ót bị người ta hung hăng túm, Hạ Dĩ Dạ khí thế hừng hực gặm cắn môi cô, thật giống muốn khi dễ cho miệng cô sưng thêm.


Tân Mai khó chịu nguầy nguậy đầu né tránh ngay lập tức muốn ngồi dậy, nhưng chốc lát phát giác hai chân nhũn ra, thể lực cô đã tiêu tốn nghiêm trọng vì Tư Vực, chân hồi lâu không hoạt động bắt buộc duy trì chết một tư thế trên người Hạ Dĩ Dạ, cô càng gấp ngồi dậy cẳng chân phản nghịch của mình càng luống cuống run rẩy chống đối chủ nhân. Cô xấu hổ bưng mặt không cần xem cũng biết dáng vẻ anh ta lúc này ắt hẳn đắc ý cho là cô cố tình làm ra vẻ câu dẫn anh ta.


Cô ngồi không chú ý hình tượng nên không biết tà váy vén lên rất cao, thon dài trắng nõn đùi ngọc nhu nhược khoá trên eo anh.


Hạ Dĩ Dĩ nhướng người, một tay bóp lấy eo cô một tay tham lam lôi kéo đầu nhỏ của cô dán lên mặt mình. Cả hai gần tới mức có thể nghe thấy nhịp thở từ đối phương.


Hạ Dĩ Dạ cảm thấy càng ngày càng ngửi nghiện mùi hương trên cơ thể cô. Lần trước nhìn cô cùng người khác răng môi hôn nhau, không biết vì sao cảm xúc ghen ghét dâng trào đến ngực đau quặng thắt, trăm lần âm thầm nghiến răng tự hỏi tại sao người cùng cô hôn không phải anh.


Hạ Dĩ Dạ tự biết mình đê tiện, nhưng một khi anh tường tận nhận thức được bản thân muốn đạt đến gì, thì nhất định phải đoạt cho bằng được, ngọc nát đá tan cũng không chấp thuận được việc người mình thích thân mật cùng người khác.


Anh nghĩ sẽ sớm nói rõ ràng cùng Tưởng Kinh Hồng, mới có thể danh chính ngôn thuận theo đuổi cô.


Nhưng mà cô cứ nhiều lần cố tình ở trước giới hạn chịu đựng của anh mà đùa với lửa.


Anh tuấn mặt mày chợt sầm xuống. Khoé miệng nhẹ giương bất ngờ thâm sâu dán lên môi cô.


Đôi môi càn rỡ đòi hỏi thật nhiều mà ý đồ chen vào trong miệng cô. Giữa nhiệt tình hôn môi anh nỉ non dụ dỗ: "Cho anh tiến vào trong đi."


Tân Mai ngậm chặt miệng, tay nhỏ chống đẩy khó khăn lắm mới chừa ra kẻ hở. Có vẻ thường ngày ỷ vào chút công phu mèo cào của mình nên cô đã quên mất một điều, thể lực nữ nhân trời sinh vốn đều thua nam nhân, còn cô lâm vào trường hợp đặc biệt hơn, nguyên thân yếu gà thể chất bị cô ban nãy trải qua vài vòng lăn lộn đã biến thành yếu đuối vô lực, cô tự lượng sức biết bản thân là không thể tiếp tục trêu vào Hạ Dĩ Dạ, cố tình nhấn mạnh để an toàn thoát thân: "Ở đây có Hân Hân còn..Ưm...ngô..."


Hạ Dĩ Dạ nắm lấy thời cơ cô mở miệng, lợi dụng cơ hội đầu lưỡi tiến vào liền điên cuồng công thành đoạt đất, cướp đoạt mật tân câu lấy cái lưỡi đinh hương ngọt ngào của thiếu nữ.


Mềm mại bên dưới mông có thể cảm giác được vật lạ lẫm hùng vĩ đang lớn lên, súng đã lên nòng. Tân Mai đen mặt ngay lập tức muốn đem kẻ nguỵ quân tử này tức khắc đi triệt sản diệt trừ hậu hoạ.


Nhưng nhớ tới chó má nhiệm vụ tạo người đành nén nhịn không vội thiến hắn.


Tân Mai bất chợt phản ứng lưỡi của hắn, hung tợn cắn mạnh.


Đau rát tanh mặn ở lưỡi làm Hạ Dĩ Dạ tỉnh táo nới lỏng đôi tay như vòng kiềm, Tân Mai ngồi dậy rút khăn xoa cánh môi ê ẩm, một bên ngại dơ phun nước miếng.


Cô định bỏ đi bảo toàn mình, nhưng chợt nhớ tớ kế hoạch đành nhẫn nhịn xuống.


Cơ hội ngàn năm có một, Tư Hân và Hạ Dĩ Dạ đều ở đây nga.


Sắc mặt cô nhanh chóng giãn ra, niềm nở như hoa ghé gần người.


"Ay u...Anh rể, anh cương rồi kìa." Tân Mai khom người che môi ngồi phết xuống đất, khuôn mặt nhỏ thuần khiết tốt đẹp, tươi cười ngây thơ thò lại gần: "Để em giúp anh tiết ra ha~" Cô bụng dạ xấu xa, thuần khiết cộng mặt dầy vô sỉ tự mình đề cử, nhả khí như lan từng chữ đều khiến người nghe mềm nhũn tê ngứa.


Thiếu nữ ngữ ra kinh người, Hạ Dĩ Dạ mất một lúc đại não mới kịp phản ứng ngây dại nhìn cô.


Lỗ tai Hạ Dĩ Dạ đã sớm đỏ rực giờ phút này càng thêm quẫn bách không thôi. Anh bỗng nhiên nheo lại mắt níu tay cô, trở mình một cái.


Thiếu nữ ngơ ngẩn nằm trên sàn bị anh áp dưới thân. Hạ Dĩ Dạ cảm thấy bản thân là bị cô làm cho kích phát dục niệm thành ra nông nổi, thân sĩ lễ độ mặt nạ giờ phút này xé rách, tựa như mặt người dạ thú bộc lộ xem cô, anh nguy hiểm híp mắt cười, tà ác ngữ khí phun ở cổ cô: "Biết hậu quả của lời nói vừa rồi là ý gì hay không?"


Ý thức sự việc ở mức độ nghiêm trọng, tài xế già Tân Mai phát hiện chỉ cần cô hiện tại một lời nói không cẩn thận, Rất có thể chọc giận Hạ Dĩ Dạ, làm hắn không ngại tại chỗ lau súng cướp cò.


Rõ ràng tình huống rất bất lợi cho cô, từ người đi săn thú hoá thành bị thú săn, nhưng cô nhắm chặt trong lòng một tia cầu sinh có thể lật ngược chuyển biến dáng cờ, đến chết còn không ngại lại sợ một tên Hạ Dĩ Dạ ư?


Sự thật chứng minh, cô rất yếu tim.


"Sao lại không nói gì? Đây biểu hiện đều là nói hy vọng tôi thật sẽ là anh rể em chứ không phải chồng em?" Hạ Dĩ Dạ thấy cô cắn môi im bặt, sắc mặt như bị anh bức ép tới khó xử không thành bộ dáng.


Tân Mai ngoảnh mặt không buồn hé răng, đang âm thầm vận não bộ không phóng thích tinh thần lực nữa, cô biết mị hương không có đất dụng võ với cao thủ mặt người dạ thú trước mặt.


"Tư Hân là bị em thôi miên?" Hạ Dĩ Dạ dư quang mắt liếc qua Tư Hân Hân không biết cô ta khi nào đã nằm xỉu ngay đơ trên sofa. Anh ta cười quái gở nhìn vào mặt cô như đang tìm kiếm sự túng quẫn trên người thiếu nữ.


Tân Mai nhanh miệng đáp "Không có."


"Quả nhiên em mơ ước tôi làm chồng em từ lâu." Hạ Dĩ Dạ ý tứ không phải ở chỗ quan tâm Tư Hân bị thôi hay không miên, dụng tâm như anh chính là muốn ép cô nói ra câu trả lời hài lòng người mà anh định sẵn trong bụng.


"Xem em câm nín ra nông nỗi này là thực sự thọc trúng tim nhận đồng rồi đi."Bộ mặt 'Tôi đã biết hết lòng em' cực kỳ ngứa mắt phô ra.


"Thọc cái đầu anh ý! Bị tự luyến à?" Bệnh hoạn.


"Em muốn thọc chỗ nào của anh cơ?" Hạ Dĩ Dạ lời nói bông đùa như cho là cô thẹn quá thành giận.


Cô đáp xong mới biết mình càng bị hố đi xuống, lần này không mắc mưu phản ứng lời nói ngấy người kia.


Tân Mai vừa giơ tay đẩy anh ta ra, liền phát giác cả cơ thể bỗng hẫng lên, Hạ Dĩ Dạ cánh tay đã nhấc gọn người cô ôm vào lồng ngực, chân dài đạp lên nền gạch đá hoa cương xám bạc trong phòng tắm.


"Có câu trần thế muôn đời duyên phận không thể cưỡng cầu, thứ gì của mình dù chạy xa tận trời vẫn là của mình, cô bé em nói xem hiện tại em không phải ở trước mặt tôi sao?"


Hạ Dĩ Dạ bỗng chốc buông xuống lời nói, làm Tân Mai nghe vào như thế nào có điểm quen tai?


~~Mei~~


Tha thứ cho ta đi, mấy tuần nay quá lười╥﹏╥ *khóc tiếng heo*